Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn
  3. Chương 14
Trước /60 Sau

Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn

Chương 14

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Muốn Băng Hỏa nâng đỡ em, chắc chắn phải trả giá một chút."

Editor: Sn

Trước mặt hai người, một cặp vợ chồng trung niên đã bước vào thang máy trước họ.

Vì khí chất quá xuất chúng, Chu Nhị Hoà còn nhìn thêm hai lần, thầm đoán xem đây lại là đại gia nhà nào.

"Ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích, đứng yên trong thang máy, anh đi ấn nút thang máy." Chu Nhị Hoà cố gắng rút ra một cánh tay để ấn thang máy, nhưng Ninh Dữ Ý vốn ngoan ngoãn lại đột nhiên có chút bồn chồn, cử động lung tung, khiến hắn thế nào cũng ấn không được thang máy.

Ngay lúc Chu Nhị Hoà muốn hất người trên vai xuống đất, thì cặp vợ chồng đứng sau họ lên tiếng.

Lâm Ý Nguyệt kéo tay Tạ Lâu, đi trên đôi giày cao gót màu đen, hỏi: "Lên tầng mấy?"

Chu Nhị Hoà nhất thời không kịp phản ứng, lắp bắp trả lời: "À... Tầng mười... Mười một."

Rồi hắn nhìn thấy Tạ Lâu đi bấm nút tầng 11.

Haizz, hôm nay lại là một ngày ăn "cơm chó" vì tình yêu của người khác.

Chu Nhị Hoà cảm thán.

Lâm Ý Nguyệt từ từ chuyển tầm mắt từ khuôn mặt Chu Nhị Hoà sang Ninh Dữ Ý mà hắn đang dìu, vẻ mặt dần trở nên dịu dàng.

Lòng tràn ngập một thứ ngọt ngào mà chính bản thân cũng không thể diễn tả thành lời.

Tầng mười một đã đến, Chu Nhị Hoà đỡ Ninh Dữ Ý ra khỏi thang máy, quay đầu lại còn nói lời cảm ơn với họ.

Cửa thang máy đóng lại, ngăn cách tầm mắt của Lâm Ý Nguyệt nhìn về phía hai người.

"Tuổi trẻ thật tốt." Lâm Ý Nguyệt lắc đầu.

"Bây giờ cũng tốt." Tạ Lâu vuốt ve tay vợ, "Cậu bé mà chàng trai nãy đỡ, trông giống em lắm."

"Giống em ư?" Lâm Ý Nguyệt có chút kinh ngạc.

"Ừm, đôi mắt, lông mày và miệng của hai người họ như được đúc ra từ một khuôn."

Lâm Ý Nguyệt nói: "Đứa bé đó trông cũng lớn như Tiểu Mộc Mộc." Nói rồi, bà đột nhiên sững sờ, trong mắt dần hiện lên vẻ khó tin.

Tạ Lâu cũng nhanh chóng nhận ra, ông cầm điện thoại gọi cho trợ lý, ra lệnh cho anh ta điều tra thông tin của hai người họ vừa gặp.

Trợ lý làm việc rất nhanh, không lâu sau khi Tạ Lâu vào phòng suite cao cấp, anh ta đã gửi thông tin đã điều tra được cho ông.

"Tuổi tác phù hợp." Tạ Lâu cố gắng an ủi vợ, "Anh sẽ cho người đi điều tra trước, em đừng kích động."

"Nếu, nếu..." Lâm Ý Nguyệt vì suy đoán này mà mặt đỏ bừng, hai tay đặt trên đầu gối run run.

"Không có nếu, không sao đâu." Tạ Lâu ôm vợ vào lòng, cố gắng an ủi, "Có thể gặp được là duyên phận, nước trong hồ bơi đã được thay mới, em muốn đi thư giãn một chút không?"

Ninh Dữ Ý tỉnh dậy lúc nửa đêm, ôm đầu nhức nhối, không thể tin nổi tửu lượng của mình.

Mặc dù biết mình không giỏi uống rượu, nhưng ít nhất cũng có thể uống được mười chén nhỏ chứ, không đến mức ba chén đã say.

——Hai trong ba chén còn là rượu vang nồng độ cao.

Tửu lượng của thân thể này còn kém hơn cả tưởng tượng của cậu, may mắn là anh Chu ở bên cạnh, không thì còn không biết chuyện gì xảy ra.

"Tỉnh rồi à?" Chu Nhị Hoà bước vào từ ngoài cửa, "Mình gọi đồ ăn khuya, ăn không?"

"... Ăn!"

Ăn xong đồ ăn khuya, Ninh Dữ Ý và Chu Nhị Hoà cùng nằm trên giường.

"Tôi tưởng em còn phải đấu với anh ta vài hiệp nữa." Chu Nhị Hoà ngạc nhiên, "Tôi không ngờ em lại say chỉ sau ba chén."

Ninh Dữ Ý xấu hổ, không nói nên lời: "Em... em cũng không ngờ vậy."

Chu Nhị Hoà đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Sau khi đưa em vào phòng, tôi đã đi điều tra phòng 1107. Vu Tư Hàn quả thật có lòng dạ độc ác, đã có người đợi sẵn trong phòng đó. Em biết là ai không?"

Ninh Dữ Ý với vẻ mặt "Em mà biết, còn cần anh đi điều tra à"

Chu Nhị Hoà nói: "Em biết Vu Tư Hàn ký hợp đồng với công ty giải trí Băng Hỏa chứ? Người trong phòng 1107 là một giám đốc của Băng Hỏa, có chút tiền, năm mươi sáu tuổi, béo như heo chết, béo phì kinh khủng."

Nhớ đến khuôn mặt dâm dục của lão làm Chu Nhị Hoà có chút buồn nôn, ghê tởm.

Ninh Dữ Ý không dám tưởng tượng, đồng thời cũng có nghi vấn.

Mặc dù trong nguyên tác, Vu Tư Hàn không thích cậu cho lắm, tác giả khi viết cũng chỉ lấy "Ninh Dữ Ý" làm bàn đạp cho Vu Tư Hàn, nhưng cũng không đến mức chơi cậu như vậy chứ.

Biết vậy thì đừng nói đến việc Vu Tư Hàn đăng Weibo làm gì. Cho dù cậu có lên trời cũng không quay lại đâu.

"Lần này coi như là lần cuối cùng." Chu Nhị Hoà kéo chăn che kín người mình, "Tối nay ngủ ở đây luôn đi, mệt quá rồi, sáng mai ngủ dậy rồi về nhà."

Ninh Dữ Ý cũng ngáp dài: "Ừm, được."

Hai người ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau. Khi Ninh Dữ Ý thức dậy, Chu Nhị Hoà đã rửa mặt chải đầu xong.

"Đi rửa mặt, ăn trưa rồi về nhà." Chu Nhị Hoà chỉ vào thức ăn trên bàn, "Phải nói là, thức ăn của khách sạn BS vẫn là nhất."

Ăn xong trưa, Chu Nhị Hoà đi ra quầy lễ tân để trả phòng, hai người ở cửa tách nhau, mỗi người tự về nhà.

Sau khi về nhà, Ninh Dữ Ý dọn dẹp toàn bộ nhà cửa, sau đó đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trước khi trời tối.

Cậu biết nấu ăn, vì từ nhỏ đã sống một mình nên đây là những kỹ năng cần thiết.

Mua nguyên liệu xong, cậu xắn tay áo phân loại từng thứ, rồi chọn một hộp đậu phụ, thịt băm và một con cá, định làm món đậu phụ Mapo và cá kho tộ cho bữa tối.

Vừa nấu xong món ăn, Ninh Dữ Ý đặt mâm lên bàn, chuẩn bị ăn thì nhận được điện thoại của Vu Tư Hàn.

Lần này, cậu không nghe máy mà trực tiếp đưa số điện thoại của Vu Tư Hàn vào danh sách đen.

Cậu vốn là người phân biệt rõ ràng ân oán, bởi vì nguyên chủ luôn tôn thờ Vu Tư Hàn như anh trai lớn, nên mới quyết định đi thử một lần. Nhưng Vu Tư Hàn đã làm với cậu tuyệt tình như vậy, cậu còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục liên lạc với gã, đây chẳng phải là ngốc sao?

Vu Tư Hàn mặc áo tắm, bực bội gọi điện thoại.

Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe, gã ta chửi thề cúp máy, gọi lại thì phát hiện mình bị chặn số.

Vu Tư Hàn tức giận, ném điện thoại xuống đất: "Vậy nên hôm qua cậu ta không hề đi đến phòng 1107 sao?"

Uông Âm Khấu đang bị vị giám đốc béo bở của Băng Hỏa Giải Trí trút giận, cúi đầu thấp thỏm xin lỗi, quay sang trừng mắt nhìn Vu Tư Hàn.

"Đây còn không phải do em làm sao? Em còn không biết nó có vào phòng hay không hả?"

"Em chuốc nó say, bảo nhân viên dìu nó vào phòng 1107." Lửa giận của Uông Âm Khấu khiến Vu Tư Hàn bình tĩnh lại một chút, đây không phải là nơi để gã nổi giận, "Chị, lần này là do em không xử lý tốt."

"Chu Nhị Hoà đi theo ngay sau em, mắt em mù à? Chân trước em vừa rời đi, chân sau hắn ta đã đi dẫn Ninh Dữ Ý đi." Cơn tức giận mà Uông Âm Khấu tích tụ ở chỗ giám đốc béo bở, tất cả đều trút lên người Vu Tư Hàn, "Đêm qua chúng ta cho Vương Kim Phú leo cây, tự em giải quyết đi."

"Chị..." Khóe miệng Vu Tư Hàn giật giật, "Có thể...."

"Nếu em không muốn những tài nguyên đó đều tuột mất thì tốt nhất nên đi." Uông Âm Khấu liếc nhìn gã, giọng lạnh lùng nói.

"Em, em biết rồi." Vu Tư Hàn lí nhí đáp.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến tên béo ú Vương Kim Phú, gã lại cảm thấy buồn nôn.

"Khả năng sinh lý đàn ông của ông ta không tốt, thích dụng cụ, em tự chuẩn bị một chút, nên đổi tài nguyên thế nào em tự biết." Uông Âm Khấu tô lại son môi, "Muốn Băng Hỏa nâng đỡ em, chắc chắn phải trả giá một chút."

Tác giả có lời muốn nói:

Có thể có một số khác biệt so với nguyên tác mà Ninh Ninh đã đọc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /60 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái

Copyright © 2022 - MTruyện.net