Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Xuyên Thư, Tôi Bị Vai Chính Thụ Cầm Tù
  3. Chương 13: Yến hội/Quý Nguyệt
Trước /30 Sau

Sau Khi Xuyên Thư, Tôi Bị Vai Chính Thụ Cầm Tù

Chương 13: Yến hội/Quý Nguyệt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thẩm Ý ngồi trên ghế, bên cạnh là đoàn người đi tới đi lui, họ là những người Giang Ngộ đã thuê đến để trang điểm cho cậu.

Giang Ngộ trở về vừa khéo là lúc nhóm nhân viên hoàn thành xong công việc, người phụ trách vội ra đón người, "Chủ tịch Giang."

"Chuẩn bị xong rồi?" Hắn hỏi.

"Vâng, hiện tại ngài có thể vào xem rồi." Người phụ trách nói xong rất hiểu chuyện mà rời đi, nhân viên đi cùng cũng đi theo.

Giang Ngộ đẩy cửa phòng, một thân ảnh màu xanh hiện ra trước mắt hắn. Thẩm Ý đưa lưng về phía hắn, trên người là bộ váy dài màu xanh nước biển thắt eo phác họa vòng eo mỏng gầy như một thanh kiếm dài. Cậu đội tóc giả màu đen, phần đuôi uốn cong. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu nghiêng người nhìn lại. Khuôn mặt nhờ có chuyên viên trang điểm tỉ mỉ tô vẽ mà nét non nớt dịu dàng trên mặt đã biến thành nét kinh diễm kiêu sa, khóe mắt cong cong, đường kẻ mắt hơi chếch cao khiến cho cậu thêm phần quyến rũ.

Phần trên của váy là kiểu thiết kế hai dây hở vai, phần lớn da thịt ở vùng đó đều lộ ra ngoài, song những dấu hôn trên người đều đã được che đi, chỉ có làn da trắng nõn là thứ bắt mắt nhất.

Hai người im lặng nhìn nhau. Một lúc sau, Giang Ngộ chật vật dời mắt, thở dài một tiếng nhỏ đến mức khó có thể nghe được.

Thẩm Ý nhìn hắn chậm rãi bước đến, cái bóng to lớn của đối phương bao lấy cậu, khiến cậu có chút nhịn không được mà nuốt nước miếng. Cậu không biết dáng vẻ hiện tại của mình ra sao, căn phòng này lại không có gương, mấy người nhân viên kia trang điểm cho cậu xong cũng không cho cậu xem gương.

"Rất xinh." Dường như Giang Ngộ nhận ra cậu đang suy nghĩ điều gì. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm cậu, nhưng lại bị cậu quay đầu tránh né.

Giang Ngộ: "?"

Thẩm Ý ngựa quen đường cũ lấy điện thoại trong người hắn ra, tiếp đó cầm ngón tay hắn ấn vào mở khóa rồi cúi đầu gõ chữ.

[Đừng có sờ, mặt mũi toàn phấn thôi.]

Giang Ngộ nhướng mày, khóe môi cong lên bật cười thành tiếng, giọng nói thấp thoáng ý cười, "Không sờ, hôn một cái rồi đi nhé."

Dứt lời, hắn vươn tay đè ót cậu cúi người hôn, lưỡi dài tách mở hai cánh môi rồi đi sâu vào đùa nghịch.Nụ hôn chấm dứt, son trên môi Thẩm Ý cũng nhạt đi vài phần, một số ít còn lem cả ra ngoài. Cậu khịt mũi, trên cổ bỗng thấy hơi lạnh.

Giang Ngộ lấy một chiếc vòng cổ không biết từ đâu ra đeo vào cổ cậu, dây đeo rất ngắn, độ dài chỉ đủ để quấn một vòng quanh cổ cậu. Thẩm Ý cúi đầu, vòng cổ là kiểu dáng vô cùng đơn giản. Dây đeo màu bạc sáng bóng, ở giữa đính một viên kim cương. Bên trong dường như còn có một thứ gì khác nữa nhưng cậu còn chưa kịp nhìn rõ thì đầu đã bị hắn nâng lên, vết son lem được hắn dịu dàng lau sạch, phần son đậm nhạt không đều trên môi cũng được sửa lại.

"Được rồi." Hắn thu tay, "Đi thôi."

🍓🍓🍓

"A Nguyệt, rốt cuộc tiệc tối hôm nay mời bao nhiêu người vậy?"

Trong tiệc rượu, một nhóm các cô gái mặc váy dài trang điểm lộng lẫy đứng tụ lại bao lấy một cô gái tóc dài. Người đó nổi bật nhất nhóm, mặt mũi đoan trang, vẻ mặt dịu dàng thân thiết, là Quý Nguyệt."Có Cẩm Thành, còn có..."

Không đợi Quý Nguyệt nói xong, một cô gái đứng cạnh cô đã ngắt lời, "Đúng rồi, tôi nghe nói còn có chủ tịch của tập đoàn Hoa Thịnh đến nữa phải không?"

Quý Nguyệt nghe vậy thì sửng sốt, cô rũ mắt, lát sau lại giương lên, "Ừ, chắc cũng sắp tới rồi đó."

Lời vừa nói ra như một quả bom, vực dậy tinh thần của mọi người.

"Thật sao?"

"Tôi nghe ba nói chủ tịch Giang là người tuổi trẻ tài cao, vẻ ngoài còn đẹp hơn cả phụ nữ nữa."

Quý Nguyệt ừ vài tiếng đáp lại, nhưng sắc mặt lại tối đi.

Cô biết chủ tịch Giang kia là ai, cũng biết vị hôn phu Thẩm Ý của mình chính là bị người này bắt đi, song nguyên nhân cụ thể thì cô lại không rõ, nếu có thể biết Thẩm Ý đang ở đâu thì tốt rồi. Hiện tại gia đình họ Thẩm nói với người ngoài rằng cậu đổ bệnh nên phải ra nước ngoài chạy chữa, nhưng cô đã lén điều tra, cậu không hề ra nước ngoài, chuyện này nhất định có liên quan đến Giang Ngộ.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng động lớn.

Một cô gái đứng cạnh bắt lấy tay cô, rướn cổ nhìn ra phía ngoài, "A Nguyệt, là anh ấy đó! Chủ tịch Hoa Thịnh."

Con ngươi Quý Nguyệt khẽ co lại, cô cũng bắt chước mọi người nhìn ra ngoài cửa.

Ở cửa lớn, hai bóng người dần hiện ra, thoạt nhìn khung cảnh rất hài hòa. Giang Ngộ vẫn mặc bộ âu phục màu đen đơn giản nhưng tinh tế, tóc mái cẩn thận vén ra sau tai, ngũ quan tinh xảo hiện rõ trong mắt người đời. Cặp mắt hoa đào xinh đẹp nhìn thẳng, môi đỏ hơi hé, khí chất vượt xa người thường. Đi bên cạnh hắn là "một người phụ nữ" mặc váy dài, ngũ quan không mang tính công kích mạnh như hắn mà trái lại mang đầy nét dịu dàng.

Quý Nguyệt ngơ ngác đứng yên tại chỗ, mắt chăm chăm nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Cô như ngừng thở, ánh mắt lạnh lùng đầy tuyệt vọng.

Cái nhìn của cô quá trần trụi, Giang Ngộ đảo mắt nhìn cô từ phía xa, khóe môi khẽ cong, thấp giọng nói: "Vị hôn phu của cô ở đây."

Hắn đặc biệt nhấn mạnh ba từ "vị hôn phu".Biểu cảm trên mặt Thẩm Ý không thay đổi, nhưng trong lòng lại thở dài.

Trên đường đi, Giang Ngộ đã nói rõ mọi chuyện với cậu, Thẩm Phục Sinh và Tô Uyển Dung vì không muốn mất mặt nên đã bịt miệng mọi người, nói với người ngoài rằng Thẩm Ý bất ngờ đổ bệnh phải đưa ra nước ngoài chữa trị. Với nhà họ Quý, ông ta còn phải nhịn đau bồi thường một khoản không nhỏ.Cuộc liên hôn này không giải quyết được gì, Quý Nguyệt vì hôn phu mất tích vào ngày kết hôn mà trở thành trò cười. Nếu nói ai là người phải chịu tổn thương sâu sắc nhất, chắc chắn chính là cô gái này.Thẩm Ý không dám nhìn cô, đầu hơi cúi.

Giang Ngộ cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ giọng cười một tiếng.

Sau khi vào bàn, có không ít người đến tìm Giang Ngộ, Thẩm Ý tự giác buông hắn ra và tìm góc hẻo lánh đứng tạm. Cậu biết, hắn vẫn thường đảo mắt nhìn về phía cậu, đồng thời còn có một ánh mắt khác đặt lên người cậu.

Nhân lúc Giang Ngộ không có cách nào thoát thân, Thẩm Ý xoay người rời đi. Cậu không biết đường, chỉ có thể dựa vào cảm giác đi đến hành lang dài không người, phía sau cũng có tiếng bước chân chậm chạp khẽ khàng đuổi theo. Cậu xoay người, trước mắt quả nhiên là người trong dự đoán.

Vẻ mặt Quý Nguyệt có hơi luống cuống, cô lo lắng nắm váy, đứng cách Thẩm Ý một khoảng.

Cậu lẳng lặng chờ đợi.

Ít giây sau, Quý Nguyệt mới mở miệng, thử thăm dò, "Thẩm... Thẩm Ý?"

Cậu gật đầu.

Một cái gật đầu lướt qua rất nhanh, nhưng trong mắt Quý Nguyệt lại như đang chờ đợi trong vô tận. Lồng ngực cô phập phồng, chốc lát sau mới bình tĩnh lại rồi cô bước nhanh về trước nắm lấy tay cậu.

"Đi theo em."

Thẩm Ý hơi nhíu mày, nhưng suy nghĩ một lúc cũng theo cô rời đi.

Quý Nguyệt dẫn cậu đến một căn phòng, "Đây là phòng em, anh không cần để ý đâu." Cô buông tay cậu ra, đồng thời khóa cửa lại.

Thẩm ý trơ mắt nhìn cô.

"Anh muốn nói gì?" Quý Nguyệt vẫn cho rằng cậu là một đứa ngốc mà dùng giọng điệu mềm mỏng nói chuyện, ngữ điệu giống hệt như đang dỗ trẻ.

"Viết chữ không? Em lấy giấy bút cho anh nhé." Quý Nguyệt cho cậu ngồi xuống sofa rồi lấy giấy bút trên bàn trà đưa cho cậu. Cô ngồi cạnh cậu, khoảng cách giữa hai người rất hẹp, cậu có thể ngửi thấy rõ hương thơm nhàn nhạt trên người cô.

"Em... Em là Quý Nguyệt." Cô nhìn cậu, giọng dịu dàng, "Anh còn nhớ em không?"

Thẩm Ý chớp mắt, lập tức gật đầu.

Thấy vậy, Quý Nguyệt thở ra một hơi, nói tiếp: "Ba mẹ anh nói anh ra nước ngoài chữa bệnh, nhưng em biết anh đang bị người ngoài cửa uy hiếp đúng không?'

Cô chỉ cửa, "Là người đàn ông đi chung với anh lúc nãy đó."

Đôi mắt Thẩm Ý thoáng hiện lên tia kinh ngạc, song bị cậu lập tức giấu đi.

"Không sao đâu, em có thể giúp anh." Quý Nguyệt vội nói, "Em giúp anh chạy trốn, tin em nhé."

Thẩm Ý không đồng ý, cậu cúi đầu viết chữ.[Tại sao lại giúp tôi?]

Quý Nguyệt hơi hé môi, gương mặt khẽ đỏ lên. Không đợi cô trả lời, cậu đã nắm lấy cổ tay cô lắc một cái, cầm một tờ giấy khác đưa qua.

[Có thể trốn đến chỗ nào?]

Quý Nguyệt nhìn nơi được cậu nắm, im lặng một lúc mới đáp: "Đến... Quế Lâm. Em từng học đại học ở đó bốn năm, rất quen thuộc."

Thẩm Ý không phản ứng, cô vội nói: "Em sẽ đi chung với anh, em sẽ bảo vệ anh, sẽ không để anh bị gã Giang Ngộ đó bắt về đâu."

Thẩm Ý: "..." Sao có cảm giác giống tình thương của mẹ thế!

Trong lúc cậu vẫn còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, Quý Nguyệt đã mở tủ lấy ra một bộ quần áo đưa cho cậu, "Thay quần áo trước đi."

Ở bên ngoài.

Giang Ngộ trở thành trung tâm được mọi người vây quanh, vất vả đối phó xong theo bản năng nhìn về góc phòng, phát hiện Thẩm Ý đã biến mất thì không khỏi hoảng hốt. Hắn nhìn khắp bữa tiệc, bên tai là tiếng người cười nói ồn ào, đâu đâu cũng là người nhưng lại không có bóng dáng mà hắn quen thuộc.Hắn siết chặt cái ly trong tay, đôi chân dài chuẩn bị bước thì có người đến cản trở.

"A Ngộ, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi." Lục Diên Thanh đứng trước mặt hắn. Hôm nay gã đã sửa soạng trước khi đi, dáng vẻ kiêu ngạo hơn bình thường.

Giang Ngộ bực bội nhíu mày, nhẫn nhịn nỗi xúc động trong lòng, "Làm phiền nhường đường."

Lục Diên Thanh giống như không thấy ánh mắt đong đầy lửa giận của hắn mà tiến về trước hai bước, nói: "Mấy ngày trước tôi đến công ty tìm cậu nhưng đều bị bảo vệ ngoài cửa chặn lại, cả người thư ký kia nữa... Tôi thấy cậu đuổi quách họ đi, không có giáo dục gì cả."

Nghe vậy, Giang Ngộ tạm thời không đi nữa mà nghiêng đầu nhìn gã, ý muốn gã tiếp tục.

Lục Diên Thanh vui sướng tiếp lời, "A Ngộ, lúc trước quả thật là tôi hơi quá. Nhưng cậu biết tôi có tình cảm với cậu mà, nên là... A Ngộ, cậu... Cậu có thể hẹn hò với tôi không?"

Gã đã quyết định hôm nay nhất định phải nói rõ lòng mình, hơn nữa gã cũng có phần chắc chắn hắn sẽ đồng ý. Dẫu sao suốt bao năm qua, người vẫn luôn ở bên cạnh hắn chỉ có một người là Lục Diên Thanh gã.

Giang Ngộ yên lặng nhìn chằm chằm gã, đáy mắt xuất hiện ý chán ghét và lạnh lẽo, "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta không có khả năng, hiện tại càng không. Chuyện thư ký làm cũng là ý của tôi. Lục Diên Thanh, anh cút đi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa. Tôi thấy lần nào là ghê tởm lần đó."

Lục Diên Thanh đã không kiểm soát nổi biểu cảm trên mặt, gã ngơ ngác đứng tại chỗ, cõi lòng lạnh như băng, toàn thân đều đang run lên.

Giang Ngộ cũng không nhiều lời, nói xong không chút lưu tình rời đi.

Ở một góc xa hẻo lánh, một người đàn ông có thân hình cao lớn xoay người đuổi theo Giang Ngộ, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Nhập Liêu Trai

Copyright © 2022 - MTruyện.net