Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình Tuyết Ý mơ màng bước ra khỏi phòng tiếp khách, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên vì mình phải cõng cái nồi này thay cho nguyên chủ.
Rõ ràng lúc nãy Từ Kỳ Ngôn đã chế giễu cô muốn dùng quy tắc ngầm để có địa vị nhưng cô không thể phản bác lại được.
Trình Tuyết Ý cảm thấy hơi khó chịu, loại khó chịu này giống như lúc cô không hoàn thành tốt được vai diễn vậy, hiểu được câu nói đó có hơi muộn nhưng cho dù thời gian có quay ngược lại thì cô cũng không thể phản bác lại được. Làm sao có thể phản bác được chứ? Trong khi nguyên chủ thực sự cố tình làm điều đó!
Mặc dù nguyên chủ rất thích Từ Kỳ Ngôn nhưng cô ấy lại thích cái vầng hào quang chói mắt xung quanh hắn hơn.
Chẳng hạn như tiền xài không bao giờ hết hay địa vị tôn quý đó.
Trong sách có viết, gia đình của Từ Kỳ Ngôn là đại hào môn, hiện tại hắn chỉ đang quản lý một công ty con của tập đoàn, nhưng không lâu nữa hắn sẽ tiếp quản vị trí chủ tịch từ cha hắn, trở thành người thừa kế của tập đoàn Thịnh Gia với tài sản trăm tỷ.
Nhà họ Từ là ông trùm của giới tài chính, ngoại trừ tiền tài và bối cảnh hùng hậu thì còn có mối quan hệ rất tốt với cả quân sự và chính phủ, thử hỏi xem một người vừa có bối cảnh vừa có tiền tài như vậy thì sao không thu hút ánh mắt của mọi người được chứ.
Đương nhiên nguyên chủ cũng rất muốn ôm cái đùi vàng này.
Trình Tuyết Ý cực kì khinh thường với hành động này, nhưng trong mắt Từ Kỳ Ngôn cô chính là nguyên chủ, nên cô cũng không thể nói mình vừa xuyên tới, đối với những việc đó không có chút quan hệ nào được?
Thôi bỏ đi, Trình Tuyết Ý lắc đầu, dù sao sau này cô cũng sẽ không có cơ hội tiếp xúc với Từ Kỳ Ngôn, nếu lỡ mà gặp mặt hắn thì cùng lắm cô đi đường vòng là được.
Lúc này Tô Ngu đang đi bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, mặt chị ấy cũng không còn đen như vừa nãy nữa, mà bắt đầu tận tình khuyên bảo Trình Tuyết Ý: “Việc này cũng đã qua rồi, Từ Kỳ Ngôn không phải là người mà cô có thể mơ tưởng tới, về sau biết thân biết phận đóng phim cho thật tốt, hiểu chưa?”
“Em đã biết rồi chị Tô, em sẽ ngoan ngoãn đóng phim.”
Tô Ngu cũng cảm thấy hài lòng hơn, đi tới thang máy ấn nút đi xuống, đột nhiên chị ấy nhớ ra gì đó nói: “Còn nữa nếu không phải hôm nay Thi Nhất đột nhiên bước vào, thì việc này chưa chắc đã giải quyết được nhanh như vậy đâu.”
“Thi Nhất?” Trình Tuyết Ý vốn đang nghĩ ngợi lung tung, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn: “Chị Tô, chị nói người lúc nãy đột nhiên bước vào là Thi Nhất sao?”
Tô Nhu nhìn cô cảm thấy có chút kỳ lạ: “Phải, cũng không phải là cô không biết, sao phải ngạc nhiên dữ vậy?”
“Không, không có gì cả.” Trình Tuyết Ý phát hiện kí ức của cô và nguyên chủ vẫn chưa đồng nhất với nhau, tất nhiên sẽ có nhiều cái không biết.
Cũng may là Tô Ngu không quá chú ý tới, chị ấy khoanh tay lại hơi cau mày nói: “Cô nói thử xem có phải hôm nay là có hơi kì lạ không, Thi Nhất là nghệ sĩ của Kim Việt, vậy mà lại dám to gan xông vào văn phòng của tổng tài Thịnh Gia, hơn nữa dường như Từ tổng lại không hề cảm thấy tức giận.”
Tô Ngu không hiểu được tại sao lại như vậy.
Nhưng đối với Trình Tuyết Ý, người đã đọc toàn bộ quyển sách thì việc này rất dễ dàng để giải thích.
Tại sao hắn dám làm vậy?
Thật ra nguyên nhân rất dễ hiểu, bởi vì Thi Nhất chính là em trai ruột của tổng tài đại nhân kia, chính là Nhị thiếu gia của nhà họ Từ!
Thi Nhất là nam phụ nổi tiếng trong truyện, vị Nhị thiếu này không hề có hứng thú với gia tài bạc triệu, vì vậy hắn đã đổi tên để bắt đầu đi lên từ con số 0, hoàn toàn không phụ thuộc vào gia đình, chỉ dựa vào ngoại hình xuất sắc và tài năng của bản thân để bước vào giới giải trí, thực sự rất xứng đáng với vị trí lưu lượng nổi tiếng nhất hiện nay.
Đương nhiên những chuyện này không thể kể cho Tô Ngu nghe được.
Cô giả vờ như không biết gì, nói theo chị ấy: “Đúng là rất kỳ lạ.”
Thật ra Tô Ngu cũng chẳng mong chờ Trình Tuyết Ý có thể nói được lời nào ra hồn, nghe thấy cô nói như vậy thì cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Hôm nay hai người gặp nhau chủ yếu là muốn đi gặp Từ Kỳ Ngôn, hiện tại vấn đề rắc rối đó đã giải quyết xong nên là đường ai nấy đi.
Đây là lần đầu tiên Trình Tuyết Ý đi tới chỗ ở của nguyên chủ.
Lúc này nguyên chủ ra mắt chưa được bao lâu, trong tay cũng không quá nhiều tiền nên chỉ thuê một căn hộ ở ngoại ô rộng 30m2 mà thôi.
Vừa mở cửa ra thì đã có thể nhìn thấy toàn bộ căn hộ, đồ đạc ít tới mức đáng thương, ngoại trừ một chiếc giường đôi thì cũng chỉ có thêm một cái tủ quần áo, trong cái tủ nhỏ đó chất đầy quần áo.
Đúng là có hơi tồi tàn.
Cũng may là kiếp trước của Trình Tuyết Ý cũng không quá tốt cho lắm, nên cô cũng không thấy có gì không ổn.
Cô đóng cửa lại rồi ném túi xách lên giường, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Tới bây giờ, cô vẫn chưa biết nguyên chủ trông như thế nào đâu.
Trong sách cũng có miêu tả qua khí chất của nguyên chủ, cô ấy có khuôn mặt trong sáng giống với nữ chính, vô cùng xinh đẹp, chỉ là đầu óc có hơi ngu xuẩn, chỉ cần một tay cũng có thể đánh bại cô ấy.
Theo kinh nghiệm đọc sách của cô thì khuôn mặt của nữ phụ chắc chắn sẽ không tệ.
Thật sự khuôn mặt này không hề làm Trình Tuyết Ý thất vọng.
Nguyên chủ có một khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng nõn, tràn đầy sức sống, khi mỉm cười thực sự rất xinh đẹp, đôi mắt hạnh đen trắng phân minh.
Khi chớp mắt, vẻ đẹp thuần khiết này lại mang theo nét quyến rũ không nói nên lời, tuy cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước…nhưng thực sự quá là đẹp!
Trình Tuyết Ý thực sự rất thích khuôn mặt này, những lo lắng từ nãy giờ đã mất đi không ít, cả người giống như đang chạy tung tăng trên thảo nguyên Hulun Buir, đầu óc cũng trở nên thông thoáng hơn.
Đối với một khuôn mặt như vậy, chỉ cần cô không yêu đương thì chắc chắn cô sẽ có cuộc sống thật tốt.
Trình Tuyết Ý thực sự rất sợ những ngày tháng xui xẻo đã quấn lấy cô ở kiếp trước, hiện tại thân phận của cô đã thay đổi rồi, cô quyết tâm phải sống cuộc sông tốt hơn.
Buổi tối hôm nay, Trình Tuyết Ý cứ nghĩ mãi về tương lai tươi sáng, kích động tới mức không thể ngủ được.
Nhìn thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ, từ màu tối sẫm chuyển sang màu xanh nhạt, mặt trời đã dần ló dạng ở phía Đông, cuối cùng cô cũng đã cảm thấy buồn ngủ một chút.
Nhưng cô vừa nhắm mắt lại không được bao lâu thì điện thoại bên gối đã rung lên.
Cô mơ màng ấn nút trả lời thì nghe thấy giọng nói của Tô Ngu ở bên kia: “Đột nhiên chị nhớ ra, hôm nay cô phải đi tới đoàn phim sớm một chút, việc hôm qua đã làm chậm tiến độ quay phim, hôm nay đi tới xem có cần phải quay bù cảnh nào không, cô làm người mới sao lại không có chút tự giác nào vậy? Đừng có để chuyện gì chị cũng phải lo lắng cho cô như vậy.”
Lúc này Trình Tuyết Ý mới nhớ ra hiện tại cô đã tiến vào tổ quay phim, hôm qua xin nghỉ là vì muốn đi xin lỗi Từ Kỳ Ngôn.
Lúc này kim giờ trên đồng hồ treo tường đã chỉ vào còn số bảy, Trình Tuyết Ý cũng không rảnh rỗi mà suy nghĩ về tương lai của cô nữa, cắn răng ngồi dậy nói: “Chị Tô, em sẽ đi ngay lập tức.”
Khi chạy tới đoàn phim thì thời gian vẫn còn hơi sớm, diễn viên cũng chưa đến đầy đủ, chỉ có đạo diễn đang dặn dò các nhân viên công tác chuẩn bị trước khi bắt đầu bấm máy.
Trình Tuyết Ý đi tới, nhìn đạo diễn lễ phép chào hỏi: “Xin chào đạo diễn Lưu.”
Lưu Nguyên không thích Trình Tuyết Ý cho lắm, ông cảm thấy tính tình của cô gái này thực sự không tốt chút nào, kỹ thuật diễn kém tới khiến người ta phát điên, nhưng lại kiêu ngạo giống như một con chim khổng tước, thực sự khiến ông cảm thấy rất đau đầu.
Lúc này nhìn thấy cô lễ phép chào hỏi nhưng Lưu Nguyên cũng không cảm thấy tốt hơn được bao nhiêu, ông lạnh giọng đáp lời, sau đó kéo trợ lý đao diễn sang một bên làm việc tiếp.
Trình Tuyết Ý không hiểu sao lúc trước nguyên chủ lại cư xử như vậy, rõ ràng là không có danh tiếng gì nhưng lại thích ra vẻ cao ngạo, ỷ vào khuôn mặt không tệ mà lên mặt với người khác, không khiến cho người khác ghét thì mới là lạ.
Hiện tại cô cũng đã xuyên tới đây nên phải chịu trách nhiệm với những gì mà nguyên chủ đã từng gây ra, cô phải cố gắng để thay đổi hoàn cảnh này.
Nhưng muốn thay đổi quan điểm của một người thì không phải chuyện một sớm một chiều là có thể làm được, nên cô cũng không quá vội vàng.
Trình Tuyết Ý cong môi, cười chân thành nói: “Đạo diễn Lưu, thật sự rất xin lỗi vì hôm qua cháu nghỉ nên đã làm chậm tiến độ quay phim.”
“À.” Một giọng nói châm biếm từ phía sau lưng cô vang lên: “Một ngày không gặp, vậy mà đã biết nói tiếng người rồi.”
Trình Tuyết Ý quay lại thì nhìn thấy Tống Tình và trợ lý của cô ta đang đi tới.
Tống Tình là nữ chính của bộ phim này, tuy rằng cả hai đều là người mới nhưng cô nghe nói cô ta có người chống lưng, nên đương nhiên kiêu ngạo hơn không ít.
“Tuyết Ý à, cô không biết ngày hôm qua cô nghỉ, chúng tôi đã quay phim thuận lợi tới mức nào đâu.” Tống Tình nhướng mày nói: “Dù sao cũng thiếu nữ hoàng NG nên chúng tôi mới có thể thuận lợi kết thúc công việc sớm như vậy đấy!”
“Đúng là đáng tiếc thật.” Cô ta cười hai tiếng, tỏ vẻ nuối tiếc: “Vậy mà bỏ lỡ mất những cảnh NG của cô.”
Những người xung quanh cười phát ra tiếng.
Nguyên chủ vừa không có danh tiếng vừa không có bối cảnh, mọi người cũng không cần để ý tới mặt mũi của cô.
Đối với việc bị cười nhạo như vậy sẽ khiến cho bản thân cảm thấy khó chịu hơn, nhưng Trình Tuyết Ý cũng sẽ không vì vậy mà nhận thua, cô lên tiếng nói: “Hôm nay tôi sẽ để cho mọi người kết thúc công việc sớm.”
Tống Tình giống như vừa nghe thấy câu chuyện cười nào đó, cô ta nhìn về phía đám nhân viên công tác, che miệng cười nói: “Mọi người có nghe thấy không? Tuyết Ý nói hôm nay sẽ cho chúng ta kết thúc công việc sớm đó.”
Vốn dĩ Tống Tình có khuôn mặt trong sáng đáng yêu nhưng bởi vì giọng nói cay nghiệt của bản thân khiến cho khuôn mặt cô ta có chút vặn vẹo, cô ta lại gần Trình Tuyết Ý, cất giọng nói đủ cho tất cả mọi người xung quanh nghe thấy: “Vậy đi, nếu cô không làm được như những gì cô nói, vậy thì nhớ mời mọi người uống trà sữa nhé.”
Tống Tình lấy việc mời khách ra để đánh cược, bởi vì cô ta biết rõ nguyên chủ không có tiền.
Ngày hôm qua Trình Tuyết Ý đã kiểm tra tiền tiết kiệm của nguyên chủ, nguyên chủ thực sự nghèo tới mức không nói nên lời. Nếu phải mời hơn chục người của đoàn phim uống trà sữa thì chỉ sợ sẽ tiêu hết một phần ba số tiền tiết kiệm đó mất.
Nên cô càng không thể nhịn được nữa, nếu không lần này thực sự sẽ rất là mất mặt.
Trình Tuyết Ý bình tĩnh nói: “Nếu tôi làm được, vậy chị Tình sẽ mời cả đoàn phim uống trà sữa phải không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
“Một lời đã định.”
Sau khi trang điểm xong, cảnh quay đầu tiên là của Tống Tình.
Trình Tuyết Ý ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đạo diễn, nghiêm túc đọc kịch bản, bộ phim này là một web drama học đường tên là [Kỷ niệm ngây ngô], viết về câu chuyện tình yêu giữa hot boy kiêu ngạo và nữ sinh ngây thơ trong sáng, còn cô thì vào vai nữ phụ yêu đơn phương nam chính hot boy đó.
Lý do mà Trình Tuyết Ý dám cá cược với Tống Tình không phải là vì cô to gan, mà là ở đời trước cô đã làm diễn viên quần chúng được ba năm, cô đã nỗ lực và học tập được không ít kinh nghiệm, mặc dù vai diễn không có quá nhiều lời thoại nhưng mỗi ngày cô đều quan sát mọi người đóng phim như thế nào, nên vai diễn này không thể nào làm khó cô được.
Rất nhanh đã tới cảnh quay của Trình Tuyết Ý và Tống Tình, cô cởi áo khoác ra bình tĩnh đi vào trong.
Đạo diễn Lưu nhìn chằm chằm theo máy quay, dáng người của thiếu nữ trong màn hình mảnh mai thon thả, lúc này cô hơi ngẩng đầu lên, nét mặt có chút kiêu ngạo và khinh thường.
Vậy mà thực sự khống chế được cảm xúc!
Trợ lý đạo diễn ở bên cạnh ngồi xem cùng đám diễn viên quầng chúng: “Không biết hôm nay sẽ NG mấy lần đây…”
Ánh mắt của đạo diễn Lưu không rời khỏi màn hình, chỉ thấp giọng nói: “Các cậu ngậm miệng lại.”
Những chuyện đó không hề ảnh hưởng tới Trình Tuyết Ý, cô đứng ở trước mặt Tống Tình, giống như một vị tiểu thư kiêu ngạo, nhướng mày lên, trong ánh mắt có một chút không hiểu rõ: “Tại sao cô lại mặc áo khoác của A Triết? Hắn ghét nhất chính là có người lạ chạm vào đồ vật của hắn!”
Một giây trước Tống Tình còn đang đứng im xem kịch vui nhưng sau khi Trình Tuyết Ý mở miệng, cô ta đã ngây người ngay lập tức, không tin được cô có thể nói ra được lời thoại trơn tru như vậy!
Sao có thể chứ? Rõ ràng mới mấy hôm trước cô còn NG tận hai mươi mấy lần mà.
Tống Tình đứng sát vào góc tường, nhất thời quên mất bản thân phải làm gì, chỉ có thể trợn mắt nói: “Đây là hắn cho tôi mượn.”
Sau khi nghe những lời này, cảm xúc của Trình Tuyết Ý bắt đầu thay đổi, vốn dĩ khuôn mặt của cô đang bình tĩnh, nhưng ngay lập tức cô tức giận cởi áo khoác màu xám trên người Tống Tình xuống: “Không thể nào có chuyện này được! Cô mau cởi ra! Cô có tư cách gì để mặc áo khoác của hắn chứ?”
Các nhân viên công tác trong trường quay, ngay cả diễn viên quần chúng đều rất kinh ngạc.
Nữ hoàng NG nhưng hôm nay lại không! N! G?
Hơn nữa còn diễn rất tốt?
Khi mọi người còn đang hoảng sợ thì đột nhiên nghe thấy đạo diễn hô cắt.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía đạo diễn Lưu, nghe thấy ông ấy nói: “Vừa nãy cảm xúc của Tống Tình không ổn, mau diễn lại một lần nữa!”
???!!!
Đúng là quá kinh ngạc mà!
Nhưng chuyện đáng kinh ngạc này vẫn chưa hề có ý định kết thúc.
Những cảnh diễn tiếp theo, Trình Tuyết Ý đều hoàn thành rất suôn sẻ.
Vì vậy khi trời gần tối, đoàn phim thuận lợi kết thúc công việc, hơn nữa còn được cầm theo một ly trà sữa do Tống Tình mời.
Sau khi Trình Tuyết Ý thay đồ xong, đi ra ngoài thì tình cờ gặp được Tống Tình, sắc mặt cô ta âm u tới mức Diêm Vương cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Trình Tuyết Ý lại giả vờ như không nhận ra, cô nâng trà sữa lên nhìn Tống Tình, cười tươi nói: “Cảm ơn trà sữa của chị Tình.”