Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Ở kiếp đầu trừ màn ảnh ra, trong hiện thực Quý Phong từng gặp Lê Ngạn Hoài tổng cộng ba lần.
Lần đầu tiên là khi cậu mười hai tuổi, khi đó cậu không yên tâm về em gái bị Phong gia mang đi, đi bộ hơn nửa tháng vác theo hai túi hoa quả khô tới thành phố C, cậu theo địa chỉ cũ tìm nhà cũ Phong gia.
Bởi vì mới tới thành phố C, cậu không quen địa hình ở đây nên bị lạc đường.
Đánh bậy đánh bạ tới được cửa đại học C, lúc ấy là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trường học nguy nga cao lớn đến như vậy, choáng váng đứng tại chỗ.
Khi bị xua đuổi, cậu nhất thời không để ý thiếu chút nữa đã té ngã, lúc ấy chính Lê Ngạn Hoài mới vừa lên năm bốn đã đỡ cậu, không chỉ giúp đỡ cậu mà còn kiên nhẫn chỉ cho cậu đường đang muốn tìm.
Lần thứ hai gặp Lê Ngạn Hoài là sau ba năm, cậu đã mười lăm tuổi, Lê Ngạn Hoài đã theo đoàn phim đến trấn nhỏ đóng phim, vừa vặn là nơi cách núi bọn họ không xa, khi xe của đoàn phim tới đây, cậu ở một bên bán hoa quả khô, vừa giương mắt đã nhìn thấy Lê Ngạn Hoài ở trong xe.
Lần thứ ba, là cách hiện tại hai năm, Lê Ngạn Hoài đã sớm tránh bóng, lúc ấy cậu làm việc trong một tiệm cà phê, khi cậu mới giao cà phê cho một vị khách hàng xong rồi trở về, ngay sau đó nhìn thấy anh đeo kính râm che khuất vết sẹo trên mặt, ăn mặc rất khiêm tốn, mua cà phê rồi xoay người rời đi.
Khi bọn họ đi ngang qua, Lê Ngạn Hoài giương mắt lên, Quý Phong liếc mắt một cái đã nhận ra anh.
Đó là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau ở kiếp thứ nhất, không qua bao lâu, tin tức che trời lấp đất đưa tin hai năm trước Lê Ngạn Hoài xảy ra chuyện trong đoàn phim nên không thể đóng phim nữa phải giải nghệ, sau đó vì cứu một đứa trẻ mà gặp tai nạn giao thông bỏ mình, tuổi xuân mất sớm.
Quý Phong không ngờ tới trọng sinh trở về lại sớm gặp được Lê Ngạn Hoài như vậy, cậu vốn còn muốn dựa theo tin tức ở kiếp đầu nói hai tháng sau đoàn phim sẽ xảy ra chuyện, trước tiên cậu định đi giúp Lê Ngạn Hoài né qua cửa ải khó khăn lần này.
Nhưng khiến cậu ngoài ý muốn chính là, rõ ràng phải là sau hai tháng mới có thể xảy ra chuyện, nhưng khi Lê Ngạn Hoài vừa tháo kính râm xuống, trong nháy mắt cậu nhìn ấn đường của anh thì thấy có thảm họa đẫm máu.
Chính là đêm nay.
Quý Phong rũ mắt xuống che khuất khác thường dưới đáy mắt, nhưng đã nhanh chóng suy nghĩ thông suốt.
Kiếp đầu sở dĩ sau hai tháng mới tuyên bố tin tức, chắc là bởi vì sau khi xảy ra chuyện, công ty quản lý của Lê Ngạn Hoài nghĩ là nếu mặt và tay có thể khôi phục lại thì chỉ là vấn đề nhỏ có thể bỏ qua một đoạn này, dù sao thì nếu trên người nghệ sĩ lưu lại chút vết thương nào chung quy cũng ảnh hưởng không tốt tới hình tượng, mãi đến hai tháng sau phát hiện không khôi phục hoàn toàn được, không thể che giấu nổi nữa, lúc này mới không thể không công bố.
Lúc ấy tất cả mọi người bị việc Lê ảnh đế xảy ra chuyện bị hủy cánh tay trái và má trái làm khϊếp sợ, căn bản không nghiên cứu kỹ càng thời gian, hơn nữa Lê Ngạn Hoài hẳn là không muốn tạo thành ảnh hưởng lớn hơn cho đạo diễn Đoạn nên vẫn chưa nói rõ chuyện đoàn phim, chỉ nói là ngoài ý muốn.
Đạo diễn Đoạn gặp ông Chu là bắt chuyện một phen, sau khi ôn chuyện xong nhìn về phía đám người giáo sư Tần, cuối cùng tầm mắt chuyên chú dừng trên người Quý Phong.
Ông Chu giới thiệu từng người xong, đạo diễn Đoạn nhìn Quý Phong, cười tủm tỉm mở miệng: “Lão Chu à, ông lừa được học sinh từ nơi nào tới vậy, dáng dấp lớn lên thật sự rất được.” Ngữ khí của hắn mang theo khen ngợi chân thành, thuần túy thưởng thức, yêu thích nhân tài.
Hắn đã rất lâu rồi chưa thấy được người trẻ tuổi nào có khí chất sạch sẽ như vậy, mặt mày ấm áp như quý công tử.
Trước mắt hắn đang quay một bộ phim cổ trang quy mô lớn, lúc trước chọn diễn viên vẫn luôn không tìm được vai nam ba trong cảm nhận, chỉ có thể lùi bước mà chọn một *cậu chàng xinh trai khác.
(*Gốc là 奶油小生 - bơ tiểu sinh: chỉ một người thanh niên đẹp trai với những nét đẹp nữ tính)
Tuy xinh đấy nhưng thật sự quá gái tính, chỉ có thể miễn cưỡng xem như thích hợp.
Đương nhiên nếu đã ký kết hợp đồng rồi thì cũng không thể thay đổi người giữa chừng, nhưng nếu tìm vai khác trong đoàn phim cho Quý Phong cũng được.
Ông Chu vừa nghe đã biết kẻ này đang có ý đồ gì: “Ông đừng có mơ!” Học sinh này tới tay ông còn chưa nóng chỗ, hắn đã muốn bắt cóc đi rồi?
Nhưng nói thì nói như vậy, ông vẫn nhìn về phía Quý Phong.
Nếu Quý Phong có ý định đặt chân vào làng giải trí, *cành ôliu này của đạo diễn Đoạn tuyệt đối là to dày nhất, ông cũng sẽ không ngăn cản.
(*Cành ô-liu (橄榄枝): xuất phát từ thần thoại Hy Lạp, cành ô liu là biểu tượng của hòa bình; chìa cành ô-liu chỉ lời ngỏ ý về sự hợp tác thân thiện, hoà bình đôi bên cùng có lợi.)
Quý Phong lắc đầu, cười cười: “Đạo diễn Đoạn ưu ái rồi, cháu không có hứng thú với diễn phim, chỉ muốn an ổn đi học, nhưng mà, thật ra cháu tò mò đoàn phim đóng phim như thế nào, nếu có thời gian thì có thể tới xem một chút được không ?”
Hiếm khi cậu chủ động mở miệng yêu cầu, tuy ông Chu thấy bất ngờ nhưng vẫn lập tức nhìn về phía đạo diễn Đoạn: “Lão Đoạn à, nếu học sinh của tôi đã chủ động mở miệng, vậy thì ông cũng tỏ vẻ một chút đi, có được không?”
Giáo sư Tần và bác sĩ Lưu nhìn nhau, bọn họ biết Quý Phong không phải là người mạo muội mở miệng, vậy thì chẳng lẽ là…… Chẳng lẽ là đoàn phim sẽ xảy ra chuyện?
Đạo diễn Đoạn cầu còn không được, hắn vốn dĩ đã coi trọng mầm non Quý Phong này, tuy cậu không muốn diễn phim, nhưng lỡ như tới đoàn phim xem rồi cảm thấy có hứng thú thì sao?
Hơn nữa ông Chu đã mở miệng, lại có giao tình vài chục năm, đừng nói chỉ là đi xem, cho dù là ở lại đoàn phim luôn hắn cũng giơ hai tay hoan nghênh.
Việc này cứ quyết định như vậy, Lê Ngạn Hoài vẫn luôn nghe, nhìn Quý Phong nhiều thêm hai lần, không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy mặt mày của cậu rất quen mắt, hình như từng gặp ở nơi nào đó.
Quý Phong âm thầm hỏi Lưu Doãn bút lông, chu sa và giấy Tuyên Thành buổi sáng đến Diệp gia có còn không.
Lưu Doãn theo thói quen vác hai ba lô trên vai ra, đồ đạc buổi sáng đều chưa kịp lấy ra, tất nhiên là còn, ngay sau đó cũng nhạy bén bắt được gì đó, chỉ là có nhiều người ngoài ở đây, hắn cũng không tiện hỏi, nhưng đôi mắt lại mang theo kích động: Tiểu Phong lại muốn ra tay sao? Muốn ra tay sao!
Nếu đã quyết định đến phim trường mở mang kiến thức, một hàng mấy người cũng không đi tìm chỗ chơi nữa.
Đoàn phim lần này cần quay mấy cảnh diễn, bởi vì ảnh hậu Vạn Uyển Kỳ không sắp xếp được lịch trình nên đơn giản quay tại một cái sân cổ kính ở kinh thành, cũng may suất diễn không nhiều lắm, chỉ có mấy cảnh.
Lê Ngạn Hoài tới khách sạn là để thảo luận mấy chi tiết trong kịch bản với đạo diễn Đoạn, vốn cũng muốn đến đoàn phim, dứt khoát đồng hành cùng đoàn người Quý Phong.
Lê Ngạn Hoài mang xe tới đây, bác sĩ Lưu và ông Chu bọn họ cũng mang xe, đạo diễn Đoạn thật vất vả mới gặp được ông Chu một lần, la hét muốn đi cùng ông Chu.
Năm sư ca sư tỷ tất nhiên cũng muốn đi cùng ông Chu, chỉ là nhiều thêm một đạo diễn Đoạn thì không ngồi được, phải chia một người tới ngồi xe bác sĩ Lưu.
Quý Phong nghĩ đến tai hoạ đẫm máu, nhìn Lê Ngạn Hoài cách đó không xa cùng với xe Bentley màu đen bên cạnh anh.
Lưu Doãn vẫn luôn đoán Tiểu Phong cần chu sa là muốn giải nạn cho ai, là đạo diễn Đoạn hay là Lê ảnh đế sẽ xảy ra chuyện?
Vừa thấy ánh mắt Quý Phong hắn lập tức đoán được chắc hẳn không phải đạo diễn Đoạn, Quý Phong còn chưa mở miệng, Lưu Doãn đã lập tức kéo Quý Phong đi đến bên cạnh Lê ảnh đế: “Xe hết chỗ ngồi rồi, tôi với Tiểu Phong ngồi xe của Lê ảnh đế được không, Lê ảnh đế, anh không thấy phiền chứ?”
Chúng tôi đây cũng là vì cứu anh, Lê ảnh đế, anh cứ miễn cưỡng nhịn một chút đi.
Lê Ngạn Hoài nhíu mày, nhưng không từ chối, thoải mái đồng ý: “Được.”
Ông Chu phụ họa: “Đúng đúng, Tiểu Lê, con với Tiểu Phong đều cùng một trường, Tiểu Phong còn chưa nhập học, con nhớ nói một chút về trường học cho cậu ấy.”
Năm sư ca sư tỷ ở một bên thèm thuồng, cũng muốn ưỡn ngực lên: Chúng con cũng có thể giảng cho tiểu sư đệ!
Cuối cùng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu sư đệ lên xe người khác.
Quý Phong và Lưu Doãn ngồi ở ghế sau, bốn phía đột nhiên yên tĩnh sau khi bước vào.
Lưu Doãn lần đầu tiên ngồi Bentley, tò mò đánh giá, cũng không ngại người lạ, nếu là lúc trước nhìn thấy Lê ảnh đế thì hắn còn rụt rè, nhưng từ khi nhìn thấy bản lĩnh của Quý Phong, hiện tại Lưu Doãn cảm thấy sóng to gió lớn ở trước mắt hắn đều là chuyện cỏn con.
Nhưng dù sao thì hắn cũng không thân với Lê ảnh đế, đánh giá vài lần rồi ngồi xuống.
Lê Ngạn Hoài lái xe, sau khi xe ổn định lái ra ngoài, anh nhìn Quý Phong ngồi ghế sau từ gương xe, mới nhìn lên, Quý Phong cũng vừa vặn nhìn sang, mỉm cười với Lê Ngạn Hoài.
Lê Ngạn Hoài ở trong xe đã tháo kính râm xuống, nhìn vậy cũng ôn hòa cười cười, gương mặt kia tức khắc như mang theo ánh sáng, rất tuấn lãng.
“Quý sư đệ, trước kia có phải chúng ta từng gặp nhau rồi hay không?” Trong khi chờ đèn giao thông, Lê Ngạn Hoài hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Quý Phong kinh ngạc, không ngờ Lê Ngạn Hoài còn nhớ rõ.
Một đời này cho đến nay, biết đến Lê Ngạn Hoài, cậu thực sự từng gặp một lần, lần gặp này là lần thứ hai.
Một lần gặp kia chính là ở cửa đại học C sáu năm trước, lúc ấy phỏng chừng Lê Ngạn Hoài mới vừa lên đại học năm bốn.
Sau khi tốt nghiệp anh lập tức ký hợp đồng với công ty quản lý bước vào nghề này.
Thời gian 6 năm nhanh như chớp, tháng 5 năm nay anh còn mới trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất.
Quý Phong còn chưa mở miệng, Lưu Doãn ở bên cạnh đã lập tức ngồi thẳng người: Lê ảnh đế có chuyện gì thế này? Thời buổi này ảnh đế đi làm quen cũng dùng kịch bản cũ kỹ như vậy sao?
Ở trong mắt Lưu Doãn, hắn cảm thấy Quý Phong với vị ảnh đế này hẳn là không có giao thoa gì mới đúng.
Miu nhãi con vốn tránh trong lòng Quý Phong không lộ diện, nghe vậy cũng giật giật tai một chút, chậm rì rì chui từ trong ngực Quý Phong ra, mắt mèo xanh lục liếc sườn mặt Lê Ngạn Hoài một cái từ sau gương xe.
Quý Phong liếc mắt một cái lập tức chú ý tới động tác của miu miu, vừa trả lời Lê Ngạn Hoài vừa nhân cơ hội sờ soạng đầu nhỏ một phen, tâm trạng càng thêm tốt: “Lê tiên sinh trí nhớ thật tốt, chúng ta đúng là đã từng gặp. 6 năm trước, ở cửa đại học C, năm ấy tôi mười hai tuổi, vác…… Hai cái túi da rắn……”
Cậu nói rõ chi tiết một phen, để tránh Lê ảnh đế không nhớ ra được.
Quý Phong vừa mới nói như vậy, Lê Ngạn Hoài lập tức nhớ ra, ánh mắt mang theo kinh ngạc, ngay sau đó đáy mắt sáng lên, nở nụ cười, lần này tuy cũng là ôn nhuận như ngọc, nhưng so với ôn hòa lúc trước thì rõ ràng chân thành hơn không ít, ý cười truyền thẳng tới đáy mắt: “Là cậu à.”
Không biết anh nghĩ đến cái gì, nhịn không được lại bật cười ra tiếng.
Cười xong, mới xin lỗi nhìn sau gương xe một cái.
Lưu Doãn choáng váng: Ôi đệt, Tiểu Phong thật sự quen biết Lê ảnh đế?
Quý Phong nhớ ra gì đó, mặt cũng hơi nóng lên một chút, khẽ ho một tiếng, sờ sờ mũi: “Làm khó Lê tiên sinh còn nhớ rõ.”
Lê Ngạn Hoài thấy như vậy tâm trạng càng tốt: “Thật không ngờ cách mấy năm rồi còn có thể gặp lại, tất nhiên là còn nhớ, dù sao thì…… Ký ức hãy còn rất mới.”
Năm ấy anh học năm bốn, đang đứng ở giai đoạn mờ mịt, anh thích diễn xuất, nhưng ba anh lại cảm thấy diễn phim không được tích sự gì, kêu anh trở về quản lý công ty, lúc ấy anh cũng rất xoắn xuýt, tâm trạng vốn đã rất không tốt nên cãi nhau với ba anh trong điện thoại, rồi chạy từ ký túc xá ra ngoài.
Vừa vặn lúc ấy gặp được tiểu thiếu niên vác túi da rắn đang nỗ lực ngửa đầu nhìn tấm biển trường đại học C, tiểu thiếu niên đứng ngược sáng, đôi mắt thuần khiết trong sáng, bên trong sạch sẽ, chỉ có sự mong đợi và yêu thích đơn thuần với đại học C.
Ánh mắt cứng cỏi mà lại mang theo tín ngưỡng ấy khiến trong đầu Lê Ngạn Hoài nhất thời hiện lên gì đó, anh nhìn tiểu thiếu niên kiên định chấp nhất với một thứ như vậy, đột nhiên đưa ra quyết định.
Anh thích diễn phim, không nên bởi vì ý muốn của ba mà thỏa hiệp.
Sau đó anh chỉ tiện tay giúp tiểu thiếu niên một phen, kết quả…… Đối phương trước khi đi tặng anh một túi nấm hương khô làm quà tạ lễ.
Anh chưa bao giờ nhận được một phần lễ vật “đặc thù” như vậy.
Vậy còn không phải là ký ức hãy còn mới sao?
Quý Phong lại khẽ ho một tiếng, cũng nhớ đến túi nấm hương khô kia.
Lúc ấy cậu mang theo hai túi da rắn, đều là hoa quả khô, một túi là đưa cho Phong gia, một túi khác định đem bán.
Đó là thứ đáng giá nhất lúc ấy cậu có thể lấy ra.
Lê Ngạn Hoài nhìn người trẻ tuổi hoàn toàn khác so với tiểu thiếu niên trong trí nhớ của anh, mặt mày càng mang theo ý cười ấm áp: “Lưu lại phương thức liên hệ đi, lại nói tiếp, nếu không phải lúc ấy tôi nhìn thấy cậu ngóng trông đại học C như vậy, có thể tôi cũng chưa chắc đã đi đóng phim, món quà lúc ấy cậu đưa tôi, tôi vẫn luôn giữ trong hộp.”
Những lời này nghe có vẻ như hai người rất quen thuộc lại còn có bí mật mà người khác không biết, Lê Ngạn Hoài vừa dứt lời, Quý Phong còn chưa tỏ vẻ gì, trái lại Lưu Doãn đã hơi há miệng: !!! Trong đầu đều là ôi đệt ôi đệt, hắn nghe được cái gì thế này?
Mà mèo nhỏ trong ngực Quý Phong ngửa đầu nghi ngờ nhìn cậu, hết nhìn cậu rồi lại nhìn Lê Ngạn Hoài, không biết vì sao, đầu nhỏ giật giật một cái, né tránh ngón tay Quý Phong đang không nhẹ không nặng đặt trên tai nó, quay đầu rúc vào trong ngực cậu một lần nữa, sống chết không ra.