Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Nhạc Hành đến sớm hơn hai người nên địa hình khu vực xung quanh khách sạn cũng hiểu rõ hơn, cậu dẫn Thẩm Ý đến trấn cổ cách khách sạn vài con phố, tuy nói là trấn cổ nhưng lượng người đến thăm lại không nhiều.
Thẩm Ý theo cậu ta vào trấn, nhìn chỗ này một chút ngó chỗ kia một lái, đợi đến khi gần như đã thăm thú hết trấn cổ mới dừng lại dưới một gốc cây nghỉ ngơi mua nước uống.
Lúc bấy giờ, ánh nắng mặt trời xuyên qua tầng mây len lỏi qua khoảng trống giữa những tán lá chiếu xuống mặt Thẩm Ý, vẽ ra những chấm tròn vàng nhạt loang lổ trên da.
Từ Nhạc Hành cầm hai chai nước quay về, lúc đến gần thì không khỏi sửng sốt. Anh như nhớ tới cái gì đó mà vội vàng kẹp hai chai nước vào người, hướng Thẩm Ý gọi một tiếng, "Nhìn bên này."
Thẩm Ý nghe lời xoay người.
Tách.
Tấm ảnh polaroid lưu lại khoảnh khắc xoay đầu này của cậu. Mái tóc dài của cô gái bị gió thổi bay bung xõa hai bên vai, đôi mắt cô trong suốt lấp lánh như nai con, trong ánh mắt còn thấp thoáng vài phần thắc mắc, làn váy tung bay trong gió vẽ ra một bức tranh màu xanh đẹp mắt.
Khi Giang Ngộ quay về khách sạn thì trời đã vào khuya, hắn gặp được Từ Nhạc Hành ở cửa bèn qua loa trò chuyện đôi ba câu mới về phòng.
Ngọn đèn đặt ở đầu giường bật lên, Thẩm Ý nằm trên giường, ánh đèn mờ rọi lên mặt cậu như phủ lên da thịt một tấm vải voan mịn.
Cõi lòng Giang Ngộ như có một con thú nhỏ cụng vào, trái tim trở nên ấm áp dịu dàng. Hắn hôn người thanh niên, cậu vô thức nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn không mở mắt.
Tầm mắt đảo đến bức ảnh để nơi đầu giường, Giang Ngộ giương mắt nhìn kĩ tấm ảnh đó hai giây._
Ngày hôm sau, Thẩm Ý theo Giang Ngộ ra bến tàu, Hoắc Viễn Khuynh trước đó đã dặn người lái tàu đến đón.
Cậu ở trên boong nghỉ ngơi, vừa khéo ở đây cũng có một nhóm nhân viên vừa thay đồ lặn xong. Cậu im lặng đứng phía sau họ, tầm mắt lướt qua bọn họ, phát hiện bên trong có một thanh niên mái tóc vô cùng nổi bật.
Nếu cậu đoán không sai, người nọ chính là nhân vật công thứ tư tên Đỗ Hoài. Đỗ Hoài là người có tính cách phóng đãng, gương mặt đẹp trai, thích khiêu chiến và cũng thích những thứ kích thích.
Đối phương đang kiểm tra đồ lặn và dụng cụ của mình, gã nhận thấy có ánh mắt đang dừng trên người mình bèn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện tầm mắt chăm chú nhìn không chớp mắt ấy đến từ một cô gái.
Đỗ Hoài không đứng đắn nhếch môi, mỉm cười với Thẩm Ý.
Thẩm Ý: "..."
Một nụ cười không chưa đủ, gã vừa huýt sáo vừa bước thẳng đến chỗ cậu, tuy bộ dạng có hơi lưu manh nhưng vẫn không làm người khác chán ghét.Gã bước đến, tay hào phóng vươn ra, tự giới thiệu: "Làm quen nhé? Anh tên Đỗ Hoài, em là?"
Thẩm Ý lịch sự cũng vươn tay chuẩn bị bắt nhưng bất ngờ khựng lại.
Giang Ngộ từ đầu thuyền quay về tìm Thẩm Ý, thấy cạnh cậu có một người đang đứng. Người nọ mặt đồ lặn, vóc người to lớn, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm cậu.
Hắn kiềm nén cơn giận, gọi: "Thẩm Ý."
Nghe thấy âm thanh, Thẩm Ý quay đầu, một bóng đen chắn trước người cậu. Người đàn ông đó tỏa ra mùi gỗ, hương thơm như đôi tay vô hình ôm siết lấy cậu khiến cậu căng thẳng, đôi mắt giương lên nhìn thẳng vào ánh mắt chứa đầy sóng ngầm mãnh liệt của hắn.
"Anh là?" Đỗ Hoài muốn trò chuyện nhưng đáng tiếc chỉ có gã đơn phương tham gia.
Giang Ngộ cầm cổ tay cậu, nửa kéo nửa lôi người rời boong tàu.
Sắc mặt Đỗ Hoài xấu đi, gã định bụng đuổi theo hai người thì bất ngờ bị một cô gái ngăn lại.Đó chính là thư ký của Giang Ngộ.
Ô tô lái thẳng về khách sạn, bánh xe ma sát mặt đường như cọ ra tia sét. Thẩm Ý bị Giang Ngộ ôm về phòng, bàn tay đặt trên eo như xích sắt ghìm cứng lấy cậu, bóp đến xương cốt đều đau. Cậu bị ném lên giường, cơ thể nhỏ bé nảy lên giữa cái giường to mềm. Thẩm Ý úp mặt xuống giường, thân thể giãy dụa ngồi dậy, thắt lưng cong.
Một tiếng "roẹt" vang lên, màn cửa được đóng lại.Cậu hoảng sợ nghiêng đầu, nhìn Giang Ngộ cởi áo vest và cà vạt, từng bước đến gần.
"Thẩm Ý, trước đây tôi chiều em quá phải không?" Gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ tức giận, cố chấp và điên cuồng. Lý trí của hắn đã bị đốt sạch.
Trông thấy Thẩm Ý mỉm cười vui vẻ với người đàn ông khác, hắn gần như không thể khống chế được suy nghĩ muốn ôm người về, nhốt cậu lại để chỉ có một mình hắn nhìn thấy.
Không phải.Không phải thế.Thẩm Ý không tiếng động la hét, cậu bị ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn dọa đến run rẩy.
Giang Ngộ cầm hai tay cậu kéo lên cao rồi dùng cà vạt trói vào đầu giường, hai đùi hắn tách ra để hai bên eo cậu, cơ bắp căng cứng, thoạt nhìn như thú hoang bò lên từ địa ngục.
Hắn xé toạc cái đầm của cậu, cởi quần rồi móc dương vật cương cứng chưa được bôi trơn ra lượn lờ nơi miệng huyệt.
Thẩm Ý uốn éo lung tung, đôi mắt trợn to, mồ hôi lạnh đổ đầy lưng. Cậu muốn nói chuyện không phải như hắn nghĩ.
Song, người đàn ông đã bị cơn giận lấp kín đầu óc nào còn quan tâm đến cậu, hắn bóp chặt eo cậu, nói: "Tại sao em có thể cười nói vui vẻ với người khác? Tại sao tôi phải dùng thủ đoạn mới có thể ép em ở bên tôi?"
Dứt lời, gậy thịt thô to đâm thẳng vào nữ huyệt khô ráo.
Hoa huyệt hoàn toàn không được bôi trơn lại bị dương vật cắm vào khiến lỗ nhỏ căng đầy, thịt huyệt nóng bỏng co bóp, cơn đau như bị xé làm hai truyền khắp cơ thể. Nữ huyệt như bị lưỡi dao sắc cứa vào, đau đớn tiến vào xương cốt truyền thẳng lên não.Thẩm Ý mở to miệng, hơi thở dồn dập bức bối, nước mắt ứa ra theo đuôi mắt chảy xuống.
Giang Ngộ cũng bị hoa huyệt siết đau, thế nhưng lại không bỏ cuộc mà tiếp tục đâm sâu vào.
Đường đi chật hẹp được khai thông từng chút một, thịt huyệt khô héo vì xâm nhập cưỡng ép bất ngờ cũng bắt đầu tự tiết ra nước dâm. Thẩm Ý đau đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nữ huyệt run run, môi âm hộ bị kéo căng đến cực hạn.
Máu bởi vì đau đớn kịch liệt mà sôi trào, dương vật nóng rực như muốn đâm thủng cậu. Thời gian dường như đã trôi qua lâu nhưng gậy thịt của hắn vẫn chưa cắm vào toàn bộ.
Hơi thở nóng cháy phả bên mặt Thẩm Ý, hắn nghiến răng, "Gái điếm chính là để đàn ông đụ. Tôi nói cho em biết, đời này của em chỉ có tôi có thể đụ mà thôi. Nhìn đi, tôi vừa đi vào cái miệng dâm đãng bên dưới đã hút lấy hút để."
Thẩm Ý híp mắt, nước mắt chảy ra như một màn sương lấp kín tầm nhìn. Bên dưới cậu rất đau, cơn đau ấy truyền khắp cơ thể, đến cả cổ tay cậu cũng vì không thể chịu nổi mà ma sát với cà vạt tới đỏ ửng.Lời nói dơ bẩn văng vẳng bên tai, Thẩm Ý cắn môi, cậu không muốn thể hiện mặt yếu đuối của mình ra trước hắn, hay nói đúng hơn là muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Hoa huyệt dần thích ứng dương vật khổng lồ, nước dâm tiết ra bôi trơn toàn bộ gậy thịt, thịt huyệt bên trong ngoan ngoãn hút lấy. Hắn bóp vòng eo mỏng gầy của cậu, ra sức đâm vào rút ra.
Trán hắn nổi gân xanh, nửa thân dưới như máy đóng cọc đâm liên tục vào nữ huyệt, âm hộ bị ma sát đến biến thành màu đỏ, vì dương vật ra vào không dứt mà tạm thời không thể khép lại.
Thẩm Ý tuyệt vọng nhìn trần nhà, thân thể khuất phục dưới háng đàn ông, dương vật giữa hai chân chậm rãi ngẩng đầu dưới động tác mãnh liệt của hắn, trước và sau đồng thời đong đưa hợp thành biên độ chuyển động buồn cười.
Cảm giác đau đớn và suy nghĩ bị tàn phá đan xen.Đây chính là một trận làm tình không có chút khoái cảm nào.
Với Thẩm Ý mà nói, hành động này càng giống như lăng ngược, nét bi thương lộ rõ trong mắt. Hai chân mở rộng bị ép nằm dưới háng đàn ông, cơ quan dị dạng bị người đâm chọc.
"Chặt quá! Đụ bao lần vẫn chặt như cũ."
Mỗi lần cắm vào Giang Ngộ đều đâm quy đầu chạm đến miệng tử cung, hai tay hắn bóp chặt bắp đùi cậu, đôi chân gầy bị tách rộng đến cực hạn. Hắn liếc mắt nhìn bức ảnh ở đầu giường, con ngươi tối đen càng thêm điên cuồng.
"Đĩ dâm, có phải hôm qua cũng dùng cái mặt này quyến rũ đàn ông không?"
"Mẹ nó, một ngày không đụ liền phát dâm!"
Thẩm Ý như người chết, môi dưới bị cắn đến bật máu. Cậu thật sự không cảm nhận được khoái cảm, tâm lý vừa thống khổ vừa thất vọng, cõi lòng bị sự mệt mỏi bao trùm.
Giang Ngộ dùng sức, cơ bắp trên tay lộ rõ, gân xanh cũng vì thế mà xuất hiện.
Dương vật hung hăng đâm vào miệng huyệt, nơi giao hợp nhầy nhụa lộn xộn, tinh dịch từ bên trong chảy ra. Giang Ngộ căn bản không hề tiếc thương Thẩm Ý, đầu óc chỉ quan tâm đến chuyện làm tình.Tử cung dưới từng cú thúc mạnh bạo cũng chậm rãi mở miệng. Quy đầu thô to và một đoạn dương vật tiến thẳng vào thịt cung mềm mại, tinh hoàn đập bốp bốp vào miệng huyệt, toàn bộ gậy thịt đều cắm sâu vào trong, trên bụng Thẩm Ý còn thấy rõ một chỗ nhô lên.
Thẩm Ý đau đớn "hừ" một tiếng, cậu ngửa đầu, vô lực thừa nhận thống khổ nơi hoa huyệt. Cột sống truyền đến từng cơn đau nhức vì nữ huyệt bị ép đến cùng cực, ý thức cậu cũng dần trở nên mơ hồ.
Nước mắt phủ kín mặt, hai má ửng hồng, môi dưới chảy máu, miệng không thể đóng lại, cổ họng phát ra những tiếng nghẹn ngào.
Giang Ngộ lạnh lùng nhìn cậu từ trên xuống dưới, dương vật một lần nữa rút ra cắm vào.
Tôn nghiêm bị đối phương sỉ nhục giẫm nát dưới đất, lòng Thẩm Ý lạnh như băng.