Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngoan, mệt thì ngủ một chút đi."
Đối với thiếu niên trước mặt, Tổng tài đại nhân đã coi là yêu chiều đến không biết có thể yêu chiều như thế nào được nữa. Mà ở hình người lại không thể vuốt lông, nên lại vỗ nhẹ lưng cậu như dỗ trẻ nhỏ.Thiếu niên gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không thể an giấc. Cứ cách một lúc là Lệ Thiệu Lẫm lại thấy cậu đổi một tư thế. Lúc lại nghiêng người ôm gối, lúc lại ôm gối nửa nghiêng nửa ngửa, chốc chốc lại nằm úp sấp. Uốn éo như không có xương, ngủ một giấc cũng không yên.
Hàng chân mày Lệ Thiệu Lẫm vốn còn chưa được thả lòng đã lại một lần nữa nhíu lại. Một bên duỗi tay sờ trán người thiếu niên, xem thử có nóng hay không, một bên hỏi: "Có chuyện gì, có phải em còn khó chịu chỗ nào hay không?"
"Không khó chịu" Ngoài miệng thiếu niên vừa nói như thế, vửa đổi một tư thế khác, sau đó nhỏ giọng càu nhàu: "... Cái đệm này không đủ dày, cộm khó chịu."
Tổng tài đại nhân liếc nhìn đệm xốp dưới người thiếu niên, không khỏi lặng lẽ đổ mồ hôi. Bởi vì nó đã dày khoảng 20cm rồi, hơn nữa cảm giác thoải mái và độ đàn hồi đều là tốt nhất.
Thiếu niên bên kia vẫn còn tiếp tục oán trách: "Hơn nữa trên người không có lông, vẫn luôn cảm thấy chỗ nào cũng trống vắng, lạnh lẽo..."
Tổng tài đại nhân lại liếc mắt nhìn thiêu niên khoả th@n sắp đem chăm cuốn thành bé tằm, không khỏi toát mồ hôi, thậm chí không nhịn được bật cười. Hắn thật sự không có biện pháp nào với tên nhóc này, chỉ có thể bất đắc dĩ nhéo khuôn mặt nhỏ của thiếu niên, cười nói: "... Thật là một nhóc mèo lười."
Vô duyên vô cớ bị nhéo, thiếu niên trừng mắt nhìn, đột nhiên nói một câu với Lệ Thiệu Lẫm: "Cuối cùng anh cũng cười rồi."
Thẩm Tiểu Miêu rất vui vẻ nhếch khoé môi: "Lúc trước vẫn nhíu mày, xoa cũng xoa không được. Còn như vậy coi chừng sẽ nhanh già, biến thành ông chú cau có."
Lệ Thiệu Lẫm lại sững sờ chốc lát. Chỉ là một câu nhẹ nhàng "Cuối cùng anh cũng cười rồi" của đối phương lại khiến trong lòng hắn rung động mạnh mẽ. Nụ cười trên mặt không biến mất, tình yêu trong mắt thoáng chốc tràn ra. Con ngươi vốn chất chứa tình cảm càng trở thêm thâm thuý, nhưng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Vì bất kỳ ngôn từ gì cũng không sánh được một câu nói của thiếu niên, vừa nhẹ nhàng lại quan tâm chân thành. Cho dù xuất phát từ những góc độ khác, không có một chút tình yêu, cũng đủ khiến cho người vì nó mà xúc động.Thật ra thì Thẩm Đồng vẫn còn có chút lo lắng. Cậu nhớ lúc trước mình trọng thương hôn mê đã biến lại về hình dáng mèo nhỏ. Hiện tại còn nhô ra một đôi tai mèo trên đầu. Cho dù Lệ Thiệu Lẫm có ngu hơn nữa cũng chắc chắn biết mình chính là mèo trắng nhỏ, khó đảm bảo hắn có tiếp nhận được hay không. Nhưng Lệ Thiệu Lẫm lại không hé nửa lời về chuyện này, thái độ còn quan tâm, sủng nịnh hơn so với trước kia. Chuyện này khiến cho tất cả lo ngại của Thẩm Đồng đều biến mất sạch, cũng không hiểu sao sinh ra một chút ngọt ngào.
Đối với chuyện bản thân có thể dễ dàng tiếp nhận trên đời này có tồn tại mèo yêu, Lệ Thiệu Lẫm cũng cảm thấy có chút khó tin. Nhưng chuyện này chính là tự nhiên như vậy, không kịp nghĩ mà cũng không cần phải nghĩ. Dù sao cho dù đối phương là người hay là mèo, cũng đều là người mà hắn thích nhất.
Nếu đã không ngủ được, Thẩm Tiểu Miêu cũng không có ý định tiếp tục ngủ nữa, đi theo Lệ Thiệu Lẫm vào phòng sách. Dựa vào song cửa sổ lớn bên bàn đọc sách. Thiếu niên mặc bộ đồ ngủ mèo con tựa vào đệm trên cửa sổ, ôm máy tính bảng của Tổng tài đại nhân cho cậu, đôi mắt dưới ánh đèn đặc biệt sáng ngời.
Có bảo bối ở ngay bên cạnh, tâm tình Lệ Thiệu Lẫm càng tốt hơn. Động lực làm việc đương nhiên cũng lớn hơn, lại đột nhiên có chút lo lắng bản thân sẽ không được mèo nhỏ thích. Dù sao tên nhóc kia tuổi còn nhỏ, mèo nhỏ còn là loài sinh vật có lòng hiếu kỳ vô cùng lớn. Theo lẽ thường thì sẽ lập tức yêu thích những thứ đồ chơi đang được bán chạy kia. Còn hắn là một gã đàn ông đã sắp ba mươi, không biết hiện tại thanh niên yêu như nào, chơi ra sao, cũng không có yêu thích lãng mạn, mới lạ là gì. Ngoài chuyện làm ăn và kiếm tiền, hắn giống như không làm gì khác, cuộc sống được coi là vô cùng nhàm chán, ngay cả làm sao để theo đuổi người khác, làm sao để hẹn hò cùng không biết.
Tổng tài đại nhân vẫn luôn tự tin từ trước tới giờ không khỏi cảm thấy bản thân không ổn, thậm chí có chút uể oải. Vào lúc này đột nhiên thấy thiếu niên đang cuộn tròn trên đệm xoạt một cái đứng lên "A, ta vậy mà đã quên một chuyện quan trọng!"
Lệ Thiệu Lẫm lập tức đặt công việc trên tay xuống "Xảy ra chuyện gì?"
"Em mới phát hiện nay đã là thứ tư rồi" Đôi tai của thiếu niên cũng rũ xuống "Lúc trước đạo diễn Tạ nói với em là thứ ba tới ký hợp đồng. Xong rồi, xong rồi..."
Một người đàn ông hợp cách chính là thay người yêu giải quyết vấn đề đầu tiên, Lệ Thiệu Lẫm lập tức nói: "Anh sẽ bảo Đàm Tử Thương liên hệ anh ta, không có chuyện gì, yên tâm đi."
Tạ Chí Kỳ liên tục bị Thẩm Đồng cho leo cây hai lần thần sự có chút không vui. Nhận được cuộc gọi, vừa nghe tới muốn nói chuyện của Thẩm Đồng, há mồm đã lập tức nghiêm túc phê bình giáo dục một trận: "Ôi chao, tôi nói mấy người trẻ tuổi các cậu không thể làm việc như vậy. Cái gì gọi là đúng giờ, cái gì gọi là chuyện nghiệp, cái gì gọi là khế ước tinh thần, những thứ này lúc cậu đi học giáo viên không dạy sao? Bạn học Thẩm, cậu còn trẻ, đường còn dại, không thể vì cảm thấy bản thân lớn lên kỹ năng diễn xuất tốt thì..."
"Tôi là Lệ Thiệu Lẫm."
Năm chữ ngắn gọn ngay lập tức khiến một bụng chữ của Tạ Chí Kỳ phải trôi trở lại, lập tức ngạc nhiên "Lệ tổng?"
Đều nói rồng lớn không đến gần cường hào ác bá. Những thành thị khác tạm không nói tới, những ở khu vực Sâm thị này, nếu Lệ Thiệu Lẫm nói mình số hai, chỉ sợ không ai dám xưng mình là nhất. Quay phim là chuyện cần giao tiếp. Thân là một đạo diễn kiêm người làm phim khéo léo, Tạ Chí Kỳ tuyệt đối sẽ không đắc tội với bất kỳ người nào không đắc tội được. Ngày thường những nhà đầu tư nhỏ hoặc đám nhà giàu mới nổi thì cũng thôi, nhưng Lệ Thiệu Lẫm tuyệt đối là đối tượng số 1 không đắc tội được. Thái độ Tạ Chí Kỳ đảo mắt cái đã thay đổi, ho nhẹ một cái nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì sao Lệ tổng?"
"Tôi đặc biệt gọi anh để xin lỗi thay đứa nhóc trong nhà."
Lệ Thiệu Lẫm lên tiếng, ngay câu đầu tiên đã làm cho Tạ Chí Kỳ có chút vô cùng lo sợ. Có thể nghe được vị lão đại tiền nhiệm Hắc bang nói ra câu xin lỗi, chắc chắn là không thể tin nổi. Còn nói gì mà đứa nhóc trong nhà... Thậm chí Lệ Thiệu Lẫm còn có con?
Nếu như chuyện này truyền ra, chắc chắn là một tin tức đặc biệt.
Nam nhân ở đầu dây bên kia không có hơi sức quản đống suy nghĩ vớ vẩn của Tạ Chí Kỳ, chỉ tiếp tục nói: "Hai ngày trước Đồng Đồng mới vượt qua được một tai nạn xe cộ, nên mới không thể tới gặp ngươi như thoả thuận, hi vọng đạo diễn Tạ có thể bỏ qua. Thân thể của em ấy còn cần nghỉ ngơi hai ngày. Tôi sẽ sắp xếp luật sư Lệ thị và người đại diện đặc biệt tới bàn chuyện ký hợp đồng với anh. Anh xem có được hay không?"
Thì ra là như vậy, Tạ Chí Kỳ đã hoàn toàn hiểu rõ rồi. Lão nhân gia ngài cũng đã nói như vậy, tôi còn có thể nói không được sao?Luật sư Lệ thị và người đại diện đều là nhân vật lợi hại. Thù lao của Thẩm Đồng e là không thể giống như người mới bình thường mà lúc trước Tạ Chí Kỳ đã nghĩ. Bọn họ chắc chắn sẽ mở rộng quyền lợi tới tối đa, thậm chí ngay cả cảnh diễn và vị trí các thứ cũng phải hỏi kỹ càng.
Chẳng qua, điều này cũng đồng nghĩa với việc Lệ thị cũng sẽ mang lại lợi ích, sẽ đầu tư giai đoạn tiền kỳ và tuyên truyền giai đoạn hậu kỳ. Quả nhiên, sau khi Lệ Thiệu Lẫm nghe được Tạ Chí Kỳ đồng ý, lúc này vô cùng thổ hào, vô cùng đại khí lên tiếng: "Tổ kịch mấy người còn thiếu bao nhiêu tiền? Lệ thị bằng lòng đầu tư bộ phim này."
Thời điểm Tạ Chí Kỳ chọn trúng Thẩm Đồng vốn không hề nghĩ tới có thể mời được vị đại phật Lệ Thiệu Lẫm này ra. Chuyện này hoàn toàn có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn. Sau khi cúp điện toàn lập túc báo tin tức này cho phó sản xuất, để hắn đối chiếu kinh phí lại một lần nữa.
Thẩm Đồng chỉ biết bản thân mới ngồi ôm máy tính nhìn mấy tin tức giải trí một chút, Lệ Thiệu Lẫm đã trở lại nói với cậu mọi chuyện đã được giải quyết. Cuối tuần trực tiếp vào tổ quay là được. Lập tức cậu cả thấy con sen thật giỏi, trong lòng trẫm rất muốn giang hai tay về phía nam nhân, làm ra một tư thế muốn ôm một cái.
Phần thưởng của anh là một cái ôm, nhưng không được kiêu ngạo nha!
Khi Thẩm Đồng còn đang muốn đại phát từ bi thưởng cho con sen, thì trong mắt Lệ Thiệu Lẫm chỉ cảm thấy thiếu niên ngoan đến mức khiến hắn đau lòng. Vội vàng cẩn thận, nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, hôn đỉnh đầu thiếu niên một chút, còn không nhịn được mà sờ sờ đôi tai đang run rẩy.Thẩm Tiểu Miêu ngoan ngoãn để hắn hôn, nhưng khi tai bị chạm phải thì tránh ra, còn mất trừng mắt nhìn hắn một cái.
Không cho sờ loạn tai của trẫm!
Càng không cho sờ, Lệ Thiệu Lẫm lại càng muốn sờ. Sức hấp dẫn của tai mèo ở hình người quá lớn. Một mái tóc đen mượt kết hợp với lỗ tai trắng như tuyết, đủ để khiến người phạm tội. Lệ Thiệu Lẫm cảm thấy tên nhóc trước mắt không lúc nào là ngừng hấp dẫn, thậm chí mê hoặc hắn, cho dù là một ánh mắt. Ý xấu không thể giải thích sinh ra từ trong lòng, nghĩ đến rõ ràng là mèo của mình tại sao lại không thể sờ. Cuối cùng tay vẫn giơ lên thật sự nhẹ nhàng sờ một cái, còn cúi đầu hạ xuống một nụ hôn lên đó.
Mèo nhỏ lập tức xù lông nổi cáu.
To gan! Láo xược!!!
Nếu như bây giờ cậu ở hình mèo, chắc là ria mép cũng tức đến dựng thẳng lên rồi. Con sen yếu đuối này thật sự quá đáng, cũng là dựa vào... dựa vào... dựa vào trẫm thích ngươi một chút...
Nhưng được sủng mà kiêu, tội thêm một bậc, nên kéo ra quất roi!!!
Lệ Thiệu Lẫm cũng nhìn ra được tên nhóc kia nổi giận rồi, nhưng cùng lúc đó, cũng thấy đôi tai mèo dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn được mà đỏ lên. Dưới sự che lấp của lông tơ trắng lộ ra màu hồng phấn mê người, khiến hắn muốn lại gần hôn thêm một cái.
Nói là tức giận, thật ra thì xấu hổ nhiều hơn sao?
Chỉ là thời điểm mèo nhỏ xù lông ngươi còn đi chọc vào, hậu quả chắc chắn không tốt đẹp gì. E là sẽ bị nó không chút khách khí giơ vuốt cào ngươi một phát, lại dùng đôi mắt xinh đẹp như đá quý mở to nhìn ngươi. Cuối cùng kiêu ngạo nện từng bước nhỏ rời đi, một ngày không thèm để ý tới ngươi.
Lệ Thiệu Lẫm đã nếm trải hậu quả này, chỉ có thể cố nén cười mà dỗ dành thiếu niên đang quay lưng về phía hắn: "Là anh sai rồi, đừng giận nữa nhé?"
Hừ.
"Bữa tối ăn cua lông nhé? Đàm Tử Thương có một người bạn nhà nuôi cua lông, mới vừa bảo chọn năm con lớn đem tới đây..."
Hừ.
Đợi đã, cua lông?
Hai từ kia khiến cho Thẩm Tiểu Miêu lén lút nuốt nước bọt, nhưng trên mặt vẫn rất khinh thường.
Mười con cua lông là có thể mua chuộc trẫm? Quá là ngây thơ rồi!
Ít nhất cũng phải hai mươi con.
Đêm đó, thiếu niên được hưởng dịch vụ lột cua cuối cùng cũng tha thứ cho Lệ Thiệu Lẫm. Lệ Thiệu Lẫm đã nhìn thấu tính cách thích mềm không thích cứng của tên nhóc kia, cố ý tỏ ra yếu thế nói: "Lúc trước khi rửa cua không cẩn thận bị kẹp tay, hôn một chút được không?"
Sự thật chứng minh, toàn bộ ngạo kiều gặp không biết xấu hổ thì đều là hổ giấy. Mèo nhỏ dưới sự khẩn cần không tha của đối phương thì mềm lòng, lại thật sự tiến lại gần hôn lên môi đối phương.Đây là mèo nhỏ ở hình người chủ động tiến tới hôn môi Lệ Thiệu Lẫm.
Tuy đã trải qua nhiều thế giới, nhưng vẫn giống như đứa trẻ bị sủng ái vĩnh viễn không thể lớn lên, thái độ Thầm Đồng đối với tình yêu vẫn sạch sẽ tinh khiết. Toàn bộ kinh nghiệm hôn của cậu đều là bị động, từ trước đến nay chưa từng học cách chủ động hôn, càng đừng tới tới hôn sâu k1ch thích. Cùng lắm cũng chỉ là dùng môi chạm một chút, hơn tí nữa thì vương đầu lưỡi li3m một cái.
Lệ Thiệu Lẫm chỉ thấy bộ dáng thiếu niên hôn tới vô cùng chăm chú, tư thái cẩn thận như đang gặm thức ăn yêu thích nào đó. Muốn ăn nhưng lại sợ ăn hết nhanh quá hoặc cắn hỏng.
Quả thật là một con mèo nhỏ xinh đẹp đáng yêu lại thẹn thùng mất tự nhiên.Đến cùng, loại cảm giác tuỳ ý đối phương chủ động này có sự khác biệt. Chỉ là đơn giản chạm môi, li3m một cái cũng khiến cho Lệ Thiệu Lẫm say rồi. Môi lưỡi thiếu niên vừa non vừa mềm giống đậu hũ, lại giống như dòng nước ấm, khiến cho cả người Tổng tài đại nhân cũng run lên.
Thứ như tình yêu, nếu không gặp được chỉ sợ ai cũng không tin vào nó, người như Lệ Thiệu Lẫm thì lại càng không cần nói tới. Nhưng hiện tại, Lệ Thiệu Lẫm phát hiện bản thân không chỉ hãm sâu vào, mà còn sinh ra một loại tâm tư thiếu nữ, ngay cả một khắc cũng không muốn rời khỏi đối phương. Muốn khảm người vào trong lồ ng ngực, chốc chốc lại sờ sờ bàn tay nhỏ, một hồi thì hôn hôn cái miệng nhỏ, còn phải x0a nắn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn cậu cả ngày đều không chán.
Tổng tài đại nhân vừa ở nhà phụng bồi Thẩm Đồng nghỉ ngơi hai ngày, đến thứ sáu mới dẫn theo Thẩm Đồng thoạt nhìn đã hồi phục tinh thần ra ngoài."Ai gu, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi." Đại diện Lục gia tới đàm phán, Lục Trạch vừa nhìn thấy Lệ Thiệu Lẫm lập tức bắt đầu trêu chọc: "Loại người cuồng công việc như ông cũng có thể chui rúc trong nhà tận một tuần mới trở lại làm việc, thật hiếm thấy. Chỉ là sắc mặt nhìn tốt như vậy, không giống sinh bệnh nha?"
Vì lo lắng chuyện mèo nhỏ là mèo yêu bị lộ ra bất kì dấu vết nào ra ngoài sau vụ việc tai nạn xe cộ, Lệ Thiệu Lẫm lệnh cho Đàm Tử Thương không từ thủ đoạn mà đè vụ này xuống. Vậy nên ngoài Đàm Tử Thương và Tôn Kiêu ra, những người khác đều không biết Lệ Thiệu Lẫm xảy ra tai nạn xe cộ, cũng chỉ cho rằng hắn cảm mạo phát sốt mà nghỉ mấy ngày. Mà lần tai nạn xe cộ này cũng thật sự là ngoài ý muốn, cũng không có bất kỳ nhân tố tác động nào. Người lái xe vận tải kiệt sức điều khiển, Lệ Thiệu Lẫm lái xe sau khi uống rượu, đôi bên đều có trách nhiệm.
Lục Trạch bên này lải nha lải nhái, đột nhiên thần thần bí bí thấp giọng "Tôi nghe nói ông tham dự video hội nghị được một nửa lại vì động tĩnh trong phòng ngủ mà vội vã rời đi. Mau thành thật khai báo, có phải ông lén giấu tiểu yêu tinh quấn người ở nhà, mỗi ngày đêm xuân giường chiếu ấm áp đúng hay không?"
Lệ Thiệu Lẫm theo bản năng liếc mắt tới tên nhóc đã biến thành hình mèo phối hợp nằm trên ghế salon ngủ say kia.
Ừ, tiểu yêu tinh thì thật sự có một, nhưng sao tiểu yêu tinh này lại không quấn người chứ.
Lục Trạch vốn chỉ muốn đùa một chút, nhưng thấy Lệ Thiệu Lẫm lại không hề phản bác, ngược lại trong mắt còn ẩn chứa ấm áp giống như ngầm thừa nhận, lập tức hoảng rồi "Không thể nào, ông thật sự giấu mỹ nhân sao!"
Ngay sau đó lập tức bắt đầu oán trách: "Ông cũng quá không có nghĩa khí rồi, còn coi tôi là anh em hay không. Chuyện quan trọng như vậy lại không nói tiếng nào. Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Tra xét bối cảnh chưa, có vấn đề không? Tính cách như thế nào? Lúc nào giới thiệu cho tôi nhìn một cái?"
Lệ Thiệu Lẫm thật sự muốn giấu thiếu niên ở nhà không cho ai nhìn thấy "Cuối tuần đi, cuối tuần em ấy sẽ vào tổ quay, có thể tiện đường ăn cùng nhau một bữa."
"Là giới giải trí?" Lục Trạch quen biết Lệ Thiệu Lẫm nhiều năm như vậy. Trước giờ chưa từng thấy bộ dạng đắm chìm vào chiếc lưới tình yêu, không khỏi nhắc nhở một câu "Vòng tròn kia rất hỗn loạn, nói không chừng cô ta cơ bản không thích ông, mà chỉ vì tiền của ông..."
Mèo nhỏ vốn đang ngủ lập tức giật giật lỗ tai.
Ai vì tiền cơ? Trẫm đang cố gắng kiếm tiền làm phí bao nuôi người có được không, lại dám chia rẽ quan hệ của trẫm và con sen, tội không thể tha!
Con người ngu xuẩn Lục Trạch hoàn toàn không biết hắn đã chọc tới ai.