Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Hannie
Beta: Chuối
Sau khi Tết Nguyên đán qua đi, Ninh Dữ Ý không thể thực hiện kế hoạch đi chơi với Phàn Trung Xuyên vì phải quay những tập tiếp theo của chương trình "Bạn Cũ."
Vào ngày quay phim, đạo diễn cùng VJ quay phim đã đến biệt thự của Từ Thanh An để quay cảnh hậu trường chuẩn bị.
Khi nhiếp ảnh gia gõ cửa, Ninh Dữ Ý vẫn còn mơ màng đánh răng. Người mở cửa là dì giúp việc mới quay lại làm việc.
Dì mở cửa cho vài nhân viên vào nhà và nói: "Tạ thiếu và Ninh thiếu vẫn chưa dậy, làm phiền mọi người ngồi chờ một lát."
Nhiếp ảnh gia vào nhà, quay một vòng quanh nhà cho đến khi có người đi xuống cầu thang xoắn ốc.
Tạ Duệ Châu mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, khoác một chiếc áo gió đen trên cánh tay, từ cầu thang đi xuống với khí thế áp đảo.
Nhiếp ảnh gia trước đây đã từng theo sát quay phim với y và Ninh Dữ Ý, nên đã quen với khí chất này, thậm chí còn có thể chào hỏi Tạ Duệ Châu.
"Tạ thiếu, bữa sáng đã đặt trên bàn." — wattpad: atoe1803
"Được." Tạ Duệ Châu nhìn thời gian, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt tò mò của nhiếp ảnh gia, rồi ra hiệu anh ta nói tiếp.
Nhiếp ảnh gia khẽ ho một tiếng: "Anh ở chung với Ninh Dữ Ý à?"
"Không, thỉnh thoảng mới ở vài đêm, đây là nhà của Ninh Ninh." Tạ Duệ Châu vừa nói vừa đi về phía bàn ăn, ngồi xuống và bắt chéo chân đi giày da.
Nhiếp ảnh gia còn đang muốn hỏi tại sao Ninh Dữ Ý chưa xuống thì có tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Ninh Dữ Ý mắt vẫn còn lim dim, thấy máy quay mới nhận ra đoàn làm phim đã đến, liền dụi mắt cố gắng tỉnh táo hơn.
Cậu ngồi đối diện Tạ Duệ Châu, nhìn ly sữa được đẩy tới, lắc đầu từ chối: "Không, lát nữa lên xe uống vào sẽ khó chịu."
Cậu vốn rất ghét sữa, uống vào sẽ cảm thấy buồn nôn.
Đặc biệt là khi lên xe, mùi sữa tươi không ngừng xộc lên cổ họng, khiến cậu rất khó chịu.
Tạ Duệ Châu liền lấy lại ly sữa, uống cạn một hơi.
Nhiếp ảnh gia bên cạnh quay lại cảnh này, tặc lưỡi, chỉ cảm thấy cảnh vừa rồi giống như đang ở nhà ăn thức ăn con trai mình không ăn hết.
Ăn sáng xong, Ninh Dữ Ý lên lầu thu dọn hành lý, mở cửa thấy Tạ Duệ Châu đang đợi ngoài cửa.
Tạ Duệ Châu bên cạnh còn có một chiếc vali đen của mình, một tay đút túi áo gió đen, thấy Ninh Dữ Ý bước ra liền dùng tay còn lại xách hành lý của Ninh Dữ Ý.
VJ quay cảnh Tạ Duệ Châu xách hai chiếc vali, không chút mệt nhọc từ lầu một đi xuống, làm mới lại mức độ cưng chiều của Tạ Duệ Châu dành cho Ninh Dữ Ý.
Xe bảo mẫu của đoàn làm phim đậu bên lề đường ngoài biệt thự, Ninh Dữ Ý bị Tạ Duệ Châu bắt buộc đội mũ và khăn quàng cổ, quay đầu lại thấy Phàn Trung Xuyên cũng chuẩn bị ra ngoài ở cửa nhà bên cạnh.
Ninh Dữ Ý dựa vào hàng rào sắt chào Phàn Trung Xuyên: "Anh sắp đi công ty à?"
Phàn Trung Xuyên vốn đang giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nghe vậy liền mỉm cười, cũng bước đến bên hàng rào.
Hai người cách nhau hai hàng rào và một bãi cỏ khoảng một mét, nhìn nhau. Mắt Ninh Dữ Ý sáng lên, muốn nói gì đó nhưng sợ bị máy ghi âm thu lại.
Cuối cùng cậu lấy điện thoại ra, nhanh chóng gõ vài dòng, rồi gửi đi, vẫy vẫy điện thoại với Phàn Trung Xuyên, ra hiệu anh xem điện thoại.
— Tạm biệt bạn trai chính thức ~ Gặp lại sau năm ngày ^_^
Phàn Trung Xuyên nhìn chằm chằm vào chữ "chính thức", khóe miệng nhếch lên một chút, ngẩng đầu nhìn Ninh Dữ Ý đang cười ngây ngô bên kia, lòng mềm đi.
Ninh Dữ Ý không dám nán lại lâu, sau khi gửi tin nhắn liền vẫy tay chào anh, luyến tiếc lên xe.
Không lâu sau khi lên xe, xe bắt đầu chạy.
Qua gương chiếu hậu phía trước, Ninh Dữ Ý thấy Phàn Trung Xuyên vẫn đứng ở cửa nhìn mình, cắn môi, lòng càng thêm không nỡ.
Cậu thậm chí muốn mở cửa sổ ra nhìn Phàn Trung Xuyên, may mà Tạ Duệ Châu kịp thời giữ lại.
"Chỉ có năm ngày thôi mà." Tạ Duệ Châu bất đắc dĩ nắm lấy cổ tay Ninh Dữ Ý, "Ngoan nào, nhanh quay lại thôi mà."
Ninh Dữ Ý chống cằm, mặt đầy u sầu: "Làm công thật là khó quá."
Đến căn nhà nhỏ, Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu vừa kéo hành lý mở cửa sân thì nhìn thấy góc sân quen thuộc với máy quay và lều nhỏ của đạo diễn, cùng với những người như Lưu Thiên Thành đang trò chuyện trong sân.
"Ninh Ninh đến rồi à," Trang Dung vỗ nhẹ vào đống hạt dưa, duyên dáng đứng dậy.
"Lâu rồi không gặp!" La Bân thấy họ đến, hứng khởi bước ra đón, nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Ninh Dữ Ý.
"Chà, cậu và Tiểu Tạ thật là anh em ruột, đúng là duyên phận!"
"Chuyện này thật sự bất ngờ, khi đó báo chí làm rùm beng," Lưu Thiên Thành lúc đó đang quay phim trong một khu rừng sâu, nghe tin từ trợ lý cũng làm anh ta kinh ngạc đến rớt cả hàm, "Tính tình Tiểu Tạ tệ như thế mà lại là anh ruột của Ninh Ninh."
Mặt Tạ Duệ Châu đen lại. — wattpad: atoe1803
Trang Dung để xoa dịu bầu không khí, gọi hai người vào nhà trước.
Do phải kéo hành lý, tay Ninh Dữ Ý bị lộ ra ngoài và đã đỏ lên vì lạnh.
Trong nhà có sưởi ấm, tường bên còn đốt lò sưởi, làm cho cả căn nhà ấm áp.
Ninh Dữ Ý vào nhà ngồi một lát đã thấy nóng, liền tháo mũ và khăn quàng cổ, lộ ra tóc buộc chỏm, bị Trang Dung kéo ra đùa: "Ninh Ninh ngày càng dễ thương."
Ninh Dữ Ý bị bắt trúng điểm yếu, lại bị khen dễ thương - điều mà đàn ông ghét nhất, liền phồng má tức giận.
Tạ Duệ Châu thấy Ninh Dữ Ý bị "bắt nạt" liền lên tiếng: "Chị Trang Dung."
"Được rồi, được rồi, trước kia đã bảo vệ Ninh Ninh, giờ lại bảo vệ hơn nữa," Trang Dung tiếc nuối buông chỏm tóc Ninh Dữ Ý ra, bắt đầu hỏi những câu khác.
...
Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau bắt đầu tiếp khách.
Buổi sáng, Ninh Dữ Ý vừa dậy đã thấy tuyết trắng bay ngoài cửa sổ, ngồi trên giường không muốn rời khỏi chăn ấm.
Cuối cùng bị Tạ Duệ Châu lôi cả người lẫn chăn vào phòng tắm rửa mặt.
Căn nhà nhỏ đã được dọn dẹp trước khi quay phim, Ninh Dữ Ý vào bếp xem qua số nguyên liệu ít ỏi, nhìn lớp tuyết dày ngoài trời, cau mày lo lắng.
"Ngày tuyết đẹp thế này nên nằm trong nhà xem tivi chơi game chứ," La Bân tựa vào mái hiên, vừa rút điếu thuốc ra đã bị Trang Dung kéo đi.
"Chị dâu đặc biệt bảo tôi giám sát anh," Trang Dung xé điếu thuốc làm đôi rồi ném vào thùng rác, "Về mà giải thích với chị dâu đi."
La Bân mặt mày nhăn nhó đi tìm Lưu Thiên Thành để cãi nhau.
Gần trưa, Trang Dung nhận được cuộc gọi của khách.
Vừa nghe điện thoại, Ninh Dữ Ý đã nghe giọng biến đổi nặng nề, hoàn toàn không nhận ra là ai.
"Rốt cuộc là ai vậy?" La Bân vò đầu bứt tóc cũng không đoán ra.
"Nghe giống lão Vương," Lưu Thiên Thành gãi đầu đoán.
Lão Vương chính là đạo diễn của bộ phim "Chu Dương Hoàng" mà Ninh Dữ Ý vừa mới quay xong.
Đúng như dự đoán, vừa ăn xong cơm trưa, Ninh Dữ Ý đã thấy đạo diễn bước vào sân với nụ cười ngớ ngẩn trên mặt, ôm lấy Lưu Thiên Thành.
La Bân lùi lại vài bước, vòng ra sau đến chỗ Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu, tỏ vẻ chán ghét nhìn đạo diễn Vương.
Ông và Lưu Thiên Thành đều là những người rất có trách nhiệm với gia đình, sống rất hạnh phúc và yêu thương vợ, nên họ cực kỳ khinh thường kiểu người như đạo diễn Vương, không kiềm chế được bản thân.
Quả nhiên, sau khi ôm Lưu Thiên Thành xong, đạo diễn Vương chuyển mục tiêu sang Trang Dung, xoa tay định ôm cô, nhưng chưa kịp đi tới thì đã bị Lưu Thiên Thành giữ lại.
"Chỉ có mình ông đến thôi à?" Lưu Thiên Thành che giấu sự chán ghét trong mắt, mặt cười hì hì kéo lấy đạo diễn Vương.
Không ôm được Trang Dung, đạo diễn Vương thoáng chút thất vọng trên mặt, nhưng nhanh chóng che giấu bằng nụ cười: "Không, Tiểu Ngưng đi cùng tôi."
"Chị Thịnh không đến sao?" Ninh Dữ Ý hỏi.
"Niệm Chi có lịch trình trùng nên không đến được."
Cửa sân lại mở ra, Ninh Dữ Ý quay lại nhìn thấy Kỳ Tiểu Ngưng mặc áo lông vũ ngắn màu vàng và váy màu be bước vào.
"Tiểu Ngưng đến rồi," đạo diễn Vương giới thiệu với Lưu Thiên Thành, "Đây là Kỳ Tiểu Ngưng, gần đây có một bộ phim trực tuyến có dữ liệu khá tốt, là một mầm non tốt."
Rõ ràng là những lời để gây thiện cảm cho Kỳ Tiểu Ngưng.
Lưu Thiên Thành lạnh nhạt chào Kỳ Tiểu Ngưng, Trang Dung kêu họ vào nhà nói chuyện.
Họ lần lượt vào nhà nhỏ, chỉ còn lại Ninh Dữ Ý, Tạ Duệ Châu và La Bân ở sân.
La Bân không muốn vào nhà gặp đạo diễn Vương, liền theo Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu vào bếp.
Nghĩ đến việc đạo diễn Vương và Kỳ Tiểu Ngưng vừa đến nhà nhỏ chưa ăn gì, Ninh Dữ Ý định làm một bát mì hành.
Ở sân sau nhà nhỏ trồng ít hành, Ninh Dữ Ý thay đôi giày đi mưa rồi ra sau hái ít hành về để làm dầu hành.
Kỳ Tiểu Ngưng ngồi trong phòng khách của nhà nhỏ, chú ý thấy Ninh Dữ Ý một mình ra sau nhà, liền xin lỗi đứng dậy.
"Xin lỗi, tôi hơi chóng mặt, ra ngoài hít thở không khí chút."
"Được thôi, cần tôi rót ly nước cho cô không?" Trang Dung đứng dậy muốn đi cùng cô.
"Không sao, tôi tự ra ngoài hít thở không khí là được." Kỳ Tiểu Ngưng một mình ra ngoài, tránh xa máy quay rồi đi ra sau nhà.
Đi qua một con đường sỏi, cô thấy Ninh Dữ Ý trong chiếc áo lông trắng nổi bật, cúi người hái gì đó.
Cô quay lại kiểm tra xem máy quay có theo sau không, xác định an toàn rồi mới tiếp tục đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng sau lưng, Ninh Dữ Ý tưởng là Tạ Duệ Châu đến, không quay đầu lại nói: "Anh hai, anh giúp em mang chỗ hành này về, em hái thêm cây cải để tối xào."
Không thấy hồi đáp, Ninh Dữ Ý mới nhận ra có gì đó không đúng, đứng thẳng quay lại, thấy Kỳ Tiểu Ngưng đứng sau.
"Sao cô lại đến đây?" Ninh Dữ Ý vẫn nhớ chuyện ở đoàn phim, theo bản năng lùi lại một bước.
Động tác này khiến Kỳ Tiểu Ngưng không thể tin được, mắt mở to đầy tổn thương.
Cô chất vấn Ninh Dữ Ý với vẻ mặt đầy đau đớn: "Tại sao thấy tôi thì phải lùi lại?"
Nhận ra hành động của mình bị Kỳ Tiểu Ngưng nhận ra, Ninh Dữ Ý cảm thấy có chút không tôn trọng, liền xin lỗi: "Xin lỗi, chắc là tôi đứng không vững."
Nhưng lời xin lỗi này rõ ràng không an ủi được Kỳ Tiểu Ngưng, cô kéo thiết bị thu âm trên áo ra ném xuống đất, lặng lẽ nhìn Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý cảm thấy hai người đàn ông đứng ở nơi máy quay không chụp được thì không hay, liền cầm lấy hành vừa hái định rời đi.
Khi lướt qua Kỳ Tiểu Ngưng, cậu nghe thấy cô hỏi lạnh lùng.
"Cậu thà ở bên Phàn Trung Xuyên, một người đàn ông, cũng không muốn thích tôi sao?"
Ninh Dữ Ý dừng lại, quay đầu nhìn cô. — wattpad: atoe1803
Nụ cười dịu dàng và xin lỗi trên mặt lúc này đã biến mất.
Cậu quay đầu nhìn Kỳ Tiểu Ngưng với vẻ mặt không cảm xúc.
Khi Kỳ Tiểu Ngưng không chịu nổi ánh mắt đó và muốn tiếp tục chất vấn, Ninh Dữ Ý cuối cùng cũng lên tiếng.
Chỉ là giọng nói chứa đựng sự lạnh lẽo cô chưa từng nghe thấy.
"Cô nghĩ cô là ai mà dám chất vấn chuyện tình yêu hợp pháp của tôi và bạn trai tôi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");