Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giữa hè, hoa súng trong hồ mới nở một nửa, dây thường xuân từ trong hoa viên bò đầy cả một mặt tường; trong viện, cây chanh ngược lại vẫn mang hương vị tươi mát, từ dưới tàng cây đi ngang qua, vẫn có thể cảm nhận được sự mát mẻ.
Thích Tầm mới từ trường trở về nhà.
Hiện tại, hắn đã lên lớp 11, vốn dĩ trường học muốn nội trú, nhưng hắn không quen sống chung với nhiều người trong ký túc xá, nên chọn học ngoại trú.
Nhưng hắn vừa bước vào cửa nhà, không nhìn thấy ba mẹ mình, trong phòng khách cũng không có người giúp việc, tầm mắt lướt qua, liền đối diện với một đôi mắt mượt mà thấu triệt giống như thuỷ tinh vậy.
Ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà hắn, là một cậu bé khoảng 13-14 tuổi, gương mặt trắng nõn như ngọc, tóc đen, môi đỏ, mặc một chiếc áo sơmi trắng, trông thật an tĩnh.
Phòng khách nhà Thích Tầm gần đây vừa được thay đổi phong cách, bị Hứa Tĩnh Uyển trang trí thành bối cảnh kiểu Pháp, cậu bé này ngồi trong phòng khách, ngược lại tựa như viên trân châu được sóng biển gột rửa.
Thích Tầm khẽ nhướng mày, biết trong nhà có khách tới.
Nhưng ba mẹ hắn cũng không có nói với hắn, hắn không biết người nọ là ai.
Mà cậu bé kia trông cũng rất câu nệ, hai mắt chớp chớp nhìn hắn hồi lâu, cũng chưa nói chuyện.
Thích Tầm rất không kiên nhẫn giao tiếp với khách đến nhà ngoài ý muốn thế này, nhưng hắn cũng không thể làm như không thấy rồi trở về phòng.
Hắn đặt cặp sách ở trên giá, đi về phía sô pha, đôi mắt của cậu bé cũng chuyển theo hắn, chờ hắn đi đến trước mặt, mới khẽ rụt người ra sau, gọi một tiếng: “Chào anh ạ.”
Thích Tầm “ừ” một tiếng.
Hắn rất ít được người khác ngoan ngoãn gọi anh như vậy, mấy thằng em họ của hắn đều không phải người thích ngồi yên, từ nhỏ đã có thể leo lên nóc nhà lật ngói, bị hắn đánh phục xong mới trở nên thành thật, thấy hắn giống như chuột thấy mèo, từ cổ họng rặn ra một tiếng ‘anh’ xong liền lật đật chạy trốn.
Người trước mắt đây ngược lại rất nghe lời, cũng có một gương mặt mềm mụp.
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: “Hình như trước kia tôi chưa từng thấy cậu, cậu tên gì?”
Cậu bé vừa định mở miệng, trong phòng khách lại truyền đến tiếng mở cửa.
Hứa Tĩnh Uyển từ ngoài cửa bước vào.
Vừa rồi bà chỉ là đi ra ngoài nói chuyện, đi một chút lại về, nhìn thấy Thích Tầm đã ngồi ở trên sô pha, bà lập tức cười rộ lên: “Con về rồi à.”
Bà đi về phía sô pha, lại nói: “Hai đứa đã nói chuyện chưa? Mẹ vẫn chưa kịp nói với con, cậu bé này tên Bách Tây, sẽ ở lại nhà chúng ta một thời gian.”
Bà vươn tay đáp lên vai Bách Tây, cười khanh khách giới thiệu với Thích Tầm.
Thích Tầm không nhịn được mà ánh mắt trầm trầm.
Hắn cũng không chán ghét gì cậu bé này, nhưng ở lại nhà thì là một chuyện khác, hắn rất không thích người ngoài xâm lấn không gian của hắn.
Đến giờ ăn cơm, Thích Tầm mới biết được cậu bé tên Bách Tây này tại sao lại ở nhà hắn.
Lão gia tử nhà họ Bách cùng với ông ngoại hắn là người quen cũ, chỉ là mấy năm trước Bách gia đi nơi khác phát triển, năm nay mới dọn về, tất nhiên là nối lại liên lạc.
Thời gian rồi hắn bận rộn học hành, ba mẹ hắn đã cùng vợ chồng Bách gia trở nên quen thân.
Hiện giờ cấp hai đã nghỉ hè, ba mẹ Bách gia đều có việc phải đi nơi khác ở một đoạn thời gian, con gái họ cũng đã sớm đến chỗ bạn thân nghỉ phép, chỉ còn lại Bách Tây và bảo mẫu ở nhà.
Hứa Tĩnh Uyển vốn đã thích Bách Tây, vừa thấy như vậy, lập tức đau lòng vô cùng, sau khi cùng ba mẹ Bách gia hỏi han xong, dứt khoát bảo Bách Tây ở lại nhà bà một đoạn thời gian.
Hứa Tĩnh Uyển gắp đồ ăn cho Bách Tây, lại dặn dò Thích Tầm: “Con nhớ chăm sóc tốt cho em, ba mẹ bận rộn công việc, con cũng sắp nghỉ hè, dẫn em theo chơi nhiều chút.”
Thích Tầm chưa nói được, cũng chưa nói không được.
Hắn lại đưa mắt nhìn cậu bé Bách Tây, Bách Tây cũng đang nhìn hắn, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn kia, nhìn hắn cười khẽ, bên miệng lộ ra cái lúm đồng tiền.
Vừa rồi Hứa Tĩnh Uyển đã giới thiệu, Bách Tây so với hắn nghĩ thì lớn hơn một chút, 15 tuổi. Nhưng chỉ nhìn bề ngoài, trông chẳng khác với bé trai là mấy, đặc biệt là ngồi ở đối diện hắn.
Rõ ràng chỉ cách nhau chưa tới ba tuổi, hắn đã có dáng vẻ của người trưởng thành, nhưng Bách Tây thì giống như vẫn chưa dậy thì.
Hứa Tĩnh Uyển lại đẩy nhẹ hắn một cái: “Có nghe hay không?”
“Đã biết.”
Thích Tầm rũ mắt xuống ăn canh, xem như đồng ý rồi.
Năm ngày sau, lớp 11 cũng nghỉ hè.
Thích Tầm cũng là đến lúc này mới biết được, Bách Tây sắp lên cấp 3, cũng vào học trường của hắn.
Nhưng mấy ngày nay ở chung, Thích Tầm cũng không có không kiên nhẫn với Bách Tây, hắn phát hiện cậu bé này bớt lo hơn so với hắn nghĩ nhiều, gần như là không có tới tranh cãi với hắn.
Chuyện hắn thấy nhiều nhất, chính là Bách Tây ngồi một mình trong hoa viên đọc sách, có đôi khi sẽ gọi điện thoại cho người khác, hình như là bạn thân của Bách Tây.
Hắn đứng bên cửa sổ lầu trên nhìn xuống, chỉ thấy Bách Tây cười tươi như ánh mặt trời, môi lúc đóng lúc mở, trò chuyện không dứt, so với lúc yên tĩnh ở trước mặt hắn thì hoạt bát hơn nhiều, hai chân để trần gác lên ghế xích đu, lắc qua lắc lại, hoa nhài bên cạnh đã nở, cậu đang cầm một đóa ở trong tay thưởng thức.
Thích Tầm đứng bên cửa sổ nhìn cậu trong chốc lát.
Hắn cầm ly cà phê, lại hồi lâu không uống, cửa sổ trước mặt nửa mở, gió mát bọc theo mùi hoa phất lên trên mặt, hắn không nghe rõ Bách Tây đang nói gì, lại có thể nghe thấy tiếng cười của Bách Tây.
Lại qua một lát, Bách Tây thay đổi tư thế, muốn nằm lên ghế xích đu, nhưng cậu vừa ngửa đầu, liền thấy Thích Tầm đang đứng bên cửa sổ.
Hai người, một cánh cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau.
Bách Tây là có chút sợ Thích Tầm, anh trai này vẫn luôn lạnh lùng, nghiêm túc, lại không thích cười, cậu gần như sẽ không chủ động tìm Thích Tầm nói chuyện.
Hiện giờ thấy Thích Tầm nhìn cậu, cậu lập tức không dám nằm, ngoan ngoãn ngồi yên, còn hướng về Thích Tầm vẫy vẫy tay.
Mãi đến khi Thích Tầm biến mất sau ô cửa sổ, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, lại lần nữa lười nhác nằm xuống.
Lương Tụng ở bên kia đầu dây, chờ nửa ngày không thấy cậu đáp lời, hỏi cậu: “Cậu làm gì vậy, sao lại không nói lời nào, tín hiệu không tốt hả?”
Bách Tây nói: “Không phải, vừa nãy con trai dì Hứa đứng ở trên lầu, nhìn thấy tớ, tớ chào hỏi ảnh thôi.”
Nếu vẫy vẫy tay cũng xem như là chào hỏi.
“Như vậy à.” Lương Tụng có hơi tò mò: “Con trai dì ấy dễ ở chung không, không phải cậu nói hắn trông hơi cộc tính sao, không có bắt nạt cậu đấy chứ?”
“Vậy thì không có.” Bách Tây vứt đoá hoa nhài kia: “Ảnh không giống dì Hứa thân thiết, dịu dàng như vậy, nhưng cũng không hung dữ, chính là không để ý đến tớ.”
Cậu nói đến chỗ này, không vui mà trề môi.
Lương Tụng nghe ra cậu không vui, nói: “Vậy cậu cũng đừng để ý đến hắn, dù sao cậu chỉ ở lại đó có mấy ngày. Chờ tớ được giải phóng, tớ liền tới tìm cậu, dẫn cậu tới chỗ chú nhỏ của tớ nghỉ phép.”
Bách Tây lại chưa nhận lời, cậu có chút tủi thân, nói: “Nhưng tớ lại rất muốn ảnh để ý đến tớ.”
“Sao vậy?” Lương Tụng rất là khó hiểu.
“Tại vì ảnh đẹp trai.” Bách Tây nói đến đúng lý hợp tình: “Tớ chỉ thích người lớn lên đẹp thôi.”
Lương Tụng: “……”
Cậu ta thì chưa từng thấy ai nhan khống như vậy.
Cậu ta cũng cảm thấy khó hiểu, nếu Bách Tây thích chị gái xinh đẹp thì không nói gì, nhưng soái ca lớn lên đẹp cũng nhìn trúng là sao.
Dù có đẹp thì cũng là con trai mà.
Cậu ta không phục lắm: “Có thể soái tới cỡ nào, soái hơn, trẻ hơn A Thang Ca* luôn?” *là Tom Cruise đó.
Đây là khuôn mẫu nam thần trong lòng Bách Tây.
Nhưng Bách Tây suy nghĩ hai giây, vậy mà do dự.
“Khó mà nói.” Bách Tây phiền muộn đáp: “Tớ không phân biệt được.”
***