Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"......"
Âm thanh đột nhiên vang lên khiến cả hai đồng thời kinh ngạc.
Lộ Chiêu Hành không ngờ cậu tỉnh lại, đương nhiên bị hắn lăn qua lăn lại như vậy đổi lại là ai cũng sẽ tỉnh!
Hác Mộc còn đang cảm thấy khiếp sợ vì bản thân kêu ra âm thanh như vậy.
Làm sao cậu có thể kêu... Âm thanh hổ thẹn như vậy?
Cậu vô thức đưa bàn tay không bị nắm lên che miệng lại, hai mắt trừng to.
Vốn nghĩ là cậu đã tỉnh rồi, thể nào người nào đó phía sau cũng ngừng lại, nhưng mà không có.
Lộ Chiêu Hành thả lỏng tay Hác Mộc ra, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy Hác Mộc, lòng bàn tay chạm vào ngực cậu.
Hác Mộc cảm thấy rõ ràng người nọ siết eo mình càng lúc càng chặt, cậu hơi hoảng loạn nói: "Lộ Chiêu Hành......"
"Ừ."
Lộ Chiêu Hành cúi đầu lên tiếng, động tác hoàn toàn không có dừng lại.
Tay đặt trên người Hác Mộc chậm chạp lại áp chặt mò mẫm đến cổ mảnh khảnh, hơi thở sau cổ biến mất lại quay về lần nữa.
Răng nhanh cứ chạm tới chạm lui, Hác Mộc cảm thấy vừa tê dại vừa ngứa, không nhịn được nuốt nước bọt.
Tay Lộ Chiêu Hành rất nóng, nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của cậu, rõ ràng hắn không dùng lực, nhưng Hác Mộc lại có cảm giác nếu cậu vùng vẫy cổ họng mình sẽ bị bóp nghẹt.
Nơi yếu ớt bị người khác nắm trong tay, cậu khó tránh cảm thấy sợ hãi.
Ngay lúc đó, Lộ Chiêu Hành ngậm lấy làn da sau gáy cậu, trằn trọc mút lấy.
Hác Mộc không thể nói cảm giác bây giờ của mình là gì, cậu muốn kháng cự, nhưng cũng muốn Lộ Chiêu Hành có thể trực tiếp cắn xuống.
Tưởng tượng đến đến cái cảm giác sung sướng khó nói thành lời khi khi Lộ Chiêu Hành truyền tin tức tố vào tuyến thể, vậy mà cậu lại hơi mong đợi.
Nghĩ đến đây, Hác Mộc lập tức trừng mắt to hơn nữa.
Cậu nghĩ cái gì vậy?
Vậy mà cậu lại chờ mong Lộ Chiêu Hành cắn mình một cái?
Bị cái suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu dọa sợ, Hác Mộc hơi hoảng, sau gáy bất ngờ cảm thấy có hơi nhói lên, ý thức được Lộ Chiêu Hành đã cắn mình, cậu mạnh mẽ quay đầu lại, trong lúc vô tình uốn éo eo mình, đằng sau lập tức đụng phải thứ gì đó cấn lưng, động tác phản kháng của cậu lập tức cứng ngắc.
"......"
Cái thứ cấn lưng mình là gì? Cũng là đàn ông con trai, Hác Mộc sao có thể không biết được?
Cậu ngỡ ngàng nhìn người ở phía sau đang tựa nữa cơ thể lên người mình.
Vì cậu bất ngờ nằm thẳng, phần gáy được giấu dưới gối mềm, đôi môi mỏng của Lộ Chiêu Hành trượt qua làn da trơn nhẫy của cậu, hơi hơi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau trong bóng tối, ai cũng không thấy rõ ai.
Nhưng Hác Mộc không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của Lộ Chiêu Hành bây giờ thế nào.
Dù sao chỗ xương cụt của cậu vẫn còn bị áp lấy, xung quanh còn có tin tức tố nồng đượm đến mức làm người ta suýt nữa không thở nổi, đây là bồi...... Bồi bổ nhiều quá sao?
Hác Mộc úp mở nói: "Anh......"
Lộ Chiêu Hành đột nhiên đến gần, hơi thở hai người gần trong gang tấc, giọng hắn khàn khàn: "Ngửi thấy không?"
Hác Mộc: "Ngửi, ngửi thấy gì?"
"Tin tức tố."
"......"
Cái này có thể không ngửi thấy sao? Cho dù cậu không muốn ngửi, tin tức tố mùi bạch đàn cứ quanh quẩn trong mũi cậu được chưa?
Lộ Chiêu Hành nói thêm: "Của em."
Hác Mộc: "......"
Hác Mộc giật mình, nhanh chóng đưa tay lên mũi ngửi mùi trên người mình, nhưng bây giờ cậu chỉ ngửi thấy mùi tin tức tố của Lộ Chiêu Hành...... Không đúng, có mùi hoa quế thơm ngát, tuy là rất nhạt.
Nói vậy là tin tức tố Alpha có tác dụng áp chế tin tức tố của Omega, đó là lý do vì sao khi Alpha đánh dấu Omega, mới có khả năng ức chế phát tình, nhưng cho dù có áp chế cũng không che dấu được hoàn toàn.
Bỗng nhiên hiểu ra được điều gì, vẻ mặt Hác Mộc lập tức hoảng hốt: "Em vừa mới...... Anh......"
Lộ Chiêu Hành không nói chuyện.
Hắn bị một trận khô nóng quấy rối tỉnh lại.
Lúc Hác Mộc ngủ lưng dựa vào lòng hắn, sau gáy không hề đề phòng lộ ra trước mặt hắn.
Nhiều ngày chung giường với nhau, Lộ Chiêu Hành tự thấy sức kiềm chế của mình luyện ra rất mạnh mẽ rồi, cho dù có mềm ấm trong lòng, hắn cũng có thể bình tĩnh đi ngủ, ai mà có ngờ ngủ đến nửa đêm, người trong lòng vô thức bắt đầu phóng tin tức tố về phía hắn, hương hoa quế nồng đượm lại trong trẻo tràn ngập khứu giác hắn, kích thích bản năng chiếm giữ của hắn, có trời mới biết hắn cố gắng thế nào mới có thể kiềm chế không đem vải vóc trên người Hác Mộc xé rách sạch sẽ!
Cho nên dù biết Hác Mộc tỉnh lại hắn cũng không ngừng lại, bởi vì hắn không ngừng lại được.
Giờ phút này động tác đánh dấu của hắn bị cản trở, trong cơ thể hắn như đang tích lũy gió lốc, hơi thở cũng ngày càng loạn.
Tất nhiên Hác Mộc cảm nhận được.
Cả người cậu hoang mang lo sợ.
Nếu thật sự đúng là cậu phóng tin tức tố trước, vậy Lộ Chiêu Hành biến thành như bây giờ, chẳng phải là do bị cậu rù...... Rù quến...... Phi, từ này khó nói quá.
Từ này khó nói cũng khó nghe.
Cậu cậu cậu, cậu phải làm gì bây giờ đây?
Hác Mộc nhìn trái nhìn phải, nhìn phòng ngủ tối đen như mực cơ bản chẳng có gì có thể giúp đỡ, cậu căng thẳng không nhịn được túm lấy thứ gì đó, hai tay vô thức siết chặt, trực tiếp nắm lấy vạt áo của Lộ Chiêu Hành ở trước mặt.
"......"
Đùa với lửa có ngày chết cháy, đưa dê vào miệng cọp đại khái có thể hiểu là như thế này, trong bóng tối Lộ Chiêu Hành nuốt nước bọt, hắn mạnh mẽ xoay người đè phía trên Hác Mộc.
Bất ngờ thay đổi tư thế, làm cho tin tức tố trong không khí tràn ngập cảm giác chèn ép, Hác Mộc cảm thấy cơ thể mình nặng xuống, tất cả động tác của cậu bị chế ngự, nhất thời hoảng loạn nói: "Em, em cho anh cắn cho anh cắn, anh đừng hi*p em mà!!" (=)))))))))
Lộ Chiêu Hành: "......"
Người phía trên không biết là bị chữ nào kích thích, động tác kéo áo ngủ của người đó khó khăn ngừng lại.
Cả hai im lặng miên man vô tận.
Thấy hắn đột nhiên bình tĩnh lại, Hác Mộc vừa chột dạ vừa áy náy lại vừa lo lắng.
"Anh ơi......"
"Ngày phải phải tới trường quay." Lộ Chiêu Hành bất ngờ nói.
Hác Mộc nhìn thấy hắn hít một hơi vô cùng sâu, sau đó tiếp tục nói: "Không thể cắn tuyến thể được."
Ngày hôm qua lúc đánh dấu, hắn cũng không dùng sức cắn mạnh, dấu răng để lại sau một ngày thì biến mất.
Nhưng nếu là bây giờ, hắn không chắc mình có thể hạ "miệng" lưu tình hay không, nếu cậu bị người ở đoàn phim nhìn thấy sẽ khiến dư luận không tốt.
Hác Mộc cũng hiểu được băn khoăn của hắn, trong lòng hơi rung động.
Đến tình huống này rồi, Lộ Chiêu Hành vẫn suy nghĩ cho cậu...... Thật ra hoãn vài ngày vào đoàn cũng không sao, bất quá bị người khác nói không kính nghiệp, nói cậu có bệnh ngôi sao, những người khác có nói cậu ra sao cũng được cả.
Thế nhưng được một người đối xử như thế này, cái câu "bản thân không cần" không có cánh nào nói ra khỏi miệng được.
Bàn tay Hác Mộc để trên vai Lộ Chiêu Hành khi chống cự không dùng sức nữa, "Vậy...... Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lộ Chiêu Hành không ngờ cậu lại hỏi mình, hơi run rẩy, cổ họng nuốt ực, hắn chậm rãi cúi đầu, chóp mũi để trên Hác Mộc: "Anh có thể...... Cắn ở chỗ khác không?"
"......"
Chỗ khác? Chỗ nào?
Hác Mộc cảm nhận được hơi thở của Lộ Chiêu Hành truyền đến môi mình, có loại cảm giác không dám hít thở.
Áp chế tin tức tố, ngoại trừ đánh dấu, hình như hôn môi cũng được.
Chỗ khác...... Là miệng của cậu sao?
Hác Mộc không khỏi khẩn trương, cậu lớn tầm này, ngoại trừ lúc trước hôn nhẹ cha mẹ, cũng chưa hôn ai bao giờ đâu!
Nếu là Lộ Chiêu Hành, hình như...... Cũng không phải không được.
Hác Mộc ngửa đầu nhắm mắt, nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.
Chỉ một chữ đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng trong tai của Lộ Chiêu Hành giống như âm thanh của thiên nhiên, hắn bất ngờ nắm một tay Hác Mộc, như thể đề phòng cậu kháng cự, đè hai cổ tay cậu lên gối mềm.
Tim Hác Mộc dồn dập, không ngừng xây dựng tâm lý cho mình: Đây là vì áp chế tin tức tố là vì áp chế tin tức tố!
Cậu nhắm chặt hai mắt, chờ môi Lộ Chiêu Hành hôn xuống, hai tay rất nhanh khẩn trương nắm chặt lại, sau đó cậu cảm giác được có gì đó mềm mại như lông chim sượt qua khóe miệng mình, tiếp tục đi xuống dưới, dừng lại trên cổ cậu.
"......?"
Cậu còn chưa hết kinh ngạc vì sao Lộ Chiêu Hành không hôn mình, lại cảm thấy cổ mình bị mút, thoắt cái giật mình: "Không được ở cổ!"
Cổ cũng là nơi phải lộ ra ngoài, nếu để lại dấu vết, cậu cũng không giải thích được!
Sao Lộ Chiêu Hành không viết chuyện này cho được, hắn vui vẻ trong lòng cười một cái: "Vậy...... Xuống thêm chút nữa?"
"......"
Hắn cười khiến cơ thể Hác Mộc run rẩy, bộ não lập tức trống rỗng, trong lúc cậu còn đang thất thần, Lộ Chiêu Hành đã cắn xuống.
Trong cổ họng dường như chỉ phát ra được những âm thanh yếu ớt, bị cậu sống chết cắn môi dưới ngăn lại, tiếng phát ra trở thành âm thanh rên rỉ.
Nơi bị cắn tê dại, mang theo một chút đau đớn.
Hác Mộc nói không ra hơi, cậu bị một bàn tay ngăn lại, bàn tay chế ngự tay cậu mân mê từ má bàn tay đến lòng bàn tay cậu, rất nhanh cạy từng ngón từng ngón tay đang nắm chặt của cậu ra, năm ngón tay lần theo kẽ của tay cậu dần dần đan vào nhau.
Cảm giác ma sát giữa kẽ hở bàn tay, mập mờ lại lưu luyến, chiến nhẫn cứng rắn trên ngón út làm cho Hác Mộc tỉnh táo lại.
Cậu có chút khó hiểu vì lý do gì Lộ Chiêu Hành lại không hôn mình.
Lúc khóe môi mềm mại rời khỏi, trong lòng cậu buồn bã mất mát một hồi, nhưng cậu không thể hỏi, nếu mà hỏi không phải rất giống đang đòi được hôn sao?
Trong lòng cậu khẩn trương, vô thức siết chặt tay.
Nhưng cậu đã quên Lộ Chiêu Hành còn nắm tay mình, cậu siết chặt lại là siết tay Lộ Chiêu Hành, rất giống như đáp lại những ngón tay đang đan vào tay của hắn.
Khóe miệng Lộ Chiêu Hành nhếch lên, ngẩng đầu đem chính mình vùi vào gáy Hác Mộc: "Đau không?"
Hác Mộc rụt người lại giống như sợ nhột: "...... Không đau."
"......"
"Thế này có ích sao?"
Tại sao cậu không thấy dấu hiệu tin tức tố biến mất, ngược lại cơn nóng tận sâu trong cơ thể lại sục sôi.
Lộ Chiêu Hành nói: "Vô ích."
Hác Mộc: "......"
"Có ích với anh."
Lộ Chiêu Hành cười cười không rõ ý tứ, ở hai bên cơ thể Hác Mộc ngồi dậy, chăm chú nhìn Hác Mộc trong bóng tối một chút, cúi đầu cọ cọ trên chóp mũi cậu, "Hôm qua mới đánh dấu tạm thời xong, kỳ phát tình của em không đến nhanh như vậy, nhưng tin tức tố của em kích thích anh, cho nên đây là trừng phạt."
"......"
Hác Mộc hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, lơ ngơ "dạ" một tiếng.
Lộ Chiêu Hành bị âm thanh ngốc ngốc này của cậu kích động xém chút nữa hóa sói, cố nén lại sự thôi thúc ôm lấy cậu, hắn xoay người xuống giường, lò mò đi vào phòng tắm.
Đợi đến khi đèn trong phòng tắm sáng lên, Hác Mộc mới tỉnh táo lại, tiếng nước chảy từ phòng tắm vang lên, trước khi cậu đem bản thân hấp chính, lấy điện thoại ở dưới gối ra, tìm hiểu một chút buổi chiều hôm nay đã ăn những gì.
Tác dụng tổng kết được: bổ thận, tráng dương...... Thôi thúc phóng ra tin tức tố.
Hác Mộc:......
Cậu quyết định sáng mai sẽ nói đầu bếp làm cho Bốn Chín một ly Bloody Mary!
Nghĩ đến chỗ bị Lộ Chiêu Hành cắn, cậu kéo áo ra nhìn, ở phía dưới xương quai xanh một chút, có mấy dấu hồng mờ ám, đưa tay chạm vào, còn có chút đau.
Áo phông cổ chữ V không mặc được, hôm sau vào đoàn, Hác Mộc mặc một cái áo sơ mi màu xanh, đóng cúc áo đến nút trên cùng, tạo hình vừa đẹp vừa tỏa nắng, chỉ có tiếc nuối duy nhất, chính là dấu vết phía dưới xương quai xanh đã bị che đi.
Sáng sớm bị một ly Bloody Mary tàn phá đến mức không còn gì để lưu luyến, nhìn thấy hai người sảng khoái như thế, cậu ta tức giận lấy laptop của mình ra: lái xe!
[…]
Tác giả có điều muốn nói:
Bốn Chín: Tui đau đớn, tui gục ngã
_(:з" ∠)_