Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Diệu che lại cổ, thầm nói không xong, máu của cậu đối với Tần Chí mà nói, chính là liều thuốc thôi tình cực mạnh.
Xích Kiêu và Đệ Hôn vốn giống như hai cực của nam châm, lúc này càng như lửa gần rơm.
Khi Tần Chí hỏi chuyện, Lâm Diệu có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc phát ra từ người y, khiến thân thể cậu mềm nhũn, sống lưng tê dại.
Lâm Diệu vặn vẹo chân, trong lòng khổ sở: “Bệ hạ, bây giờ không phải lúc.”
Tần Chí buông ngựa, nhìn chung quanh vắng vẻ, thân thể nóng rực quay cuồng, vẻ mặt ngưng trọng: “Trẫm biết.”
Dừng một chút, lại trầm giọng lẩm bẩm nói: “Nếu quý quân không muốn trẫm sủng hạnh ngươi ở nơi rừng núi hoang vắng này, hãy tự trọng, đừng vặn vẹo câu dẫn trẫm.”
Lâm Diệu cả người ngứa ngáy, toàn thân đều kêu gào muốn được âu yếm, khổ không nói nổi.
“Cũng xin bệ hạ hãy khống chế.”
Nói ta câu dẫn ngươi, tự thứ đó của ngươi đừng chọt thẳng vào ta a!
Một đường giục ngựa trở lại hoàng cung, Lâm Diệu và Tần Chí đều sắp nghẹn hỏng rồi.
Tần Chí đưa Lâm Diệu về Trùng Hoa Cung, liền quay đầu đi thẳng tới Vĩnh Hoa Điện. Vĩnh Hoa Điện có một suối băng, đúng lúc có thể giải quyết khốn cảnh của y.
Trẫm có khi nào chật vật như vậy? Tần Chí nghĩ thầm, nếu không phải nghĩ tới thân thể của quý quân, và đó là rừng núi hoang vắng, y cũng sẽ lâm hạnh cậu.
Trùng Hoa Cung.
Tần Chí đi rồi, Lâm Diệu liền dần dần trở lại bình thường.
Máu của Đệ Hôn có thể kích thích Xích Kiêu động dục, Xích Kiêu động dục lại có thể ảnh hưởng Đệ Hôn, đây chỉ đơn giản là một vòng lặp vô tận.
Đổi thành người bình thường, cho dù có bị thôi tình bởi máu của Đệ Hôn, cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến Đệ Hôn.
Thanh Dụ đợi ở ngoài cửa, lúc này lo lắng hỏi: “Quý quân, ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Lâm Diệu nhẹ nhàng ngồi dậy. Quần áo của cậu đều bị ướt đẫm mồ hôi, liền chuẩn bị thay quần áo.
Thanh Dụ lại nói: “Bệ hạ gọi Ngô thái y tới để khám cho ngài.”
“Được. Chờ một chút.”
Lâm Diệu thay xong quần áo, bảo Thanh Dụ đưa Ngô Dung tiến vào.
“Để Ngô thái y đợi lâu.” Lâm Diệu cười nói.
Ngô Dung bước vào phòng, ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, hơi nhíu mày, càng thêm thận trọng.
“Quý quân khách khí, đây là bổn phận của thần.” Ngô Dung cúi đầu, không dám nhìn Lâm Diệu.
Hắn lập tức bắt mạch cho Lâm Diệu, chẩn đoán không nghiêm trọng, nên nghỉ ngơi thật tốt, sau đó kê đơn thuốc bôi vết thương cho cậu, liền vội vàng cáo lui.
Lâm Diệu nhìn bóng lưng Ngô Dung chạy trối chết, cảm thấy buồn cười. Ngô Dung cũng rất thú vị, mỗi lần gặp cậu y như chuột gặp mèo, nhìn cũng không dám nhìn nhiều. Nếu không phải tự tin với dung mạo của mình, Lâm Diệu còn tưởng rằng mình quá xấu dọa chạy Ngô Dung.
Thanh Dụ đứng trước giường lấy thuốc mỡ thoa cho Lâm Diệu, đôi mắt vẫn còn sưng.
“Nô tài gần như sợ chết khiếp. Nếu công tử xảy ra chuyện gì, nô tài cũng không muốn sống nữa.”
Lâm Diệu ngưỡng cổ trắng nõn, khuôn mặt lười biếng, cười trêu nói: “Không tiền đồ. Ta không phải vẫn ổn sao.”
“Nô tài cũng không ngờ bệ hạ lại cứu công tử. Hiện tại xem những kẻ nói công tử thất sủng còn có thể nói gì. Nhưng ngài như vậy, bệ hạ vì sao không sủng hạnh ngài? Chẳng lẽ còn giận công tử?”
“Ai nói không cùng ta lên giường chính là giận ta? Y có thể vì ta chịu đựng lâu như vậy, mới càng chứng minh quan tâm đến ta.”
Thanh Dụ chớp mắt, nghe cái hiểu cái không. Nhưng cũng mơ hồ nắm được, ân sủng của bệ hạ đối với công tử vẫn như cũ.
Lâm Diệu đoán không tồi. Bởi vì ngày hôm sau, Tần Chí ban thưởng cho Trùng Hoa Cung rất nhiều vàng bạc châu báu, chất thành một tảng lớn. Còn truyền chỉ đập tan lời đồn Lâm Diệu thất sủng, nói quý quân ân cần nhân hậu, thu phục lòng trẫm, sau này trong cung còn ai dám phê bình quý quân, giết không tha.
Có ý chỉ này, trong cung ngoài cung tức khắc trở nên yên tĩnh, không ai dám nói xấu Lâm Diệu nửa chữ.
Lâm Diệu nghe vậy cũng kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ Tần Chí là xin lỗi cậu?
Lại qua một ngày nữa, Tần Chí chợt phái Lưu Kính Trung tới truyền tin, sau này đặc biệt cho phép Lâm Diệu có thể tự do ra vào Dưỡng Tâm Điện.
Đây tuyệt đối là một đặc ân xưa nay chưa từng có, phải biết rằng Dưỡng Tâm Điện là tẩm điện của hoàng đế, xưa nay ngoài hoàng đế, chưa từng có ai có thể tự do ra vào.
Lâm Diệu lại bị ý chỉ này làm cho khó ở, thầm nghĩ Tần Chí vì sao muốn hạ chỉ như vậy? Chẳng lẽ là hy vọng mình có thể thường xuyên chủ động đi tìm y?
Liên tưởng đến những gì mình đã làm trong quá khứ, Lâm Diệu cảm thấy vô cùng có khả năng. Tần Chí có lẽ cảm thấy, cho phép mình có thể đi tìm y bất cứ lúc nào là một ban ân lớn lao.
Rốt cuộc ở trước mặt Tần Chí, Lâm Diệu vẫn luôn biểu hiện không thể xa rời y.
Nghĩ vậy, Lâm Diệu đột nhiên thở dài, cảm thấy buồn rầu.
Nhưng Tần Chí đã chủ động nói như vậy, hiện tại thiết lập nhân vật của Lâm Diệu là yêu say đắm Tần Chí đến hồn khiên mộng nhiễu, không đi một chuyến cũng không thành được.
Thiết lập nhân vật không thể sụp đổ.
Trong thời gian dưỡng thương, Lâm Diệu lại để Thanh Dụ ra khỏi cung, lấy bạc từ chủ tiệm tranh, đổi về hai viên thuốc.
Thuốc viên được cất trong hộp gấm, trông rất kín đáo, được Lâm Diệu cất giấu cẩn thận sau giá sách.
Tập tranh thứ hai cũng đang đến thời điểm mấu chốt, Lâm Diệu vì tìm cảm hứng, lúc nào cũng mơ về hình ảnh nóng bỏng kích thích giới hạn độ tuổi, vì thế bốc hoả, cố ý kêu Thanh Dụ tìm Ngô Dung xin vài viên thuốc hạ hỏa.
Đêm nay Lâm Diệu dưỡng thương xong, lại không có cảm hứng để vẽ, nhàn rỗi buồn chán liền đi đến Dưỡng Tâm Điện.
Hành trình đúng là thông suốt, ngay cả Lưu Kính Trung cũng chỉ cười với cậu, không có ý bẩm báo, mời Lâm Diệu đi vào.
Lâm Diệu đi vào trong điện, liền thấy bên trong đốt nến, ánh lửa sáng ngời.
Tần Chí đang ngồi trước bàn, cũng không đọc sách, đang cúi đầu nghiêm túc mà khắc cái gì đó, ngay cả Lâm Diệu tiến vào cũng chưa phát hiện.
“Bệ hạ bận gì vậy?” Lâm Diệu tò mò hỏi.
Tần Chí bị cậu làm cho giật mình, vội vàng cất trâm cài và đao khắc vào tay áo.
“Không bận gì. Tại sao Diệu Diệu lại đến?”
Tần Chí rõ ràng có tật giật mình, hơi thở còn hổn hển, điều này cũng làm cho Lâm Diệu càng tò mò, Tần Chí rốt cuộc đang làm gì? Tại sao còn lén lút sợ bị cậu phát hiện?
“Bệ hạ không phải nói, để cho ta muốn tới thì tới sao? Chẳng lẽ ngài không muốn gặp ta sao?”
Lâm Diệu vừa nói vừa liếc nhìn chiếc bàn, thấy trên đó vẫn còn một ít vàng vụn, tức khắc càng tò mò.
Tần Chí đứng lên, ôm lấy Lâm Diệu cười: “Sao thế được. Ngươi có thể tới, trẫm rất vui.”
Lâm Diệu chuyên nghiệp mà ôm eo Tần Chí, giả vờ tủi thân: “Nếu ngài thật sự nhớ ta, sao không tới gặp?”
“Trẫm bận rộn công việc, Diệu Diệu là quý quân, phải học cách thông cảm với trẫm.”
Tần Chí nói xong phiền muộn nghĩ thầm, trẫm cũng rất muốn tới tìm ngươi, nhưng trẫm lúc trước tức giận ném gãy trâm cài điêu khắc vất vả, chỉ có thể làm lại từ đầu.
Trẫm cũng rất hối hận.
Nếu sớm biết ném gãy trẫm phải điêu khắc một lần nữa, trẫm sẽ không bao giờ làm gãy trâm cài.
“Ta biết, ta chỉ là rất nhớ bệ hạ. Một ngày không gặp, nhớ nhung da diết*.” Lâm Diệu thấy chuyển biến tốt liền dừng, không chạm vào điểm mấu chốt của Tần Chí.
(*Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng – Trích “Phượng cầu hoàng” của Tư Mã Tương Như)
“Vậy trẫm cho phép ngươi có thể tới đây bất cứ lúc nào, ngươi có cao hứng không?”
Lâm Diệu vờ thẹn thùng gật đầu.
Tần Chí lập tức long tâm đại duyệt*, hiện giờ nhìn Lâm Diệu, chỉ cảm thấy bất luận cái gì cũng đẹp, làm tim đập thình thịch.(*chỉ hoàng đế vui vẻ trong lòng)
Đây có lẽ là lưỡng tình tương duyệt*. (*hình dung song phương đều có tình cảm với nhau)
Tần Chí ôm lấy Lâm Diệu đi về phía long tháp, trong mắt đều là quý quân của y. Cơ thể của quý quân thật thơm, khi ngửi vào khiến y cảm thấy rất hưng phấn, khó có thể kiềm chế được.
Chỉ muốn cùng quý quân triền miên trên giường, say sưa mộng mị.
Lâm Diệu bị đè ở long tháp, nhìn ánh mắt nóng rực của Tần Chí, cảm thấy tình huống này hình như không ổn?
Cậu tới tìm Tần Chí đăng nhập làm nhiệm vụ hàng ngày, không phải tới lên giường cùng y!
Tần Chí không cần biết Lâm Diệu thấy thế nào cũng vui vẻ, cúi đầu cắn nhẹ đôi môi mềm mại của cậu, cười nói: “Trẫm nghe thái y nói, Diệu Diệu tìm hắn lấy viên thuốc hạ hỏa. Trẫm ở chỗ này, nếu ngươi thật sự dục cầu bất mãn, thì lại đây tìm trẫm. Trẫm rất vui lòng.”
Lâm Diệu nháy mắt tạc mao(xù lông).
Tần Chí vui, cậu không vui!
Còn nữa, cậu vẽ tranh vẽ ra hỏa, căn bản không liên quan gì đến dục cầu bất mãn.