Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn dùng sức nhắm chặt hai mắt, khàn giọng nói: “Trần Châu Cơ, ngươi nói rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta nói, ngươi sẽ tin sao?” Trần Trừng lắc đầu, con ngươi mang theo vài phần đau thương: “Ngươi ta quen biết lâu như vậy, ngươi vừa nghe nói ta đả thương Hoàng huynh ngươi, liền ra tay đả thương ta, Bạc Hi, ngươi căn bản không tin ta, nếu ngươi tin ta……”
Cổ họng y bỗng nhiên nghẹn lại, như thoáng cái không nói ra được, vội vàng quay đầu đi che giấu vẻ thất thố của mình.
Trong lòng Bạc Hi như bị siết lại, vẻ mặt áy náy, hắn lại một lần nữa tiến lên, lúc này đây khoảng cách giữa hắn cùng Trần Trừng chỉ còn nửa thước.
“Thực xin lỗi……” Bạc Hi xin lỗi: “Ta, ta đương nhiên tin ngươi, chính là bởi vì tin ngươi, ta mới nhất thời không thể tiếp thu, ngươi, sao ngươi có thể nói với ta những lời này…… Hoàng huynh y rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Trần Trừng lần nữa nghiêng mặt lại, chóp mũi hơi phiếm hồng, hai má cũng bị nước mắt thấm ướt.
Đây mới là Trần Châu Cơ mà Bạc Hi quen thuộc, thanh tú mà ôn nhu, giống như con thỏ ngoan ngoãn nhu thuận.
Bạc Hi khe khẽ thở dài, do dự lấy khăn tay ra, lấy hết can đảm mới vừa duỗi tay lên mặt Trần Trừng, tay liền đột nhiên bị y đập ra.
“Ta cho rằng, ta cho rằng cho dù người khắp thiên hạ đều hiểu lầm ta, ngươi nhất định cũng sẽ tin tưởng ta, là ta đánh giá cao địa vị của mình ở trong lòng ngươi.” Trần Trừng khập khiễng, vụng về dịch sang bên cạnh một bước, xoay người nói: “Sau khi ngươi trở về, hoàng huynh ngươi sẽ nói cho ngươi biết, là ta hại y, y còn nói cho ngươi, mục đích kế tiếp của ta là thay thế hoàng thất…… Ngươi không cần quản ta, trở về đi, từ nay về sau ta chính là phản đồ hoàng thất.”
Bạc Hi yên lặng đi theo bên cạnh y, Trần Trừng đi hai bước bỗng nhiên lại bị hắn ôm lên, y ngẩng mặt, khuôn mặt tuyệt sắc tràn đầy vẻ kiên cường cùng quật cường, chỉ có hốc mắt rưng rưng sắp rơi nước mắt bán đứng vẻ ủy khuất ngập trời trong lòng y.
Trần Trừng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nghe không hiểu ta nói gì sao? Thả ta xuống! Ta sẽ không theo ngươi trở về, ca ca ngươi sẽ móc mắt ta, ta……”
“Sẽ không.” Bạc Hi trực tiếp ôm y đến đình bên cạnh mới buông xuống, hắn rũ mắt, duỗi tay cầm ngón tay Trần Trừng, giọng nói khàn khàn: “Ta biết ngươi đang nói dối, ngươi sẽ không làm loại chuyện này, ta tin ngươi.”
Môi Trần Trừng run run, vội rút tay mình về, nhìn về dòng sông xanh biếc bên đình.
Đang là đầu thu, lá liễu dương bên bờ sông bắt đầu ố vàng, buông mình rơi xuống, cũng có vài chiếc lá bị gió cuốn bay, lại không vượt qua được dòng sông rộng lớn, cuối cùng vẫn rơi xuống lòng sông, dập dìu theo từng gợn sóng xanh nổi lên.
Ý thu vô hạn, Trần Trừng lại như si ngốc.
“Châu Cơ……”
“Là ta không biết tự lượng sức mình.” Trần Trừng nói: “Ta không nên thử vị trí của mình ở trong lòng ngươi.”
Trong lòng Bạc Hi đau nhói: “Ta, ta làm ngươi thất vọng rồi, ngươi có thể đừng giận ta được không?”
Trần Trừng hơi cười thảm: “Rõ ràng, ta không để bụng, ta không quan tâm mình thành kẻ ác hại hoàng huynh ngươi, ta rõ ràng đã nói với chính mình, dù cho đối mặt với ngươi, ta cũng phải sắm tốt vai ác này…… Ta cũng không thể cảm thấy ủy khuất, đây là ta ngay từ đầu đã tính toán tốt.”
Trên mặt Bạc Hi càng thêm hổ thẹn, Trần Trừng giơ tay che lại đôi mắt, nước mắt từ lòng bàn tay chảy ra, y nghẹn ngào nói: “Nhưng vì sao ta lại khổ sở như vậy, vì cái gì, ta không muốn để cho ngươi hiểu lầm……”
“Ta sẽ không hiểu lầm ngươi.” Bạc Hi duỗi tay, nhẹ nhàng kéo tay áo y, thật cẩn thận nói: “Chỉ cần ngươi giải thích rõ ràng, ta nhất định sẽ nghe.”
Lão tam Bạc gia tính cách ôn hòa, có tiếng tâm địa từ bi, nếu không phải bởi vì mềm lòng lại quá nặng tình trọng nghĩa, về sau hắn cũng sẽ không rơi vào thảm trạng như vậy.
Con ngươi Trần Trừng lướt nhanh từ ngón tay nhìn qua vẻ mặt của hắn, sau đó lau nước mắt, nói: “Ta nói với ngươi, ngươi cũng sẽ không tin.”
“Ta tin tưởng tuyệt đối không phải ngươi.”
Vậy ngươi thật đúng là tin sai người.
Trần Trừng nghĩ, trên mặt vẫn vẻ mặt vô cùng khổ sở nhìn mặt sông, vẻ như sống không còn gì luyến tiếc.
Lúc này chính là muốn biểu hiện ra ngươi nói cái gì ta cũng không nghe, không nghe chính là không nghe, tuy rằng suy cho cùng bởi vì ta không có giải thích nhưng ai kêu ngươi không tin ta, ngươi tổn thương ta nên muốn cho ngươi áy náy.
Cho đến khi y bỗng nhiên thấy được một người ở bờ bên kia.
Bạc Dận không biết khi nào đã đi tới đường, đôi mắt hắn nhìn không thấy, đang dựa vào thính giác tránh né dòng người chung quanh, nhưng từ tư thế hắn ngẫu nhiên giữ chặt người qua đường dò hỏi, Trần Trừng suy đoán hắn có thể là đang tìm mình.
“Châu Cơ……” Bạc Hi chú ý tới ánh mắt y, “Ngươi đang nhìn……”
Hắn theo bản năng nhìn theo ánh mắt Trần Trừng ——
Hai má bỗng nhiên bị người nâng lên, tim Trần Trừng đập cực nhanh, đôi mắt y không chớp nhìn Bạc Hi, hô hấp của người kia cứng lại, lực chú ý bỗng nhiên bị y mang đi.
Đôi mắt Trần Trừng không chớp nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói: “Chuyện này ta đã có quyết định.”
Lần đầu tiên cách y gần như vậy, Bạc Hi cũng có chút khẩn trương, hắn rụt rè gật đầu, gương mặt cũng đã bắt đầu phiếm hồng: “Ngươi, muốn nói cái gì?”
Bờ bên kia Bạc Dận bắt đầu đi lên cầu.
Người mù đi chậm, nhưng Trần Trừng xác định, không quá nửa chén trà Bạc Dận sẽ tới đây, cái đình này cách đầu cầu không xa, Bạc Hi chắc chắn sẽ nhìn thấy hắn cũng nhận ra hắn, bởi vì hôm nay lúc Bạc Dận ra cửa đã cởi mũ sa.
“Ta nói cho ngươi biết, bởi vì…… ta không muốn để ngươi hiểu lầm, nhưng không có nghĩa là ta cảm thấy điều đó đã làm sai.” Trần Trừng chuyển động đầu óc, bất chấp diễn quá nghiêm túc, tốc độ nói bắt đầu nhanh hơn: “Đôi mắt hoàng huynh ngươi là Ngũ điện hạ…… Ngũ điện hạ móc.”
Bạc Hi lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hắn theo bản năng giật người lại, biểu tình hoảng hốt, Trần Trừng lại một lần nữa nâng mặt hắn lên, y bất chấp tâm tình quan tâm Bạc Hi, nói: “Ngươi nghe ta nói, Ngũ điện hạ…… ngày ấy nổi lên tâm ma, ta không biết vì cái gì, hắn lại nhằm vào Thái Tử điện hạ, Thái Tử, một chút phòng bị đối với hắn cũng không có…… Y tín nhiệm Ngũ điện hạ như vậy, ta không thể cho y biết chuyện này là do Ngũ điện hạ làm! Huống chi, Ngũ điện hạ cũng không biết chuyện này cho nên nếu hoàng thất cần một hung thủ, người kia chính là ta, ngươi hiểu không?”
Bạc Hi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nước mắt Trần Trừng đảo quanh hốc mắt, mắt thấy Bạc Dận đi đến giữa cầu, chậm rãi đi về phía đầu cầu, lòng nóng như lửa đốt, nói: “Huynh đệ các ngươi tình nghĩa thâm hậu, ta không thể để chuyện này phá hư quan hệ của các ngươi…… Cho nên, cho nên Trần Châu Cơ không sao, Trần Châu Cơ nguyện ý làm kẻ ác này.
Trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn chăm sóc y, ta nói với y ta gọi là Trần Trừng…… Y khẳng định không thể tiếp thu được sự thật huynh đệ mình tín nhiệm nhất lại đâm mình một đao, chuyện này nếu bị Ngũ điện hạ biết, chỉ sợ tâm ma nhập thể, rốt cuộc không cứu được, ngươi cuối cùng nghe hiểu không?!”
Bạc Hi: “……”
Vẻ mặt hắn chấn động: “Châu Cơ, sao ngươi lại ngốc như vậy?”
Xem ra là nghe hiểu, Trần Trừng buông tay ngồi thẳng, giơ tay lau đi nước mắt, nói: “Chỉ cần huynh đệ các ngươi bình an, những chuyện này cũng là ta nên làm.”
Lúc Bạc Dận xuống cầu bỗng nhiên bị ai đụng phải, hắn duỗi tay vịn lấy thành cầu đá, sau đó trực tiếp đi thẳng về phía này.
Trần Trừng bất chấp vẻ mặt đau lòng của Bạc Hi, lại nhắc nhở một câu: “Từ giờ trở đi, ngươi phải kêu ta là A Trừng…… Còn có, ngàn vạn không nên nói cho y biết chuyện này, nếu ta hao hết tâm tư vẫn như cũ không giấu được, ta nhất định sẽ áy náy đến tự sát tạ tội.”
Y đứng lên, khập khiễng đi ra ngoài đình, Bạc Hi đứng dậy đuổi theo y: “Châu…… A Trừng, ngươi đi đâu vậy?”
“Ta……” Trần Trừng chưa kịp bịa một câu nói dối, Bạc Hi quả thực liền thấy được Bạc Dận trên đường, đầu tiên hắn vui vẻ, đến khi thấy rõ mảnh lụa trắng trên đôi mắt đối phương, vẻ mặt lại là bi thương, lập tức liền hô một tiếng: “Hoàng huynh!”
Hai bên cách nhau không quá mười bước, Bạc Dận dừng bước chân, Trần Trừng muốn chạy, rối rắm một lát rốt cuộc vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Bạc Hi duỗi tay kéo y lại, trực tiếp mang theo đi về hướng Bạc Dận: “Huynh trưởng, đệ tìm huynh rất lâu, cuối cùng gặp được, huynh……”
Hắn còn muốn nói huynh khỏe không? Nhưng nhìn bộ dáng Bạc Dận, cái gì cũng không nói nên lời.
Người mất đi ánh sáng, sao có thể khỏe được?
Bạc Dận hướng về phía Trần Trừng ‘nhìn chăm chú’ trong chốc lát, nói: “Trần Châu Cơ ở bên cạnh đệ?”
Trần Trừng bắt đầu điên cuồng đưa mắt ra hiệu với Bạc Hi, người kế bên thần sắc phức tạp, nói: “Không phải…… vị tiểu huynh đệ này chân bị thương, vừa lúc đệ gặp được liền giúp một tay.”
Bạc Dận dừng một chút, hướng về phía Trần Trừng gọi: “A Trừng?”
Khuôn mặt Trần Trừng cứng đờ nhếch khóe miệng, gật đầu nói: “Là đệ.”
Bạc Dận vươn tay ra, Trần Trừng ngoan ngoãn đi về phía hắn, lúc này chỉ cần Bạc Hi gọi sai tên của y, y có thể trực tiếp gameover ngay.
Bạc Dận không cùng Bạc Hi hàn huyên, trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Trần Châu Cơ ở nơi nào?”
“Y……” Bạc Hi lại nhìn Trần Trừng một cái, người kia sợ hắn nói lỡ miệng, vội vàng nhắc nhở: “Là như thế này, chúng ta nghe nói Trần Châu Cơ cùng ngươi đang tìm kiếm tung tích hoàng huynh ngươi, như thế nào, hắn không ở cùng một chỗ với ngươi sao?”
Y liều mạng đưa mắt ra hiệu với Bạc Hi, người kia rốt cuộc căng da đầu nói dối: “Đệ…… vốn dĩ nghe được tin tức vẫn luôn đi về hướng đông, sau lại nghe nói chuyện Âm Dương Bảo Châu, đệ nghĩ huynh trưởng có thể sẽ cảm thấy hứng thú, liền tạm thời thay đổi chú ý chuẩn bị đi Thái Cực Cổ Đạo, như vậy Châu Cơ cùng đệ tách ra.”
Bạc Dận đối với chuyện này không phản ứng gì, hắn hỏi Trần Trừng: “Đệ sao biết hắn là Tam đệ ta?”
“Không phải chân đệ bị thương sao, vừa lúc bị hắn thấy, đệ nhìn quần áo hắn xa xỉ lại có chút tương tự huynh, nên đánh bạo suy đoán một phen…… Không nghĩ tới vậy mà đúng.”
Bạc Hi nhẹ giọng phụ họa: “Đúng là như thế.”
“Y đoán đúng rồi đệ liền thừa nhận? Từ khi nào không phòng bị như vậy?”
Vẻ mặt Bạc Hi xấu hổ, Trần Trừng lần nữa ngăn cơn sóng dữ: “Ta thấy Tam điện hạ rất thích làm việc thiện, nói vậy ngày thường cũng là người mềm lòng nhỉ?”
Bạc Hi nhăn mi không nói, Bạc Dận cũng không tiếp lời.
Cũng không biết hắn có hiểu được ý Trần Trừng truyền đạt không, sau một hồi im lặng, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Đi về khách điếm trước.”
Bạc Hi gật đầu, duỗi tay giữ chặt Trần Trừng: “Ta cõng……”
Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy Bạc Dận ngồi xổm trước mặt Trần Trừng: “Leo lên.”
Trần Trừng: “……”
Y hướng Bạc Hi cười một chút, nói: “Ta khập khiễng huynh ấy thì mù, gần đây chúng ta đều lên đường như vậy.”
Bạc Hi cũng cười với y một chút, sau đó nói với Bạc Dận: “Đôi mắt huynh trưởng không tiện, không bằng để đệ cõng y đi.”
“Không cần.” Bạc Dận nói: “A Trừng là đôi mắt của ta.”
Trong lòng Bạc Hi có chút cổ quái, nhưng lại không nói ra được chỗ nào cổ quái, nhưng Bạc Dận kiên trì, hiện giờ quan hệ giữa ‘Trần Trừng’ và mình chỉ là mới quen biết, hắn chỉ có thể buông tay.
Trần Trừng nằm sấp trên lưng Bạc Dận.
Bờ vai rộng lớn rõ ràng hẳn sẽ làm người khác sinh ra cảm giác an toàn, Trần Trừng lại cảm giác mình giống như đang nằm trên thớt.
Khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, bọn họ về tới khách điếm, Bạc Dận đẩy cửa phòng ra nói với Bạc Hi bên cạnh: “Đệ về trước phòng, trễ chút ta có việc tìm đệ.”
Bạc Hi bị nhốt ở ngoài cửa, Trần Trừng thì bị đặt ở trên giường.
Ánh mắt y len lén trộm nhìn vẻ mặt Bạc Dận như ngày thường không có gì khác thường, trong lòng tràn đầy thấp thỏm.
Hắn rốt cuộc có tìm ra cái gì hay không, vừa rồi nói hắn có tin tưởng hay không, hiện tại thái độ này đến cùng là tình huống ra sao?
Bạc Dận lại một lần nữa cầm chân y, mắt cá chân đáng thương bởi vì hôm nay Trần Trừng giữ mạng mà chạy như điên, lại biến thành móng heo kho tàu, sưng to lên.
Bạc Dận nắm trong tay, nói: “Là chuyện gì để đệ không màng vết thương ở chân tự mình ra ngoài?”
“…… Đương nhiên là bởi vì huynh đó ca ca.” Trần Trừng nói: “Bởi vì huynh đột nhiên tức giận, đột nhiên không nói một tiếng rời đi, đệ còn tưởng rằng huynh không cần đệ.”
Bạc Dận bôi thuốc cho Trần Trừng, động tác nhẹ nhàng, vẻ mặt vẫn bình thường, giống như không có phản ứng gì với lời nói của y.
“Trần Châu Cơ không ở bên cạnh Tam đệ.” Bạc Dận bỗng nhiên mở miệng: “Theo A Trừng thấy, hắn sẽ ở đâu?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Quả cam: Ta làm sao biết! Ta làm sao biết! Ôi! Ngươi hỏi ta làm gì!!!
Thái tử: Tùy tiện hỏi thôi..