Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Hannie
Beta: Chuối
Ninh Dữ Ý bĩu môi: "Vẫn phải có ước mơ chứ."
Lỡ đâu Phàn Trung Xuyên vì tình mà làm 0 thì sao.
Ninh Dữ Ý say sưa đắm chìm trong mơ mộng của riêng mình, Tạ Duệ Châu cũng không tiện đả kích cậu nữa, chỉ nhún vai.
Đến giờ ăn tối, Tạ Dực Nam và Phàn Trung Xuyên cùng nhau đến, lấy cớ "thăm đoàn phim" để rủ Ninh Dữ Ý đi ăn tối.
— Tiện thể mang theo cả Tạ Duệ Châu và Lâm Trì Cảnh đi luôn.
Lâm Trì Cảnh cả ngày hôm nay phải loay hoay với biên kịch phụ, mấy người ngồi trong lán nhỏ bàn bạc kịch bản suốt cả ngày, giờ chỉ cảm thấy đau nhức mỏi khắp người, ngồi vào ghế quán lẩu không muốn nhúc nhích.
Tạ Duệ Châu hiếm khi hạ mình giúp anh ta vớt ra một ít thịt bò và cá basa để vào bát của anh ta: "Nửa đầu phim đã được hoàn thiện hết rồi à?"
"Sao có thể." Lâm Trì Cảnh đưa tay che mặt, khiến cho tầm nhìn chìm vào bóng tối. "Làm biên kịch khó hơn viết tiểu thuyết nhiều lắm, những tình tiết mà đạo diễn nói chẳng ra gì cả, viết ra độc giả của tôi còn không mắng chết tôi mới lạ."
"Vậy thì làm theo ý mình thôi." Tạ Dực Nam nói: "Nhà đầu tư đứng về phía chúng ta, ông ta không có quyền lên tiếng."
Ninh Dữ Ý gật đầu tán thành. - wattpad: atoe1803
Đúng vậy, đây sẽ là đạo diễn không có tiếng nói nhất, trong đoàn phim chỉ có quyền lên tiếng với nam nữ phụ ba và bốn trở xuống.
Lâm Trì Cảnh gật đầu, mệt mỏi cầm đũa lên ăn món mà Tạ Duệ Châu gắp cho mình.
Ninh Dữ Ý và Phàn Trung Xuyên ngồi một bên, việc nhúng thức ăn và gắp thức ăn đều do Phàn Trung Xuyên đảm nhiệm, bát thịt trước mặt họ không bao giờ vơi.
Sau một bữa lẩu, Ninh Dữ Ý cảm thấy vô cùng thỏa mãn từ trong ra ngoài.
Trên đường về, Ninh Dữ Ý ngồi xe của Phàn Trung Xuyên, sau khi đỗ xe ven đường, Phàn Trung Xuyên tháo dây an toàn rồi cúi người hôn cậu.
Ninh Dữ Ý nắm chặt dây an toàn trước ngực, đón nhận nụ hôn của Phàn Trung Xuyên.
Cuối cùng, khi Ninh Dữ Ý cảm thấy không chịu nổi nữa, Phàn Trung Xuyên mới di chuyển, cúi đầu cởi dây an toàn cho cậu.
Ninh Dữ Ý hôn nhẹ lên khóe môi Phàn Trung Xuyên như làn nước phẳng lặng rồi mới xuống xe.
Tạ Duệ Châu đã đợi ở cửa phim trường khá lâu, dựa vào tường nhàm chán nói chuyện với Lâm Trì Cảnh, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang chiếc Porsche đen đỗ bên đường.
"Vẫn chưa xuống à?" Lâm Trì Cảnh cũng nhìn về phía đường.
"Đến rồi." Thấy bóng người trắng bước xuống xe, Tạ Duệ Châu đứng thẳng người rồi bước về phía cậu.
"Anh họ, anh hai." Mặt Ninh Dữ Ý vẫn ửng đỏ, bước từng bước nhỏ tiến đến trước mặt hai người.
"Vào đi." Tạ Duệ Châu cũng không nói gì về việc tại sao cậu không xuống xe lúc nãy.
Ninh Dữ Ý quay đầu nhìn lại chiếc xe, phát hiện Phàn Trung Xuyên vẫn chưa đi.
"Đừng nhìn nữa." Tạ Duệ Châu bất lực kéo Ninh Dữ Ý: "Cậu ta đang đợi em vào đấy."
Ninh Dữ Ý lúc này mới luyến tiếc bước tiếp vào phim trường, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
Tạ Duệ Châu cảm thấy chua xót vô cùng, đến phòng trang điểm liền véo má Ninh Dữ Ý: "Vẫn chưa kết hôn mà em trai đã thuộc về nhà người ta rồi."
Hai bên má Ninh Dữ Ý bị Tạ Duệ Châu véo, nói chuyện không rõ ràng nổi: "Mmm, không có."
Tạ Duệ Châu cũng không nỡ ra tay mạnh, véo nhẹ một cái rồi buông ra: "Trang điểm trước đi, lát nữa còn hai cảnh quay đêm nữa."
...
Sau hai buổi quay phim đêm, đã hơn mười giờ tối. Ninh Dữ Ý dậy sớm hôm nay, lúc này đã buồn ngủ không chịu nổi, sau khi đạo diễn hô cắt, không nhịn được ngáp dài một cái.
Đạo diễn xem xong hiệu ứng quay vừa rồi, quay sang nói với các nhân viên bên kia rằng có thể tan sở rồi.
Tạ Duệ Châu và Ninh Dữ Ý nghe tiếng tan sở, đi về phía phòng trang điểm bên cạnh, định tẩy trang xong về ngủ.
"Nhất định phải sấy tóc khô rồi mới ngủ, dạo này trời chuyển lạnh đừng cảm lạnh." Tạ Duệ Châu vẫn đang dặn dò Ninh Dữ Ý.
"Vâng." Ninh Dữ Ý dụi mắt ngái ngủ.
Đi xa khỏi phim trường một chút, ánh đèn lớn không chiếu tới chỗ này, trên đường tối thui không thấy rõ cái gì.
Tạ Duệ Châu bật đèn pin điện thoại, rọi tia sáng yếu ớt xuống con đường.
Ninh Dữ Ý đi theo sau Tạ Duệ Châu, bỗng dẫm phải thứ gì đó trơn trượt, dính chặt vào chân.
"Cái gì vậy?" Ninh Dữ Ý chỉ cảm thấy mắt cá chân nhói đau, theo bản năng nhấc chân ném văng thứ gì đó đang bám dính.
"Làm sao vậy?" Nghe tiếng Ninh Dữ Ý, Tạ Duệ Châu chiếu sáng xuống chân cậu, chỉ thấy một bóng đen dài ngoằng đang vội vã trốn chạy.
"Đệt!" Ninh Dữ Ý hoảng sợ lùi lại hai bước, loạng choạng suýt ngã, may ra được Tạ Duệ Châu đỡ lấy.
"Là rắn." Tạ Duệ Châu nhìn theo hướng con rắn đã biến mất.
"A, là rắn." Ninh Dữ Ý thốt lên, nhìn xuống chân mình, rồi ngẩng đầu hỏi: "Bị rắn cắn thì... Có sao không?"
Tạ Duệ Châu biến sắc: "Em bị cắn rồi?"
"Hình như vậy." Ninh Dữ Ý cố nhớ lại cảm giác vừa rồi ở chân, không nghi ngờ gì nữa, cậu đã bị cắn.
Tạ Duệ Châu dìu Ninh Dữ Ý vào sát lề đường, giúp cậu có chỗ tựa để đứng một chân, rồi cúi xuống kiểm tra vết thương trên chân cậu.
"Chân nào?"
Ninh Dữ Ý giơ cao chiếc chân bị cắn.
"Bị cắn chỗ nào."
Ninh Dữ Ý khẽ xoay chân, lộ ra mắt cá chân. Dưới ánh sáng yếu ớt từ điện thoại của Tạ Duệ Châu, Ninh Dữ Ý nhìn thấy hai hàng lỗ máu nhỏ hằn lên trên mắt cá chân, xung quanh lỗ máu loang lổ những đốm tím xanh*. Tạ Duệ Châu mím chặt môi, mặt đầy vẻ hốt hoảng.
"Anh hai ơi." - wattpad: atoe1803
"Đừng nói chuyện." Tạ Duệ Châu dùng tay bóp chặt mắt cá chân của Ninh Dữ Ý để ngăn chặn máu chảy nhanh, tay còn lại gọi điện thoại cho đạo diễn: "Mang xe đến đây, Ninh Ninh bị rắn cắn."
Những nhân viên chưa tan làm vội vã lái xe đến, cùng nhau dìu Ninh Dữ Ý lên xe, phóng thẳng đến bệnh viện.
Ninh Dữ Ý cúi đầu, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh vì lo lắng.
Trên xe, suốt dọc đường cậu cúi đầu nhìn mắt cá chân mình, nơi đó vẫn đang bị Tạ Duệ Châu nắm chặt. Do máu không lưu thông, khiến mắt cá chân đến bàn chân đã sưng tím toàn bộ.
Mình sẽ chết ư?
Ninh Dữ Ý giật mình, không hiểu sao mình lại nghĩ vậy.
Cậu nghĩ đến Phàn Trung Xuyên, Tạ Duệ Châu, Tạ Dực Nam, thậm chí Tạ Lâu và Lâm Ý Nguyệt, cậu đã có quá nhiều thứ ở thế giới này.
"Ninh Ninh đừng sợ." Tạ Duệ Châu an ủi, giọng nói run run: "Rắn ở Hải Thị không độc lắm."
Lời an ủi ấy dành cho Ninh Dữ Ý hay cho chính mình, Tạ Duệ Châu cũng không rõ nữa.
Y còn sợ hơn cả Ninh Dữ Ý, không ngừng thúc giục tài xế chạy nhanh hơn.
Lúc lên xe, Tạ Duệ Châu đã gọi cho Tạ Dực Nam và Phàn Trung Xuyên, nên vừa đến bệnh viện, Ninh Dữ Ý đã thấy hai người họ chạy vào.
Lúc đó, bác sĩ đang hỏi Tạ Duệ Châu về hình dạng con rắn, Ninh Dữ Ý gác chân lên ghế, vẻ mặt lo lắng.
Tạ Duệ Châu mô tả rất chi tiết, bác sĩ suy nghĩ một lát rồi mỉm cười: "Đừng lo lắng, nghe mô tả thì có vẻ là rắn nước bình thường, không độc, cụ thể thì xem kết quả xét nghiệm nhé."
Phàn Trung Xuyên bước vào đúng lúc này, vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen lúc ra đi, vì chạy vội vào khiến mái tóc thường xuyên gọn gàng cũng có phần rối bời.
Ninh Dữ Ý chưa bao giờ thấy Phàn Trung Xuyên như vậy.
Lo lắng, sợ hãi, thậm chí còn có chút hoang mang.
Những cảm xúc hoàn toàn không thể xuất hiện trên người Phàn Trung Xuyên lại hiện diện trên người anh vì vết thương của chính mình.
Phàn Trung Xuyên cẩn thận ngồi xuống.
"Không sao, kết quả kiểm tra sẽ có ngay thôi." Vị bác sĩ lớn tuổi, mái tóc hai bên đã bạc trắng, không quen biết Phàn Trung Xuyên và Ninh Dữ Ý, chỉ nghĩ họ là bệnh nhân bình thường nên an ủi: "Theo mô tả thì có vẻ không phải là rắn độc."
Tuy nhiên, lời nói của bác sĩ không hề khiến trái tim Phàn Trung Xuyên bình an. Anh trầm giọng hỏi: "Còn bao lâu nữa mới có kết quả?"
"Sẽ không lâu đâu, trường hợp bị rắn cắn sẽ được ưu tiên kiểm tra." Bác sĩ nhìn vào máy tính: "Nếu không độc, chỉ cần kê đơn thuốc chống viêm là có thể về nhà."
Ninh Dữ Ý kéo tay áo Phàn Trung Xuyên, nhìn vào mắt anh khi anh quay sang.
Phàn Trung Xuyên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Ninh Dữ Ý, ôm cậu vào lòng.
Anh không dám nhớ lại cảm xúc của mình khi nhận được tin nhắn của Tạ Duệ Châu.
Não bộ trống rỗng, anh lao ra khỏi văn phòng một cách máy móc, dọc đường vượt qua không biết bao nhiêu đèn đỏ, cố gắng rút ngắn quãng đường một tiếng rưỡi xuống còn nửa tiếng.
"Em không sao rồi." Ninh Dữ Ý môi hơi tái nhợt, cậu đặt tay mình vào lòng bàn tay Phàn Trung Xuyên: "Sao anh đến nhanh vậy, có phải trên đường anh đã chạy quá tốc độ không?"
Phàn Trung Xuyên không nói gì, chỉ ôm Ninh Dữ Ý chặt hơn.
Ninh Dữ Ý biết anh vẫn đang sợ hãi, bèn liên tục lẩm bẩm nhắc anh tuân thủ luật giao thông.
"Nếu không, ngày mai trên màn hình điện tử bên kia ngã tư, khuôn mặt đẹp trai của anh sẽ được in lên, với dòng chữ 'Vi phạm luật giao thông'". Ninh Dữ Ý nói đùa: "Lúc đó bộ phận PR khủng hoảng của công ty anh sẽ phải tăng ca nữa rồi."
Tạ Duệ Châu nhịn không được bật cười.
Nhưng Phàn Trung Xuyên vẫn không nói gì, khiến Ninh Dữ Ý luống cuống.
Cậu liếc mắt nhìn thấy y tá bước vào từ bên ngoài, tay cầm vài tờ giấy.
"Kết quả kiểm tra đã có rồi." Ninh Dữ Ý vừa dứt lời, đã thấy Phàn Trung Xuyên trong tích tắc đứng dậy và đi đến trước mặt y tá.
"Em ấy không sao chứ?"
Y tá nhìn thấy anh chàng đẹp trai lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, ngây người ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh.
Phàn Trung Xuyên nhíu mày, hỏi lại câu hỏi.
"À à." Y tá vội vàng đưa kết quả kiểm tra cho anh ta: "Máu không có độc, không có gì cả."
Phàn Trung Xuyên vẫn lật đi lật lại kết quả kiểm tra một cách cẩn thận.
Tạ Duệ Châu lại gần cùng xem kết quả, thấy không có độc liền thở phào nhẹ nhõm, gọi điện cho Tạ Dực Nam đang trên đường đến, bảo anh ta đi chậm lại.
Quan trọng nhất là, vượt đèn đỏ mà bị camera quay được chiếu lên màn hình lớn, Tạ gia bọn họ gánh không nổi.
Báo cáo kiểm tra được truyền từ Phàn Trung Xuyên, Tạ Duệ Châu rồi đến Ninh Dữ Ý, cuối cùng mới đến tay bác sĩ.
"À, mọi người là bạn à?" Bác sĩ cầm lấy báo cáo kiểm tra, không vội vàng xem, đẩy đẩy chiếc kính lão trên sống mũi và hỏi: "Tình bạn tốt nhỉ, thời buổi này hiếm có lắm."
"Không phải, tôi là anh hai của em ấy." Tạ Duệ Châu giải thích.
Bác sĩ: "Ồ ồ, vậy gen nhà mấy anh em tốt nhỉ, người sau đó là anh họ của bệnh nhân nhỉ?"
Phàn Trung Xuyên, người mà bác sĩ gọi là "người sau đó", mặt tối sầm lại: "Tôi là bạn trai của em ấy."
"À." - wattpad: atoe1803
"Bạn trai." Phàn Trung Xuyên nhấn mạnh, "Loại sắp kết hôn ấy."
Vị bác sĩ già với tư tưởng còn dừng ở quá khứ im lặng hồi lâu mới cất lời: "Khụ... khụ, chúc vợ chồng hai con hạnh phúc nhé."
Bên cạnh, tất cả các y tá nghe lỏm được toàn bộ câu chuyện đều vô cùng kinh ngạc đến mức không thốt ra lời.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô mới chỉ hơn hai mươi tuổi, lúc rảnh rỗi thích lướt Weibo, và rất quen thuộc với Tạ Duệ Châu và Ninh Dữ Ý.
Nhưng vừa rồi cô đã nghe được gì?
Trời mẹ ơi! Ninh Dữ Ý có bạn trai rồi! ! !
======================
*Editor: Chương này có chỗ hơi sai kiến thức một xíu xì si là cách phân biệt giữa rắn độc và rắn không độc.
Rắn độc: thường có hai răng độc lớn. Khi rắn cắn, răng sẽ đồng thời truyền độc vào vùng da của nạn nhân và để lại vết răng đặc trưng. Người bị rắn độc cắn thường để lại ít dấu răng ở vết cắn nhưng sẽ có 2 vết răng nanh. Tại vùng bị cắn: Có cảm giác đau rát nghiêm trọng, sau đó có thể sưng, tấy đỏ, chảy máu và bầm tím.
Rắn không độc: Khi quan sát vết cắn sẽ thấy dấu vết để lại của cả 2 hàm răng với những chấm nhỏ hình vòng cung và không có vết răng nanh như rắn độc
-> Ở đây tác giả bị lẫn một tẹo khi để bé Ninh có 2 lỗ máu rồi vùng quanh vết thương còn bị xanh tím nữa, đây phải là bị rắn độc cắn mới đúng, cơ mà tác giả viết thành rắn không độc =)) Hy vọng mn sẽ có thể tiếp thu 1 kiến thức đúng nha, sau gặp rắn mà có xí hiểu biết vẫn đỡ lo hơn
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");