Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian gấp gáp, trong nháy mắt đã đến ngày cung yến. Mà sau cung yến long trọng, sẽ cử hành cuộc thi đá cầu.
Lâm Diệu không giấu giếm việc tham gia cuộc thi đá cầu, chẳng mấy chốc tin tức liền bay vào tai các quan lại.
Trước đó, sau những siêng năng nỗ lực của hữu tướng Trịnh Tu Khải và Lại bộ thị lang Trình Thuân, hình tượng bình hoa nhược liễu phù phong*, hư hữu kì biểu**, bất kham nhất kích*** của Lâm Diệu đã sớm ăn sâu vào tâm trí mọi người.
*yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió
**hào nhoáng bên ngoài
***không chịu được va vấp
Rốt cuộc hai người này đều rất mong Lâm Diệu sớm thất sủng, bệ hạ sớm hồi tâm chuyển ý, để đích nữ được đưa vào cung.
Bởi vậy khi biết vị quý quân có thể muốn gì được nấy trong hậu cung kia lại muốn tham gia cuộc thi đá cầu lần này, các quan lại đều âm thầm chờ trò cười.
Bệ hạ hết mực sủng Lâm Diệu, đã sớm khiến các quan lại bất mãn.
Nếu Lâm Diệu mất hết mặt mũi trong cuộc thi đá cầu khiến bệ hạ chán ghét, đó là một điều tốt đại khoái nhân tâm*. (*hả hê lòng người)
Trong tẩm phòng, Lâm Diệu đã thay xong quần áo cung yến, đang chăm chú vật lộn với một đầu tóc dài.
Thanh Dụ đứng một bên, nổi giận đùng đùng thuật lại những lời phỉ báng Lâm Diệu cho cậu nghe, nói xong thấy Lâm Diệu không hề phản ứng, càng thêm nóng nảy.
“Công tử, bọn họ nói ngài như vậy, ngài không tức giận sao?”
Lâm Diệu giọng điệu bình tĩnh: “Ta tức giận, thì bọn họ sẽ không mắng ta?”
“Nô tài giận lắm, bọn họ dựa vào cái gì nói ngài như vậy, thật quá đáng!”
“Ngươi cũng cho rằng ta sẽ thua rất thảm?”
Thanh Dụ liên tục lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Công tử nhất định có thể thắng, ngài lợi hại như vậy, nô tài tin tưởng ngài. Bọn họ đều nói bậy…”
“Biết là nói bậy, tại sao còn tức giận? Chờ ta thắng trò chơi, mọi thứ sẽ tự sụp đổ.” Lâm Diệu nắm tóc dài than thở: “Ngươi có thời gian, không bằng giúp ta chải đầu, nhanh lên, đợi lát nữa bệ hạ chờ sốt ruột lại giận.”
Bệ hạ nóng giận, còn đáng sợ hơn nhiều so với võ mồm của bọn quan viên kia.
Thanh Dụ vừa mới bị lửa giận làm cho choáng váng, sau khi nghe lời này lập tức phản ứng lại, vội vàng nhanh chóng chải đầu cho Lâm Diệu.
Lâm Diệu nhìn người trong gương, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Ngươi lần này xuất cung gặp chủ tiệm tranh kia, hắn nói như thế nào?”
Thanh Dụ cũng nén giọng cực kỳ thấp: “Chủ tiệm kia nói tập tranh bán rất chạy. Đợt thứ hai còn chưa xuất bản đã được đặt hàng sớm, hơn nữa giá cả cũng tăng gấp đôi so với dự kiến ban đầu. Lần tới nô tài đi có thể lấy bạc. Hắn còn nhờ ta hỏi ngài, tập hai khi nào có thể vẽ xong, hy vọng còn có thể hợp tác với chúng ta, giá cả là tùy ngài định.”
Hắn không giấu được vẻ mặt đầy kích động, rốt cuộc tập tranh có thể bán được hai trăm lượng bạc, thật sự là quá lãi.
Lại không biết Lâm Diệu còn cảm thấy lỗ. Nhưng cũng không còn cách nào khác, cậu mới vào ngành này, chưa có tiếng tăm gì, bị ép giá là bình thường.
“Ngươi nói cho chủ tiệm rằng hợp tác cũng được, nhưng tập hai sẽ mất một thời gian.”
“Dạ, được. Chủ tiệm còn khen công tử vẽ rất tuyệt vời, nói là lão nhân xem xong tranh của ngài cũng có thể trọng chấn hùng phong*.” (*khôi phục lại được oai phong như năm xưa)
Lâm Diệu nghe Thanh Dụ mặt không đổi sắc mà nói xong lời này, bỗng nhiên có loại cảm giác tội lỗi dạy hư tiểu bằng hữu, rốt cuộc lúc trước Thanh Dụ nghe được ba chữ xuân cung đồ, sẽ đỏ mặt.
“Thay ta cảm tạ chủ tiệm. Ngoài ra, sau khi ngươi lấy được bạc, hãy đi đổi thành thuốc viên.”
Thanh Dụ thấp giọng đáp ứng.
Hai người nhanh chóng kết thúc chủ đề, không nói nữa.
Lần này cung yến vẫn được tổ chức tại Túc Hòa Điện. Lâm Diệu rửa mặt chải đầu xong, trước tiên đi Dưỡng Tâm Điện tìm Tần Chí, hai người cùng nhau đến Túc Hòa Điện.
Tần Chí nhìn thấy Lâm Diệu liền cười hỏi: “Hôm nay phải thi đấu, Diệu Diệu có căng thẳng không?”
Lâm Diệu mặc hồng y, đội mão ngọc, tươi cười ngạo nghễ: “Nên căng thẳng chính là đối thủ. Bệ hạ liền chờ xem đi.”
“Được, trẫm vạn phần chờ mong.”
Tần Chí rất thích sự tự tin này của Lâm Diệu, cực kỳ loá mắt, như thể trong tình thế tuyệt vọng, cậu cũng có thể ra hoa kết quả.
Khi đến gần Túc Hòa Điện, Tần Chí chợt nhớ tới gì đó, thản nhiên mà thuận miệng nói: “Trẫm nghe nói, gần đây ngươi thường đi dạo bên ngoài lúc đêm khuya, có phải là muốn tìm cái gì?”
Lâm Diệu bị hỏi tim đập lộp bộp. Cậu hiện giờ được sủng ái, ngoại trừ xuất cung, trong cung đều có thể thoải mái đi lại. Cậu cũng nhân cơ hội nhanh chóng tìm kiếm đường hầm.
Chỉ tiếc tìm lâu như vậy, lại vẫn không có đầu mối.
Lâm Diệu chột dạ nói: “Nào có tìm cái gì. Ta chỉ nhàn rỗi nhàm chán, tùy ý đi xem xung quanh một chút. Dù sao cũng là nơi sau này ta sẽ ở, cũng phải làm quen.”
“Diệu Diệu nhanh như vậy đã có lòng quản lý hậu cung cho trẫm, trẫm rất vui. Nhưng sau này vẫn nên làm quen vào ban ngày, đêm khuya nguy hiểm, nếu va phải cái gì, trẫm sẽ đau lòng.”
Lâm Diệu sợ nói nhiều sai nhiều, bị Tần Chí bắt được nhược điểm, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài, liên tục gật đầu nói phải.
Trong bữa tiệc, Tần Chí vẫn âm thầm quan sát Lâm Diệu, thấy cậu từ đầu đến cuối chưa từng nhìn Đường Nhai, tâm tình càng tốt hơn.
Lâm Diệu ngồi bên cạnh Tần Chí, ân cần gắp đồ ăn, thỉnh thoảng thì thầm vài câu, nói cười thân mật, tựa hồ còn được sủng ái hơn trước.
Một đám đại thần nhìn, trong lòng rất hụt hẫng. Tức khắc cũng càng chờ mong cuộc thi đá cầu, mỗi người đều chờ xem Lâm Diệu thành trò cười.
Sau cung yến, mọi người tiếp theo liền đến Đại Khánh Cung, chuẩn bị xem thi đấu.
Lâm Diệu làm người dự thi, không thể đi theo bên cạnh Tần Chí. Cậu phải nhanh chóng thay quần áo và chuẩn bị sẵn sàng thi đấu.
Cậu xoay người muốn đi, nhưng lại bị Tần Chí gọi lại.
“Quý quân cẩn thận một chút.” Tần Chí đi đến trước mặt Lâm Diệu: “Đừng quên, nếu ngươi làm trẫm mất mặt, trẫm sẽ phạt.”
Lâm Diệu cảm thấy Tần Chí quả thật tàn nhẫn, loại thời điểm này còn suy nghĩ chuyện phạt cậu.
Cậu vừa muốn đáp, lại đột nhiên chú ý tới vết thương trên lòng bàn tay Tần Chí, hình như bị thứ gì đó ma sát.
“Tay của ngài làm sao vậy?” Lâm Diệu tò mò.
Tần Chí gần đây rất ít khi đến chỗ cậu, chẳng lẽ là bận đi khuân vác?
“Bị thương một chút, không sao.” Tần Chí thu tay về, không muốn nói thêm.
Lâm Diệu đột nhiên lộ vẻ nghi hoặc, sau đó tầm mắt chuyển hướng sang Lưu Kính Trung. Ông ta đi theo hầu hạ Tần Chí, nhất định phải biết chuyện xảy ra.
Lưu Kính Trung cúi đầu, dưới ánh mắt dò hỏi của quý quân, chỉ cười giả ngu.
Ông đương nhiên biết tay bệ hạ xảy ra chuyện gì, rốt cuộc thợ thủ công điêu khắc trâm cài là do ông mời đến.
Nhưng Lưu Kính Trung cũng không ngờ rằng bệ hạ mời thợ thủ công đến học nghề.
Cả hậu cung của Tần quốc, bệ hạ cũng chỉ ân sủng duy nhất một vị quý quân, trâm cài kia là điêu khắc vì ai, nghĩ cũng biết.
Long ân của bệ hạ đến mức này, những đại thần đang trông chờ Lâm quý quân thất sủng, nhanh chóng đưa đích nữ tiến cung kia, nguyện vọng của họ sợ là sẽ khó thành hiện thực.