Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ khi Vấn Tâm Lộ mới vừa mở, mọi người dưới chân núi đã lâm vào trong sự chờ đợi dài dong, có người không ngừng cầu nguyện, có người đứng ngồi không yên, cũng có người ngồi ở cửa, hai mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cánh cửa kia......
Đối với rất nhiều người mà nói có tiến vào Côn Luân không, điều này có lẽ là có thể thay đổi vận mệnh cả nhà, khẩn trương là thứ không thể tránh được.
Phong Tiêu rất bình tĩnh, lần này những người lên núi cũng không có con hắn, đến nỗi nữ nhi Phong Ti La của hắn, hắn trăm phần trăm khẳng định nàng vào không được, hắn chỉ cần chờ nàng thất bại mà về là được.
Lúc này hắn đang ngồi cùng gia chủ Hoàng gia, Hoàng gia cùng Phong gia đều ở Phong Châu, thành trì của hai nhà cách nhau không xa, ngày thường nước giếng không phạm nước sông, cũng coi như là có chút giao tình nông cạn.
"Sao hôm này Hoàng đạo hữu lại tự mình tới Côn Luân?" Phong Tiêu hỏi.
Hoàng gia chủ: "Năm nay tiểu nữ cùng mấy cháu trai tham gia thí luyện nhập môn, tiểu nữ bất hảo, ta liền tự mình lại đây nhìn, miễn cho nàng ở trên đường gây chuyện trì hoãn."
Chuyện Hoàng gia chủ yêu thương nữ nhi là điều mọi người đều biết, Phong Tiêu thuận thế liền khen ngợi vài câu: "Đã sớm nghe nói lệnh thiên kim có hỏa mộc Song linh căn, tuổi còn nhỏ đã là luyện khí sáu tầng, Phong mỗ hâm mộ không thôi a!"
Hoàng gia chủ cười ha ha: "Ta nghe nói lệnh thiên kim cũng tới tham gia?"
Phong Tiêu xua xua tay: "Nàng làm sao có thể so với lệnh thiên kim được, khẳng định vào không được, hồ nháo mà thôi."
"Phong đạo hữu khiêm tốn, có lẽ lệnh thiên kim cũng có thể tiến vào Côn Luân."
Phong Tiêu cười nhạo, Hoàng gia chủ không quen nhìn thái độ coi khinh của hắn đối với nữ nhi, liền quay đầu cùng những người khác chào hỏi.
Rất nhanh, lục tục có người bị Truyền Tống Trận đưa ra ngoài.
Phong gia cũng có người ra ngoài, Phong Tiêu không cao hứng cho lắm: "Sao nhanh như vậy đã ra ngoài?"
"Quá khó khăn." Người nọ nằm xoài trên ghế.
"Hừ, đồ vô dụng, ngay cả Phong Khanh Liên cùng Phong Ti La đều so không được." Phong Tiêu dừng một chút lại hỏi, "Ngươi nhìn thấy các nàng không?"
"Các nàng hình như đi rất nhanh, ở trước ta rất xa."
Phong Tiêu hồ nghi nhìn hắn, rõ ràng một chút cũng không tin.
Nhưng theo thời gian trôi qua, con cháu Phong gia lại có vài người ra, vẫn không có Phong Ti La, Phong Tiêu liền có chút nóng nảy.
Ba ngày qua đi, Phong gia con cháu không có một người có thể vào Côn Luân, ngược lại người Phong Tiêu cho rằng không có khả năng tiến Côn Luân nhất là Phong Ti La cùng Phong Khanh Liên, tất cả không ra ngoài.
Sắc mặt Phong Tiêu không đẹp, Hoàng gia chủ lại tươi cười đầy mặt, Hoàng gia có mười người tham gia thí luyện, trong đó có bốn người có thể được tuyển, quan trọng nhất chính là nữ nhi của hắn cũng vào Côn Luân, hắn đương nhiên cao hứng.
Hắn cố ý nói: "Chúc mừng a Phong đạo hữu, lệnh thiên kim thật sự tiến Côn Luân.
"
Phong Tiêu miễn cưỡng cười nói: "Hoàng đạo hữu nói sớm, thí luyện còn chưa kết thúc, có lẽ chờ một chút nữa nó sẽ ra thôi."
Lúc này, một Kim Đan chân nhân Côn Luân ở trước mặt mọi người tuyên bố: "Thí luyện Côn Luân đến đây là kết thúc."
Hoàng gia chủ thiếu chút nữa cười thành tiếng, vả mặt này cũng quá nhanh.
Sắc mặt Phong Tiêu rất khó nhìn.
————
Sau khi xem xong đại dưa Tư Khuê Phong thu đồ đệ, nghi thức thu đồ đệ kế tiếp liền có vẻ rất bình đạm.
Diễn Văn nhìn chằm chằm vào Phong Ti La, hắn là Kim Đan trung kỳ, chuyện thời khắc cuối cùng ngọc giản thủy tinh biến thành ấn ký đệ tử thân truyền kim sắc, hắn thấy rất rõ ràng, cũng chỉ có người Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ chẳng hay biết gì.
Nhưng vì sao sư phụ lại làm như vậy đâu? Hắn lại không suy nghĩ ra được.
Nàng bất quá là Ngũ linh căn, còn là luyện khí hai tầng, nàng có cái gì đáng giá để sư phụ coi trọng, lướt qua Phong Khanh Liên, ngược lại thu nàng làm đệ tử?
Phong Tư Lạc bị người xem không có kiên nhẫn, nàng chuyển hướng về bên phải, vừa lúc đối mặt tầm mắt Diễn Văn đang đánh giá nàng, vì thế nàng cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Diễn Văn.
Diễn Văn bị người phát hiện nhìn lén cũng không cảm thấy ngượng ngùng, hắn dời tầm mắt đi, mắt nhìn thẳng phía trước.
Nhưng mà Phong Tư Lạc cũng không dời tầm mắt đi, hắn vẫn có thể cảm giác được tầm mắt không chút nào che giấu đến từ tân sư muội kia.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diễn Văn gặp được một nữ hài như vậy, hắn hơi có chút 囧, liền giả bộ nói chuyện với sư huynh, dịch đến bên cạnh sư huynh.
Nguyên Sầm nhịn không được cười khẽ: "Đá đến ván sắt rồi?"
Mặt diễn Văn có chút hồng: "Vị sư muội này sao lại như vậy?"
"Ai kêu đệ nhìn chằm chằm nhân gia trước." Nguyên Sầm cũng có chút kinh ngạc, vị sư muội này hình như có chút đặc biệt.
Diện mạo Diễn Văn tuấn mỹ, nữ hài tử bị hắn nhìn chằm chằm đều thẹn thùng tránh né, lần đầu tiên có người thẳng lăng lăng phản nhìn chằm chằm trở về, không hề có ý ngượng ngùng.
"Huynh nói xem sư phụ là có ý tứ gì? Rốt cuộc là ký danh? Hay là thân truyền?" Hai cái này nhưng kém xa.
Đệ tử ký danh chỉ là ghi danh thôi, sư phụ có lẽ sẽ không quản ngươi, hoặc là chỉ giáo ngươi mấy chiêu.
Đệ tử thân truyền thì không giống, sư phụ sẽ tay cầm tay dạy dỗ.
Bất quá tuy rằng hắn là đệ tử thân truyền nhưng người dạy dỗ hắn lại là sư huynh, sư phụ chỉ định kỳ kiểm tra và chỉ đạo hắn mà thôi.
Nếu Phong Tư Lạc là đệ tử ký danh, hắn hoàn toàn có thể không cần phản ứng nàng, nhưng nếu nàng là đệ tử thân truyền, hắn lại không thể đối với nàng quá lãnh đạm, đây đều là những quy tắc luật bất thành văn của tông môn.
Cố tình sư phụ hắn lại đánh vỡ loại quy tắc này, cho ấn ký đệ tử thân truyền, trên danh nghĩa lại là đệ tử ký danh, vậy thì hắn nên dùng thái độ gì đối đãi Phong Ti La đây!
Nguyên Sầm lắc đầu: "Huynh cũng không biết."
"Sư phụ có thể là trượt tay nghĩ sai rồi hay không?"
Nguyên Sầm hỏi hắn: "Đệ tin?"
Diễn Văn mắt trợn trắng, thôi được, hắn không tin.
Nhưng Phong Tư Lạc rốt cuộc có gì đặc biệt? Hắn vẫn không thấy được, da mặt dày? Lớn lên đẹp?
————
Hội thu đồ đệ kết thúc, đệ tử mới nhập môn có thể xuống núi ba ngày, đi xuống dưới chân núi cùng thân nhân bằng hữu cáo biệt.
Ba ngày này cũng là thời gian cho tân đệ tử tự hỏi một lần nữa, nếu cảm thấy không hài lòng, có thể trong vòng 3 ngày này đưa ra đổi ý muốn rời khỏi môn phái, một lần nữa đi tìm môn phái tiếp theo, quy tắc vô cùng nhân tính hóa.
Nhưng mà giống như Phong Tư Lạc cùng Phong Khanh Liên lại khác, đương trường cho ấn ký đệ tử thân truyền thì đi không được, một khi nhận được ấn ký này, trừ phi bị trục xuất sư môn hoặc là sư phụ chết đi, nếu không cả đời đều sẽ mang theo.
Hoàng Minh Huyên chạy tới tìm Phong Tư Lạc, nàng là hỏa mộc Song linh căn, bị Tĩnh Dao chân quân luyện đan sư coi trọng, thu làm đệ tử nhập thất.
Nàng hơi có chút biệt nữu: "Tuy rằng chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng sau này chúng ta chính là đồng môn, việc lúc trước cho nó qua đi được không?"
"Không thành vấn đề a!" Thanh âm Phong Tư Lạc nghênh ngang nói, "Hoàng Minh Huyên tiểu sư điệt."
Hoàng Minh Huyên: "......"
"Kêu một tiếng sư thúc nghe một chút."
Hoàng Minh Huyên bất đắc dĩ kêu lên: "Sư thúc." Sớm biết như thế thì sẽ không tới để bị nàng trêu chọc.
"Ngoan."
Hoàng Minh Huyên hừ một tiếng, đi theo mấy đường huynh đệ xuống núi, Hoàng gia chủ đúng nữ nhi khống, hai cha con vô cùng cao hứng nói chuyện.
Sau đó nghe Phong Tiêu sảo muốn gặp Phong Ti La: "Ta là phụ thân của nàng, ta nhất định phải nhìn thấy nàng."
Hoàng Minh Huyên sửng sốt, nàng trộm đưa tin cho Phong Tư Lạc.
Lúc này Phong Tư Lạc đang cao hứng cực kỳ, nàng thu được rất nhiều lễ vật!
Không chỉ có nhóm Nguyên Anh chân quân của Côn Luân tặng nàng lễ vật, có cả mấy Hóa Thần tôn giả, bọn họ cũng đều tặng nàng một phần lễ vật, nói là lễ gặp mặt.
Nguyên bản làm đệ tử ký danh, nàng không có khả năng thu được nhiều lễ vật như vậy, nhưng những Nguyên Anh cùng Hóa Thần tu sĩ đều không phải ngốc tử, nếu Tư Hằng cho ấn ký đệ tử thân truyền thì bọn họ tự nhiên sẽ dựa theo đãi ngộ của đệ tử thân truyền đối đãi nàng, cho nên phần lễ vật mỗi người đưa ra đều không tồi.
Phong Tư Lạc lần đầu tiên cảm nhận được: Cái gì gọi là khí phái của đại tông môn!
Quả nhiên gia nhập đại tông môn có tiền rất là chính xác!
"Cảm ơn sư huynh." Có lễ vật để nhận, nàng cười đặc biệt ngọt.
Sau đó nàng liền thu được tin của Hoàng Minh Huyên, trong bối cảnh đó còn có thể nghe được tiếng của Phong Tiêu, Phong Ti La liền cùng Tư Hằng nói muốn xuống núi một chuyến.
"Vậy con đi đi." Tin mới được đưa tới hắn đã nghe được, thấy nàng không có ý muốn xin hắn giúp đỡ thì hắn liền không nói gì thêm, nhìn nàng xoay người rời đi.
Chỉ là thời gian nàng rời đi đã lâu, vì sao còn không trở về? Chẳng lẽ không quen đường?
Cuối cùng, hắn đứng lên, vẫy vẫy ống tay áo: "Ta đi ra ngoài tản bộ."
Tản bộ này vừa vặn đi xuống dưới chân núi, lại vừa vặn nghe được Phong Tiêu đang khen Lạc Phong thành chủ, khen hắn có bao nhiêu thiên tài địa bảo, khen hắn ở chỗ có tiểu linh mạch, phảng phất hắn là người trên trời dưới đất chỉ có một.
Vậy mà Phong Tư Lạc không có phản bác hắn, không có đánh gãy hắn, lại còn thập phần nghiêm túc?
Tư Hằng:???
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Hằng: Ta không cao hứng, rất không cao hứng!
Phong Tư Lạc: Ngươi tiếp tục nói, nói tiếp kỹ càng tỉ mỉ chút, ta dùng sách vở ghi lại, ngươi nói vị trí của cái linh mạch kia cụ thể ở đâu?.