Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Halloween cùng ngày.
Bách Tây rất chờ mong về buổi hẹn hôm nay.
Trước khi ra cửa, cậu còn ở trong phòng thay đồ lựa chọn một hồi lâu, cuối cùng chọn một chiếc áo khoác dài màu đen được cắt may tỉ mỉ, khăn quàng cổ thuần sắc, tóc hơi dài cũng được chải vuốt lại, tạo cảm giác lộn xộn lười nhác. Sắc sáng duy nhất trên người cậu, là chiếc lắc tay bí đỏ nhỏ đeo trên cổ tay, là quà Halloween mà ban tạp chí của bọn họ đưa tặng, Bách Tây thấy đẹp nên lấy đeo.
Thích Tầm ở dưới lầu nhà cậu chờ cậu, nhìn cậu từ bậc thang đi xuống, chờ Bách Tây vào xe mới nhẹ nhàng khen một câu: “Hôm nay em rất đẹp.”
Bách Tây thầm thấy chút đắc ý, khác không nói chứ cậu vẫn khá là tự tin về nhan giá trị của chính mình.
Cậu cảm thấy ngoại hình của mình và Thích Tầm rất xứng đôi.
Cậu nhìn Thích Tầm, cũng khen một câu: “Anh cũng rất tuấn tú.”
Thích Tầm khóe miệng cong cong: “Cảm ơn đã khen.”
Lúc hắn nói lời này còn nghiêng đầu liếc sang Bách Tây một cái, bên ngoài trời đã tối, bên trong xe cũng không sáng sủa mấy, đôi mắt Thích Tầm là mắt đào hoa, ngày thường không cười cũng chỉ là đẹp, hiện tại lại như sông xuân chảy xuôi, tình thâm ý nùng, ai nhìn cũng không chống đỡ được.
Ít nhất, Bách Tây thì không được.
Cậu bị cái liếc mắt này của Thích Tầm này làm cho cả người như bị điện giật, mặt cũng đỏ, ánh mắt né tránh.
Thích Tầm cũng không ngờ Bách Tây lại dễ bị đỏ mặt như vậy, rất hiếm lạ mà nhướng mày.
Hắn nhìn Bách Tây một lúc, đột nhiên vươn tay, mân mê vành tai của Bách Tây.
“Vành tai của em đỏ rồi.” Thích Tầm thấp giọng nói: “Nhưng anh vẫn chưa làm gì mà.”
Hắn nói câu sau cũng đè giọng thật thấp, nhưng bên trong xe an tĩnh khép kín lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Mặt Bách Tây càng đỏ hơn.
Cậu hỏng mất mà nghĩ, cái gì gọi là vẫn chưa làm, anh còn muốn làm cái gì chứ.
Cậu bụm mặt, hướng Thích Tầm xin tha: “Anh đừng nhìn em, ca, anh lái xe đi mà.”
Thích Tầm buồn cười một tiếng, lắc lắc đầu.
Trước kia, Bách Tây có việc cần nhờ cũng sẽ gọi hắn là “Ca”, lúc ấy nghe cũng không cảm thấy có cái gì, chính là hiện tại biến thành người yêu, tiếng “Ca” này rơi vào tai hắn, lại có chút ý vị khác.
Nhưng hắn cũng không đùa Bách Tây nữa, hắn cảm thấy Bách Tây đã sắp bị nướng chín rồi.
Hắn lái xe rời khỏi tiểu khu, chở Bách Tây đi hẹn hò.
Thích Tầm mua vé nhạc kịch là hồi sớm nhất, xem xong cũng chưa đến 9 giờ, còn kịp ăn cơm tối.
Nhưng Thích Tầm đối với sự rầm rộ của lễ Halloween hiển nhiên là không đủ kinh nghiệm, người Trung Quốc đối với ngày hội này cũng không thật sự tha thiết gì, chỉ là ham thích với việc tụ hội và chơi đùa.
Hắn đã quên nhờ bí thư đặt hẹn nhà hàng trước, chỗ nào cũng hết bàn, mấy nhà hàng tư nhân hắn quen lại cách đây quá xa, hai người ở trên phố dạo một vòng, mới tìm được một nhà hàng nhỏ vẫn còn chỗ trống.
Nhà hàng này thực ẩn nấp, ánh đèn cũng không quá sáng ngời, không gian nhỏ hẹp, ở cửa treo một chuỗi lục lạc, đẩy cửa ra là có thể nghe thấy thanh âm leng keng leng keng, món ăn trên thực đơn cũng hữu hạn, chủ yếu là hamburger.
Bách Tây trái lại thấy không sao cả, nhưng cậu nhìn Thích Tầm mặc tây trang giày da mà cầm cái hamburger, cứ cảm thấy chỗ nào cũng không hợp.
Cậu không nhịn được, cầm điện thoại chụp bức ảnh, cười trộm một mình.
Thích Tầm nghiêng đầu nhìn cậu: “Làm sao vậy?”
Bách Tây thu hồi điện thoại, nghiêm trang nói: “Không có gì.”
Hai người ngồi ở vị trí bên cửa sổ, thường thường thấy có người đi đường đi ngang qua, không ít người trẻ tuổi đặc biệt trang điểm theo phong cách Halloween, hoá trang thành phù thuỷ hoặc quỷ quái.
Thích Tầm nhìn ra ngoài cửa sổ trong chốc lát, đột nhiên hỏi Bách Tây: “Em có nhớ hồi đại học, có một năm mấy xã đoàn của chúng ta cũng tổ chức lễ hội Halloween không.”
Bách Tây đương nhiên nhớ rõ, khi đó Thích Tầm đã lên năm tư, thời gian ở trường không nhiều lắm, khó khăn lắm mới về một lần lại bị xã trưởng kéo tới tham gia vũ hội, cho nên vũ hội hôm đó biến thành cuộc đua tranh tài khoe sắc.
Bách Tây ngược lại không làm hoá trang, chỉ mặc áo lông quần jean mà tới, nhưng ngày đó, vận may của cậu quá nát, rút trúng thẻ chú hề, lúc vũ hội kết thúc, bị trừng phạt mặc đồ nữ.
Cậu nhớ tới chuyện này còn cảm thấy hơi mất mặt.
Nhưng mà, cậu cảm thấy Thích Tầm chắc là không nhớ rõ, bởi vì cả đêm hôm đó Thích Tầm không mấy hứng thú, hơn phân nửa thời gian đều ngồi trên sô pha.
Nhưng giây tiếp theo, cậu lại nghe thấy Thích Tầm nói: “Anh nhớ rõ năm đó hình như em hoá trang thành phù thuỷ.”
Bách Tây suýt nữa đã phun nước chanh vừa uống vào miệng ra ngoài.
Cậu khó có thể tin mà nhìn Thích Tầm: “Sao anh lại nhớ được, không phải anh bận chơi di động sao?”
Ngày đó, cậu bị kéo đi hoá trang ở mười phút cuối cùng của vũ hội, lúc bước ra ngoài cậu còn riêng nhìn về phía Thích Tầm, xác nhận Thích Tầm không có nhìn cậu, mới cảm thấy suy sút nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thích Tầm lại không nói cho cậu đáp án: “Em đoán.”
Bách Tây đương nhiên là đoán không ra, chỉ có thể kết luận là trí nhớ của Thích Tầm quá tốt.
Ăn xong bữa tối, Thích Tầm chở Bách Tây về nhà.
Đi được nửa đường, trời hạ cơn mưa, chờ chạy tới dưới lầu nhà Bách Tây, mưa đã rơi lớn hơn.
Cần gạt nước không ngừng đong đưa qua lại, tiếng mưa rơi liên miên không dứt, cửa sổ xe bị bao phủ một tầng hơi nước, làm cho mọi thứ ở bên ngoài đều trở nên mờ ảo.
Bách Tây ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, trong lòng cậu có chút không muốn kết thúc buổi tối hôm nay, nhưng lại không tìm được lý do nào.
Cậu nghiêng đầu nhìn Thích Tầm, môi giật giật, như muốn nói gì đó, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Thích Tầm lại như nhìn thấu cậu đang nghĩ gì trong lòng.
Bên trong xe rất yên tĩnh, tiếng vang lúc Thích Tầm cởi đai an toàn cũng bị phóng đại, hắn lướt qua hộp tỳ tay ngăn cách giữa hai người, nâng mặt Bách Tây lên.
Môi hắn dán lên môi Bách Tây, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của Bách Tây, câu lấy đầu lưỡi của Bách Tây.
Nụ hôn này không giống như trước kia lướt qua liền ngừng.
Hàng mi của Bách Tây không ngừng run rẩy, một lát sau, giống như nhận mệnh mà nhắm lại.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu và Thích Tầm hôn môi.
Nhưng lần nào cậu cũng cảm thấy thần hồn điên đảo.
Cậu có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lách tách lách tách lên kính chắn gió, đầu tháng 11, ngoài cửa sổ đã vô cùng rét lạnh, nhưng bên trong xe lại rất nóng, giống như nơi ẩn cư ngăn cách với thế nhân, mà cậu và Thích Tầm là một đôi tình nhân hoạn nạn lạc lối.
Tay cậu vòng lấy cổ Thích Tầm, rất vụng về, cũng rất dè dặt, tựa như người bị chết đuối với lấy thân cây trôi nổi.
Không biết đã qua bao lâu, Thích Tầm mới chậm rãi buông cậu ra.
Bách Tây đã có chút thở không kịp, đầu óc hơi choáng váng, ngửa đầu nhìn Thích Tầm.
Cậu luôn cảm thấy đôi mắt Thích Tầm rất có lực sát thương, nhưng lại không biết đôi mắt của mình cũng rất đẹp, đặc biệt là hiện tại, đôi mắt ướt át, mơ màng mà nhìn người khác, vừa yếu ớt lại câu nhân.
Thích Tầm dùng ngón tay cái vuốt ve đuôi mắt của Bách Tây một lát.
“Anh sở dĩ nhớ rõ hồi đại học em mặc đồ nữ, là vì hôm đó em rất xinh đẹp.” Mới vừa hôn môi xong, thanh tuyến của Thích Tầm có hơi khàn khàn: “Sau đó còn có người của khoa khác tới hỏi anh cáchliên lạc với em.”
Buổi party hồi đại học lần đó, hắn thật sự không mấy hứng thú, nói chính xác thì, trong cả bốn năm đại học, hắn sống đến buồn tẻ lại bận rộn.
Nhưng khi nhìn thấy Bách Tây mặc váy dài màu đen bước ra, hắn vẫn là ngắn ngủi mà kinh ngạc một giây.
Bình thường, nam sinh mặc váy đều sẽ rất khôi hài, nhưng Bách Tây thì không.
Cậu mặc một chiếc váy dài màu đen lộ vai, cao gầy mảnh khảnh, cần cổ thon dài, làn da ở dưới ánh đèn trắng đến phát sáng, rõ ràng là dáng người nam tính, ngũ quan lại rất thanh lệ, có loại mị lực nam nữ khó phân.
Khi đó, hắn và Bách Tây chỉ có thể xem là bạn bình thường, trong ấn tượng của hắn, Bách Tây là một nam sinh an tĩnh nội tâm, không nói nhiều lắm, rất ngoan ngoãn.
Nhưng ngày đó, hắn nhìn Bách Tây giữa sàn nhảy, nghe thấy người bên cạnh thốt lên tiếng cảm thán, đột nhiên nhận ra cậu trai này cũng không có ngây ngô như trong ấn tượng của hắn.
Lúc đó, hắn cũng không nghĩ tới, hắn và Bách Tây trong tương lai sẽ có cố sự gì.
Sự kinh diễm đó giống như khi nhìn thấy một vị diễn viên phong hoa tuyệt đại trên tấm poster vậy, là một sự tán thưởng không chứa đựng tình dục.
Nhưng hiện tại, bốn năm đã qua, cậu trai lúc trước đã trưởng thành thành một người thanh niên xinh đẹp, đang rúc ở trong lòng ngực hắn, bị hắn hôn mà ánh mắt mê ly, nhưng vẫn dùng ánh mắt mềm mại ỷ lại mà nhìn hắn.
Thích Tầm nói không rõ cảm giác trong lòng là gì, giống như bị mèo cào một cái vậy.
Nhưng hắn cũng không làm gì khác, chỉ là giúp Bách Tây chỉnh lại tóc mái bên tai.
Hắn lại hôn lên trán Bách Tây, mở khoá cửa xe.
“Em nên về nhà.” Hắn nói với Bách Tây, tựa như một vị thân sĩ ôn nhu biết săn sóc.
Bách Tây lại chậm chạp không động.
Cậu tựa lưng lên cửa xe, đầu dựa gần cửa sổ, cửa sổ là lạnh, nhưng đầu cậu lại nóng lên, bình tĩnh không nổi.
Cậu thậm chí không dám nhìn Thích Tầm, rồi lại thấp giọng đưa ra lời mời với Thích Tầm.
“Anh muốn lên nhà em ngồi một lát không?” Cậu nói.
Người trưởng thành đều hiểu được ý nghĩa của những lời này, nhưng Bách Tây thật là lần đầu tiên đưa ra lời mời như thế.
Cậu cuộn tròn trên ghế, cúi đầu, gương mặt ửng hồng, tựa như trái cây đã chín muồi, cần bị hái lấy.
Thích Tầm thật sự vốn chuẩn bị làm thân sĩ.
Nhưng trong đêm tối mưa lạnh đìu hiu thế này, cự tuyệt lời mời của tình nhân rõ ràng là không đủ săn sóc.
Hắn chăm chú nhìn Bách Tây vài giây, mới nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
**********