Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau sẽ nghỉ ngơi, không cần thượng triều.
Dưỡng Tâm Điện.
Lưu Kính Trung thức suốt đêm, lòng tràn đầy nôn nóng mà thường xuyên đến xem bệ hạ, cũng sắp phát hỏa.
Khi trời sáng, từng lớp màn của long tháp được vén lên.
Lưu Kính Trung đang lo đến đi qua đi lại tại chỗ, thấy thế liền chạy đến chờ hầu hạ.
Cũng lơ đãng mà nhắc nhở: “Bệ hạ còn nhớ chuyện tối hôm qua không?”
“Chuyện gì?” Tần Chí xoa đầu còn hơi đau, tiếng nói khàn khàn.
Tối hôm qua tâm tình tốt, nên y uống thêm mấy ly, không ngờ suýt nữa uống say.
Đây là quên tất cả mọi thứ từ tối hôm qua?
Lưu Kính Trung đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, thậm chí còn thận trọng nói: “Bệ hạ tối hôm qua sau cung yến, còn đến Trùng Hoa Cung.”
Tần Chí hơi nhíu mày: “Còn có chuyện như vậy? Tại sao trẫm không nhớ rõ?”
“Thần nghĩ là do say rượu. Bệ hạ nhanh đến xem Lâm quý quân ra sao? Tối hôm qua bệ hạ nhốt Lâm quý quân ở quốc khố, không cho phép thả ra, Lâm quý quân lúc này…sợ rằng còn ở trong quốc khố.”
Phản ứng đầu tiên của Tần Chí là, sao trẫm có thể làm chuyện vô lý như vậy.
Nhưng nghĩ đến Lưu Kính Trung cũng không dám khi quân.
Trên mặt của y đột nhiên tràn đầy xấu hổ và áy náy, nhanh chóng đứng dậy nói: “Thay quần áo. Bãi giá quốc khố.”
Chưa tới quốc khố, Tần Chí vẫn còn mang tâm lý may rủi.
Trẫm sủng ái Lâm quý quân như vậy, sao có thể nhốt người vào quốc khố cả đêm?
Nhưng đợi người hầu mở ra quốc khố, Tần Chí tự mình đi vào, nhìn thấy Lâm Diệu cuộn tròn trong góc cau mày ngủ không an ổn, mới biết đây đều là sự thật.
Tần Chí vừa cởi áo khoác phủ thêm cho Lâm Diệu, vừa thầm nghĩ uống rượu hỏng việc, tối hôm qua y chỉ có ý nghĩ như vậy, ai ngờ sau khi say rượu lại thực sự làm vậy.
Khi áo khoác rơi vào người, Lâm Diệu đã bị đánh thức.
Cậu mở to hai mắt nhìn Tần Chí, ánh mắt u oán: “Bệ hạ thật nhẫn tâm.”
Cẩu bạo quân! Vương bát đản! Tối hôm qua lại nhốt cậu trong kho!
Lâm Diệu cả người lạnh lẽo, vừa mỏi mệt vừa kiệt sức, trông rất nhu nhược đáng thương.
Tần Chí đột nhiên càng cảm thấy áy náy: “Là trẫm bất cẩn, Diệu Diệu chịu khổ.”
Nói xong liền ôm Lâm Diệu vào lòng, căn dặn Lưu Kính Trung: “Truyền thái y.”
Lâm Diệu tối hôm qua chịu khổ, nửa đêm mới mơ màng ngủ, vừa lạnh vừa đói, còn sợ Tần Chí bỏ mặc mình, để mình chết đói trong quốc khố.
Cậu giả bộ uất ức, cũng thật sự tủi thân mà tố khổ với Tần Chí: “Ta rất sợ, sợ bệ hạ không cần ta. Nơi đó tối tăm lạnh lẽo, ta muốn đi ra ngoài, nhưng không có ai để ý tới ta. Bệ hạ, ta phạm sai lầm gì sao?”
Cậu cá rằng Tần Chí không có mặt mũi nào nói tối hôm qua y say rượu đến phát điên.
“Đừng nghĩ nhiều, ngươi không phạm sai lầm, trẫm cũng không phải không cần ngươi. Diệu Diệu vất vả, trẫm sẽ bồi thường ngươi.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
Lâm Diệu nghĩ thầm bồi thường thì cậu lấy, nhưng đừng tưởng rằng chuyện tối hôm qua một chút bồi thường là có thể quên được.
“Ngài có thể đừng nhốt ta ở quốc khố được không? Ta sợ.”
Tần Chí ảo não: “Trẫm bảo đảm, sẽ không có lần sau.”
Quốc khố cách xa Dưỡng Tâm Điện, Tần Chí liền truyền long liễn (xe kéo), ôm Lâm Diệu ngồi lên.
Long liễn vô cùng uy nghiêm, bên trên chạm khắc những long văn tinh xảo, phía dưới còn đặt chậu than, ấm áp dễ chịu.
Sau khi đến Dưỡng Tâm Điện, thái y tới khám, nói Lâm Diệu chỉ bị phong hàn, không quá đáng ngại, uống chén canh gừng sẽ không sao.
Lâm Diệu cùng Tần Chí dùng tảo thiện (đồ ăn sáng), uống xong canh gừng, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, lại đi long tháp ngủ một giấc.
Khi tỉnh lại, Lâm Diệu thoải mái mà duỗi thắt lưng, đi đến trước điện, đúng lúc nghe thấy Tần Chí và Lưu Kính Trung đang nói chuyện yến tiệc nửa tháng sau.
Bữa tiệc này là để từ biệt các sứ thần, cũng là để tỏ rõ khí thế quốc lực của Đại Tần.
Sau yến tiệc, để giúp vui còn tổ chức các hoạt động như cưỡi ngựa, bắn tên, đá cầu, cử tạ.
Mỗi người đều có thể báo danh, nhưng cuối cùng người được chọn do Tần Chí quyết định.
Lâm Diệu nghe xong trái tim ngứa ngáy, cậu xuyên tới lâu như vậy, còn chưa có cơ hội hoạt động tay chân.
Bắn tên, cử tạ linh tinh quên đi, nhưng đá cầu thì khác. Còn không phải là bóng đá cổ đại sao.
Khi rảnh rỗi, Lâm Diệu thường hẹn bạn bè đi đá bóng, còn tham khảo kỹ xảo chơi bóng của vận động viên chuyên nghiệp.
Lâm Diệu nghĩ đến đây liền hứng thú bừng bừng nói: “Bệ hạ, ta muốn đăng ký tham gia đá cầu. Ta chơi cái này rất lợi hại.”
Cậu mới vừa rời giường, áo choàng khoác hờ, giày cũng không mang đúng. Tóc cũng rối tung, tác phong luộm thuộm, không có bộ dáng của quý quân.
Tần Chí vẫy tay kêu Lâm Diệu đi qua, lại ra hiệu cho Lưu Kính Trung lui ra.
“Thân là quý quân, phải đoan trang biết lễ nghi, quần áo không chỉnh tề như thế còn ra thể thống gì.” Y vừa nói vừa siết chặt áo choàng của Lâm Diệu.
Lâm Diệu mặc kệ động tác của y, tầm mắt vẫn đang yên lặng mong chờ.
“Diệu Diệu là quý quân, nên cùng đi với trẫm, nhưng quan sát thì được, ngươi thân phận tôn quý, chớ nên tham gia náo nhiệt.”
Lâm Diệu không hề hứng thú đối với việc quan sát nhàm chán kia.
“Thái Tử điện hạ của Hạ, Tam hoàng tử của Tề, có vị nào thân phận không tôn quý? Bệ hạ, ngài yên tâm, ta tuyệt đối không làm cho ngài mất mặt. Lúc trước ngài nói muốn bù đắp cho ta, giờ liền không giữ lời?”
Tần Chí bị bắt được nhược điểm không thể từ chối: “……”
“Diệu Diệu thực sự muốn đi?”
Lâm Diệu dùng sức gật đầu.
Tần Chí còn xấu hổ về chuyện xảy ra tối hôm qua, vì vậy nhàn nhạt nói: “Vậy tùy ngươi. Nhưng nếu làm cho trẫm mất mặt, trẫm sẽ trừng phạt ngươi.”
Lâm Diệu tràn đầy tự tin nói: “Ngài chờ xem đi.”
Ánh mắt cậu đầy kiêu ngạo, còn mang theo đắc ý, làm Tần Chí càng không thể rời mắt được.
Chỉ cảm thấy quý quân chỗ nào cũng tốt, làm y yêu thích không buông tay.
–
Sau khi đăng ký tham gia đá cầu, tuy nói còn nửa tháng nữa mới thi đấu, nhưng Lâm Diệu cũng bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị.
Đá cầu tương tự như bóng đá hiện đại, nhưng luật chơi thì khác nhau.
Lâm Diệu bảo Thanh Dụ chuẩn bị quả cầu xong, còn tìm lão sư tới dạy, ngay cả lão sư cũng khen Lâm Diệu có thiên phú.
Sau ngày hôm đó, Tần Chí bận rộn quốc sự, ít có thời gian đến Trùng Hoa Cung.
Không cần tốn tâm tư đối phó với Tần Chí, Lâm Diệu cũng vui vẻ nhàn rỗi, mỗi ngày ở thư phòng vẽ xuân cung đồ, thỉnh thoảng tìm người hầu luyện đá cầu.
Những bức xuân cung đồ cậu vẽ qua một thời gian là có thể xuất cung nhờ người bán.
Nghĩ đến tiền và thuốc viên đều đang vẫy gọi mình, Lâm Diệu đột nhiên càng thêm nỗ lực vẽ.
Hôm nay Lâm Diệu và người hầu của mình đang luyện tập đá cầu trong sân, nhưng bên ngoài sân lại có hai vị khách không mời mà đến.
Đội trưởng đang đá cầu bên phía đối diện không để ý, quả cầu lại bay nhanh chéo góc lao thẳng vào người đến.
Chờ thấy rõ người đến là ai, đội trưởng giật mình vội vàng quỳ xuống.
Một giây trước khi quả cầu đụng vào Lâm Duẫn Phù, bị Đường Nhai vững vàng đón được.
Lâm Diệu mặc kính trang*, liếc mắt nhìn người nọ, nhưng lại không để ý tới, tầm mắt hướng về phía đội trưởng.
*Một loại trang phục gọn gàng, ôm sát, ống tay áo túm lại, thường dành cho những người hay tập võ
“Đứng lên, ai bắt ngươi quỳ? Chúng ta chơi vui vẻ, là chính bọn họ tự đâm vào, đá trúng còn trách ai?”
Có quý quân chống lưng, đội trưởng kia tức khắc có được tự tin, liền tuân lệnh đứng lên.
Đường Nhai nghe vậy kinh ngạc nhìn Lâm Diệu, giống như không ngờ rằng cậu có thể nói thay cho người khác.
Lâm Duẫn Phù cười nói: “Hoàng đệ nói rất đúng, trách chúng ta tới vội vàng.”
Hắn mặc thanh y, nhìn ôn nhuận nho nhã, tiếng nói ôn nhu, cũng làm người ta giống như tắm mình trong gió xuân.
Không hổ là nhân vật chính thụ, Lâm Diệu thầm nghĩ, người này trông giống một quân tử phong nhã, hoàn toàn trái ngược với vẻ diêm dúa của cậu.
Nhưng Lâm Diệu lại không ngại đối phó với bọn họ: “Các ngươi tới làm gì?”
Lời này cậu chỉ thuận miệng hỏi. Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai sẽ tìm đến cậu, Lâm Diệu đã sớm biết.
Trong nguyên tác hai người chính là thừa dịp triều bái mà đi tìm pháo hôi, lợi dụng tình cảm khuyên bảo pháo hôi làm mật thám của Hạ, cung cấp tình báo cho bọn họ.
Pháo hôi cũng bởi vì chuyện này thành công đi tìm đường chết.
Nhưng pháo hôi là pháo hôi, Lâm Diệu không ngu ngốc, cậu không có hào quang nhân vật chính của Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai. Mật thám ai thích cứ làm, cậu không có hứng thú.
Tần Chí lại không ngốc, một khi cậu có suy nghĩ khác, thậm chí gây nguy hiểm cho Tần quốc, sợ rằng cách ngày chết không xa.
Lâm Diệu còn chưa có tinh thần hy sinh cao thượng, bị bán còn giúp kẻ khác đếm tiền như pháo hôi.
“Ở đây có nhiều người, chúng ta vào nhà nói chuyện.” Lâm Duẫn Phù cười nói.
Lâm Diệu không từ chối, tới cũng tới rồi, cậu cũng muốn nghe xem hai người sẽ nói gì.
Ba người đi đến sảnh chính.
Thanh Dụ dâng trà lên, liền lui ra đóng cửa lại.
Lâm Duẫn Phù thấy Lâm Diệu không định nói chuyện, liền quan tâm hỏi: “Hoàng đệ ở Hạ có khỏe không?”
“Hoàng huynh nên gọi ta là quý quân đi, dễ nghe hơn. Lại nói ta ở Hạ như thế nào, các ngươi không phải đều thấy sao.”
Lâm Duẫn Phù nghẹn họng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Hoàng huynh là quan tâm ngươi. Ngươi tới Tần nhiều ngày, lại ở đây một mình…”
Lâm Diệu không kiên nhẫn mà ngắt lời: “Quyết nghị đưa ta tới hòa thân chính là các ngươi, hiện tại cần gì phải giả mù sa mưa quan tâm đến ta.”
Sau hai lần liên tiếp bị nghẹn, sắc mặt của Lâm Duẫn Phù đã rất khó coi. Nếu là trước đây, Lâm Diệu nào dám nói chuyện với hắn như vậy.
Đường Nhai cũng rất không vui, xoa tay Lâm Duẫn Phù, nhíu mày nhìn Lâm Diệu: “Từ hôn là do ta quyết định, ngươi muốn trách thì trách ta, không liên quan gì đến A Phù.”
Lâm Diệu lập tức muốn bật cười, Đường Nhai chẳng lẽ cho rằng mình là bởi vì hắn mới làm khó dễ Lâm Duẫn Phù sao.
“Đường tướng quân có phần quá tự luyến. Ta cảm tạ ngươi còn không kịp, tại sao lại trách ngươi? Nếu không phải ngươi từ hôn, ta còn có thể được gặp bệ hạ?”
Đường Nhai trầm khuôn mặt, gằn giọng cảnh cáo: “Lâm Diệu, ngươi là người Hạ!”
Lâm Diệu cười nhạo: “Hiện tại biết ta là người Hạ rồi sao? Phụ hoàng ép chết mẫu phi ta, từ nhỏ đến lớn, chưa từng đến thăm ta một lần. Ta sống ở Hạ ngay cả tôi tớ cũng không bằng, ai cũng có thể sỉ nhục ta khinh ta, khi đó các ngươi ở đâu? Lúc ta đói đến sắp chết các ngươi lại ở đâu? Nếu ta không phải Đệ Hôn, nếu không có giá trị hòa thân, phụ hoàng ta, còn có các ngươi, ai sẽ nhớ đến ta? Ta thối rữa ở Hạ, cũng không ai biết. Các ngươi nói lời này, không cảm thấy vớ vẩn sao?”
Lâm Diệu là thật tâm nói lời này thay cho pháo hôi.
Lâm Duẫn Phù nghe xong rất giật mình: “Ngươi làm sao có thể nói như vậy? Ngươi là hoàng tử, phụ hoàng sao lại không quan tâm ngươi? Lại nói lúc trước là tình thế cấp bách, chúng ta cũng không có cách nào. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn nhiều bá tánh vô tội chết thảm như vậy?”
“Tóm lại chuyện tốt không có phần ta, chuyện xấu ta xứng đáng nhận đúng không? Cho dù hòa thân là không có biện pháp, vậy hành thích Tần Chí thì sao? Ngươi thật sự cho rằng ta có thể thành công ám sát Tần Chí? Hoặc là cho dù thất bại cũng không tổn thất gì? Khi các ngươi khuyên ta, thật sự nghĩ cho ta sao?”
Có lẽ là bị Lâm Diệu trách hoặc là không còn lời gì để nói, Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai đều im lặng không biết nên nói gì.
Nói đến đây, Lâm Diệu cũng không kiên nhẫn dây dưa với bọn họ: “Ta biết các ngươi tới tìm ta làm gì, đúng lúc cũng thay ta mang mấy câu nói với Lâm Hầu Đình. Từ giờ trở đi, cho dù là ám sát Tần Chí, hay truyền lại tình báo, ta sẽ không giúp các ngươi làm. Các ngươi cũng đừng dùng lý do ta là người Hạ ép ta, vô dụng.”
Lâm Diệu nói xong, nhìn hai người bị mình làm cho khiếp sợ đến mức chưa lấy lại tinh thần, lại chỉ vào cửa phòng nói: “Lời nói của ta, các ngươi nghe rõ thì mau rời đi, nếu không đừng trách ta không khách khí. Nơi này là Tần, không phải Hạ, ta cũng không phải là người các ngươi có thể khinh nhục trước đây.”
Lâm Diệu là thay cho pháo hôi không đáng giá, pháo hôi thì ngốc nghếch, nhưng lại đối với Lâm Hầu Đình, đối với Đường Nhai giữ lại tín nhiệm, hắn khát vọng tình thân khát vọng tình yêu. Nếu không cũng sẽ không sợ hãi trong lòng còn đi ám sát Tần Chí, về sau càng vắt hết óc mà đưa tình báo cho Hạ quốc.
Nhưng bọn họ đều phụ pháo hôi, thậm chí không nghĩ tới hắn, chỉ là lợi dụng hắn.
Nếu Lâm Diệu không xuyên đến, pháo hôi hiện tại cũng đã sống không bằng chết.
Sự thật chứng minh, Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai vẫn cần mặt mũi.
Hai người dùng ánh mắt thất vọng, không thể dùng lý lẽ để khuyên răn nhìn Lâm Diệu, rồi giận dữ rời đi.
Lâm Diệu bưng lên chén trà, thong thả ung dung nhấp một ngụm, hừ nói: “Ghê tởm không biết xấu hổ!”
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tần Chí bước vào với ánh nắng tươi đẹp khắp người, cười hỏi: “Là ai to gan như vậy, dám làm cho Diệu Diệu tức giận?”