Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng. Thẩm Ý ngủ say nằm gọn trong lòng Giang Ngộ, hoạt động trên giường lúc nãy gần như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của cậu.Giang Ngộ vội lấy điện thoại bên gối ra ngắt kết nối, trên màn hình hiện ra tên người gọi là Hoắc Viễn Khuynh. Thấy tên, con ngươi hắn tối đi, nhẹ nhàng lấy tay Thẩm Ý đang khoác lên eo hắn ra rồi xuống giường, sau khi đắp lại chăn xong mới bước ra ngoài.
Khi hắn chuẩn bị gọi lại thì đối phương gọi tới lần nữa, hắn thấy vậy bèn thuận tay ấn nghe: "Alo?"
Ở bên kia điện thoại, tâm trạng của Hoắc Viễn Khuynh dường như rất tốt, giọng nói còn mang theo ý cười: "Chủ tịch Giang, cậu bận quá nhỉ, ngay cả điện thoại cũng không có thời gian nghe."
"Không có." Giang Ngộ nhìn thoáng qua cánh cửa khép hờ, "Có chuyện gì?"
"À, là vậy..." Hoắc Viễn Khuynh mỉm cười, "Không phải đêm qua đã hẹn sẽ tụ tập sao, ăn một bữa cơm ấy? Hai ngày này tôi vừa khéo có việc ở bên đây nên muốn mời chủ tịch Giang gặp mặt. Tối nay hẹn ăn cơm ở Cẩm Vũ Hiên nhé, cậu thấy..."
Giang Ngộ ngồi trên ghế làm việc, mở ngăn kéo. Hắn vốn muốn từ chối nhưng lại nghe giọng của Hoắc Viễn Khuynh từ bên kia đầu dây truyền đến.
"Chủ tịch Giang cũng dẫn cô gái hôm qua theo đi, tôi cũng sẽ dẫn người theo."
Nói đến mức này thì Giang Ngộ cũng không còn lý do gì để từ chối nữa, chỉ đành đồng ý.
"Tốt lắm, tám giờ tối nay không gặp không về."
Sau khi tắt điện thoại, Giang Ngộ có chút buồn phiền. Hắn nhíu mày, lấy bao thuốc lá trong ngăn kéo ra. Hắn không nghiện thuốc nhưng lại có thói quen tâm trạng không tốt sẽ châm một điếu.
Tách.Bật lửa, ngọn lửa đỏ tươi nhảy nhót trên đầu điếu thuốc.
Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, Giang Ngộ duỗi người nằm dài trên ghế, thuốc lá trên đầu ngón tay tỏa ra từng luồng khói trắng, che giấu biểu cảm trên mặt hắn.
Hoắc Viễn Khuynh cực kì nguy hiểm, hơn nữa tài lực sau lưng cũng không đơn giản. Giang Ngộ không cần nghĩ cũng biết đối phương gọi điện mời hắn ăn cơm là có ý đồ khác, nếu gã nhằm vào đồ của hắn thì không có vấn đề gì, nhưng nếu gã dám ra tay với Thẩm Ý...
Thuốc lá đốt cháy một nửa rơi tàn thuốc xuống quần tây của hắn. Hắn mãi không có phản ứng, thuốc lá châm lên cũng chỉ hút hai hơi đã để qua một bên để nó tự cháy hết.
Vài phút sau, Giang Ngộ đứng lên ném tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó cầm cơm hộp đặt cạnh bàn bước vào phòng.
Giữa cái giường mềm có một bóng người đang nằm, Thẩm Ý rất gầy, tấm chăn trắng đắp trên người cậu chỉ để lộ cái phần da sau gáy. Giang Ngộ bước qua, đặt từng nụ hôn khẽ xuống mặt cậu.
Thẩm Ý mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cậu nhíu mắt, tầm nhìn vẫn chưa rõ ràng.
"Cục cưng ăn cơm thôi." Giang Ngộ nói chậm, đặt hộp cơm trong tay lên tủ đầu giường.
[.....]
Thẩm Ý không muốn nhúc nhích, trong đầu chậm rãi hiện ra những hình ảnh sắc tình, đợi đến khi cậu phản ứng lại thì gương mặt đã sớm đỏ bừng.
Cậu, cậu thế mà bị Giang Ngộ đụ đến bắn nước tiểu!Mất mặt!Quá mất mặt!
Giang Ngộ tận mắt nhìn sự biến hóa của Thẩm Ý, cố nén ý cười mà kéo "chú đà điểu" từ trong chăn ra: "Được rồi, tôi không thấy gì hết. Ăn cơm trước nhé, hửm?"
Thẩm Ý giơ tay xoa mặt, ánh mắt không dám nâng lên, cầm đũa ngồi ghế ăn cơm, cả quá trình đều vô cùng im lặng.
Đồ ăn thanh đạm nhưng ăn rất ngon, Thẩm Ý hiếm thấy ăn nhiều hơn bình thường mấy đũa.
"Thích không?" Giang Ngộ duỗi tay vuốt ve đuôi mắt vẫn còn đỏ ửng của cậu.
Thẩm Ý không nói gì chỉ gật một cái thay câu trả lời.Sau khi ăn xong, Thẩm Ý vùi cả người trong chăn chơi điện thoại của hắn. Giang Ngộ sờ đầu cậu, bế người lên đặt ngồi mặt đối mặt trên đùi mình, hai chân tách ra để hai bên hông. Thẩm Ý đang mặc chiếc áo sơmi dự phòng treo trong tủ quần áo, vóc người cậu vốn gầy nên trông cái áo trắng phủ lên người cậu lớn hơn tận hai số. Cúc áo đã đóng kín nhưng vẫn có thể thấy được một vùng ngực nhỏ trắng muốt lộ ra ngoài, vạt áo dài ngang đùi, hai chân phủ kín dấu hôn vừa được lưu lại không bao lâu.
Hắn vuốt ve chân cậu, làm chiếc điện thoại cầm không chắc trong tay cậu thiếu chút nữa đã rơi xuống. Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Cục cưng, nói cho em chuyện này." Giang Ngộ đặt một tay bên eo cậu.
[?] Thẩm Ý để điện thoại qua một bên, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú lắng nghe.
"Người đêm qua chúng ta gặp tên là Hoắc Viễn Khuynh, tôi từng gặp anh ta lúc ở nước ngoài." Hắn vừa nói vừa quan sát biểu cảm của cậu, "Vừa rồi anh ta gọi điện cho tôi, muốn tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Hoắc Viễn Khuynh.
Trong lòng Thẩm Ý khẽ động, cốt truyện đã tung cánh bay xa khỏi kịch bản gốc rồi nhưng thể chất vạn nhất mê của nhân vật chính vẫn vững như Thái Sơn.
"Em muốn đi không?" Bàn tay ấm áp men theo vạt áo luồn vào trong thong thả xoa nắn vòng eo mảnh gầy mềm mại, sờ đến mức làm cậu không chịu nổi mà vặn vẹo.
Thẩm Ý nắm lấy tay hắn, đỏ mặt gật đầu.__
Trước cửa Cẩm Vũ Hiên.
Một chiếc xe màu đen sáng đèn chậm rãi dừng lại.Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước ra mở cửa đón khách.
Đôi chân dài hiếm có đáp xuống đất, người đàn ông có gương mặt quyến rũ yêu kiều với đôi mắt hẹp dài đào hoa xa cách bước ra. Ngồi ở ghế phụ là một "cô gái" mặc đầm ngắn màu trắng, vóc người cô cao gầy, hai chân thon dài trắng trẻo như tỏa sáng giữa trời tối.
Thẩm Ý nắm ống tay áo của Giang Ngộ, cố gắng kìm nén xúc động muốn cởi chiếc đầm ra.
Khi chuẩn bị ra cửa, Giang Ngộ đã lấy một chiếc đầm trắng ra lừa gạt Thẩm Ý mặc vào. Nếu là đầm dài thì không có vấn đề gì, dù sao cậu cũng từng mặc rồi chứ không phải chưa, nhưng chiếc này lại vừa khéo chỉ dài qua mông một chút, dẫn đến mỗi lần nhấc chân cậu đều có cảm giác quần lót sẽ bị người khác nhìn thấy.
Giang - đã thực hiện được ý đồ xấu - Ngộ kéo người vào Cẩm Vũ Hiên, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ mà dừng trước một cánh cửa đóng kín.Cửa phòng mở ra, bên trong đã có hai người chờ sẵn.
"Chủ tịch Giang." Hoắc Viễn Khuynh đứng lên, ánh mắt đảo qua người phụ nữ đứng sau Giang Ngộ rồi dời xuống đôi tay nắm chặt của họ, đáy mắt xuất hiện tia âm trầm nhưng nhanh chóng bị gã giấu đi.Giang Ngộ gật đầu đáp lại và ngồi xuống cái ghế đối diện gã.
"Chào hai anh."
Hắn không giới thiệu Thẩm Ý mà trái lại dời mắt đến người thanh niên đội nón lưỡi trai ngồi bên cạnh Hoắc Viễn Khuynh. Người đó mặc đồ đen từ đầu đến chân, tuy chỉ ngồi một chỗ nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo và sắc bén.
"Người này là?"
"À, là bạn của tôi." Được Hoắc Viễn Khuynh giới thiệu, người nọ gỡ nón xuống, Thẩm Ý đưa mắt nhìn.
"Từ Nhạc Hành." Trước khi Hoắc Viễn Khuynh giành lấy anh ta đã nói ra tên của mình.
Lại là một công khác trong bản gốc.
Từ Nhạc Hành, học sinh trung học phổ thông, thành tích xuất sắc, gia cảnh giàu có, vẻ ngoài đẹp trai, là "chó săn nhỏ*" nổi tiếng của trường Đại Thẩm, học sinh giỏi - con nhà người ta danh xứng với thực.
*小狼狗: ngôn ngữ mạng, chỉ những người đẹp trai, lạnh lùng và độc đoán. Tuy còn nhỏ nhưng người đó đã mang lại cho các cô gái cảm giác an toàn, được rất nhiều cô gái yêu thích.
Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, Từ Nhạc Hành đã tổ chức một bữa tiệc và mời không ít người đến tham gia, trong đó có một vị pháo hôi đã ngứa mắt anh ta từ lâu. Người đó bỏ thuốc vào rượu, mục đích là muốn anh mất mặt trước mọi người nhưng cuối cùng anh lại không mang tiếng gì, trái lại đối phương trở thành kẻ bị mọi người phỉ nhổ.
Khi pháo hôi bỏ thuốc đã bị người phục vụ quán bar nhìn thấy, tuy rằng kịp thời vạch trần hành vi phạm tội của đối phương nhưng Từ Nhạc Hành đã uống xong ly rượu đó, vừa hay gặp Giang Ngộ cũng đang động dục trong nhà vệ sinh.
Vì sao Giang Ngộ lại động dục?Bởi vì khi đó Giang Ngộ đã trở thành người yêu của Lục Diên Thanh và Hoắc Viễn Khuynh. Hai người họ có dục vọng kiểm soát người yêu khủng khiếp đến mức khiến người khác giận sôi máu, dù Giang Ngộ có ra ngoài đi làm thêm thì họ cũng phải nhét vào người hắn ít đồ chơi tình thú điều khiển từ xa.Khoảnh khắc đó, hai người đàn ông dục hỏa đốt người như kẻ ngày đêm chôn mình nơi sa mạc khô khát cuối cùng cũng tìm được ốc đảo mà lao vào nhau làm một nháy ngay trong WC của quán bar. Ăn một lần biết vị, người thanh niên trẻ bèn đưa Giang Ngộ đến khách sạn điên long đảo phượng suốt một đêm dài.
Mà Từ Nhạc Hành lại có mối quan hệ với Hoắc Viễn Khuynh, anh ta là con nuôi của người anh họ hàng xa của gã, thuộc loại thân thích mà hàng năm đều không bao giờ liên lệ với nhau.
Nhưng... Thẩm Ý thu hồi suy nghĩ, tại sao Từ Nhạc Hành lại xuất hiện ở đây?
Giang Ngộ không có phản ứng gì đặc biệt, hắn lịch sự cười một cái, lạnh nhạt nói: "Chào cậu."
"Hửm?" Hoắc Viễn Khuynh sờ cằm, nghiêng mặt hỏi người bên cạnh, "Không phải cậu nói có quen biết chủ tịch Giang à?"
Nghe vậy, Giang Ngộ hơi khựng lại, Thẩm Ý cũng tập trung sự chú ý lên người đối phương.
Từ Nhạc Hành chớp mắt nhìn Giang Ngộ, vẻ mặt có hơi xấu hổ, "Hả? Cháu cứ nghĩ chủ tịch Giang vẫn còn nhớ cháu."
Giang Ngộ lắc đầu cười, "Cậu bạn nhỏ, cậu sai rồi. Tôi không có ấn tượng gì với cậu cả."
"Không đâu!" Từ Nhạc Hành bật dậy, hai tay chống lên bàn, "Chúng ta từng gặp rồi mà. Tháng trước em ngồi cạnh anh trên máy bay đó."
Nghe đến đó, Giang Ngộ mới nhớ lại. Lúc đó hắn vừa kết thúc công việc nên muốn nhanh chóng về nước gặp Thẩm Ý, nhưng vì thời gian quá gấp nên không thể mua vé máy bay được, chỉ đành ngồi vé khoang phổ thông bay về. Khi đó, ngồi cạnh hình như có một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi. Cậu nhóc nhìn có vẻ thuộc loại mặt người dạ thú, khi làm chuyện gì đó sẽ khiến người khác có cảm giác áp bức. Trên máy bay, cậu nhóc ngủ không được mà mở nhạc nghe, kết quả lúc ngủ quên lại không cẩn nhận làm rơi tai nghe khiến âm thanh phát ra ngoài. Lúc đó vừa khéo đang phát một bài hát vui vẻ kích động tâm hồn, tiếng ca khiến Giang Ngộ thức dậy, hắn thuộc loại khó ngủ, một khi tỉnh lại sẽ không ngủ lại được.
"Em còn nhặt được một tấm danh thiếp của anh nữa." Từ Nhạc Hành lấy một tấm danh thiếp được mạ chữ ra, quả thật là của Giang Ngộ.
Động tác của anh rất cẩn thận như sợ sẽ làm rách nó, miệng tiếp tục lải nhải, "Hôm nay em đến tìm chú, vừa khéo nghe chú nhắc đến tên anh."
Khuôn mặt cậu nhóc lộ vẻ nôn nóng, Thẩm Ý lén lút liếc mắt nhìn trộm Giang Ngộ, phát hiện vẻ mặt hắn có chút vặn vẹo.
Hoắc Viễn Khuynh "khụ" một tiếng rồi kéo Từ Nhạc Hành ngồi xuống: "Ngại quá, khiến hai cậu chê cười rồi."
Thẩm Ý đặt ngón tay vào tay hắn gãi nhẹ lòng thịt bên trong nhắc hắn kiểm soát biểu cảm.
"Không đâu." Giang Ngộ lấy lại bình tĩnh, nhìn về hướng Từ Nhạc Hành nói: "Xin lỗi cậu bạn nhỏ, tôi thật sự không nhớ được."
Từ Nhạc Hành cũng không phải cậu nhóc không hiểu chuyện, thấy hắn nói vậy vội đáp: "Không sao đâu, không sao đâu."
Hoắc Viễn Khuynh bỗng kéo ghế, tiếng ghế ma sát với mặt sàn thủy tinh tạo ra âm thanh chói tai, đồng thời thuận lợi thu hút ánh mắt của Giang Ngộ."Chủ tịch Giang, hôm nay mời cậu dùng bữa là do còn có chuyện muốn nói với cậu."
Nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào dọn đồ ăn lên bàn.
"Ăn trước đi." Giang Ngộ cắt ngang lời gã, tay cũng cùng lúc duỗi ra gắp một miếng cá bỏ vào chén của Thẩm Ý.
Từ Nhạc Hành cúi đầu, không nhận ra sắc mặt của chú mình dần tối đi.