Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mở đầu với một cái tựa quá cẩu huyết =.=
Tiếp tục warning! H!
Tiếp xúc trần trụi khiến cho nam tính dục vọng rất nhanh từ những điểm lửa nhỏ biến thành lửa cháy lan ra cả đồng cỏ. Tần Kinh Thiên hôn môi cùng âu yếm vẫn thấy chưa đủ, ngón tay thô to của nam nhân đã lén lút xâm nhập hoa tâm
Cảm giác không khỏe do bị xâm nhập khiến Lại Thông rên rỉ ra tiếng nhưng thế chỉ càng thêm kích thích dục vọng của nam nhân trên người y. Vật lửa nóng đang vận sức chờ phát động mạnh trướng đại một vòng khiến cho Tần Kinh Thiên phải cắn răng nén lại xung động, thét lớn một tiếng. Lung tung vẽ loạn một ít trơn tề, Tần Kinh Thiên có chút mất tự chủ, một tiếng trống lấy lại tinh thần thêm hăng hái đâm thẳng vào bên trong cơ thể Lại Thông. Không cho Lại Thông đau đến nhe răng thời gian để há miệng thở dốc, hắn đã luật động đánh thẳng về phía trước.
“ Này con mẹ nó một chút cũng không thoải mái!” Bị đặt ở phía dưới Lại Thông oán hận nghĩ “Mấy quyển sách tất cả đều là gạt người!” Lại Thông là một tác giả mà tác giả thì so với người bình thường sẽ ảo tưởng hơn một chút. Tuyệt đại đa số trong sách đều bỏ qua sự đau đớn mà đem khoái hoạt phóng đại gấp 20 lần, cũng là căn nguyên hiểu lầm của sâu lười (anh đọc phải đam mỹ rởm rồi) Nam nhân đổ máu không đổ lệ, Lại Thông đem tinh thần nam nhân càng thêm mạnh mẽ, cố gắng cắn răng chịu đựng đau đớn như lăng trì trên thân “ Cứ coi như ta đang bị táo bón đi” -.- Đem dục vọng đang không ngừng tiến xuất trong cơ thể mình tưởng tượng thành chính mình chồng chất nhiều ngày béo phệ, Lại Thông trong lòng dễ chịu một chút.
So với nỗi thống khổ của Lại Thông thì kẻ đang ra sức chiếm đoạt Tần Kinh Thiên lại hạnh phúc hơn nhiều. Có trơn tề cùng máu tươi làm cho việc trùng kích vô cùng dễ chịu, mặc dù ban đầu gặp chút trở ngại nhưng dục vọng cứng rắn sau khi phá tan tầng trở ngại liền được hưởng thụ tư vị tiểu huyệt ôn nhuận tuyệt vời. Khoái cảm tựa như muôn vàn cánh hoa xung kích toàn thân, làm Tần Kinh Thiên hưng phấn mà nhanh hơn tốc độ trừu sáp, truy đuổi đỉnh điểm của khoái cảm.
Đạt tới đỉnh điểm khoái cảm, “A!” khiến hai người đồng thời kêu ra tiếng. Nhưng Tần Kinh Thiên là mang theo khoái cảm dồn dập sau khi phóng thích qua đi mà Lại Thông lại là rốt cuộc chịu hình chấm dứt quá thoải mái mà hôn mê bất tỉnh.
[“Kia phải là ngất xỉu chứ” Lại Thông nghiêm túc sửa lại cho đúng.
“Là mệt nên ngất xỉu” Tần Kinh Thiên mang theo biểu tình kiêu ngạo tự đắc ý mà thanh minh.
“ Còn không phải giống nhau đều là ngất xỉu?” Mặc Khách thật sự không biết việc này có gì hay mà tranh. “Mặc kệ là đau ngất xỉu đi hay là mệt mà ngất xỉu đi”
“ Ta là nam nhân” Lại Thông nhìn chằm chằm Mặc Khách.
Mặc Khách gật gật đầu tỏ vẻ tiếp tục,“ Nam nhân sẽ không ngất xỉu” Lại Thông lại nói tiếp. ngôn tình hài
Mặc Khách nắm chặt dao gọt hoa quả trong tay, thật sự thật sự rất muốn ở trên người Lại Thông vẽ mấy đao, thử nhìn xem này sâu lười có thể hay không nói: “ Nam nhân không đổ máu linh tinh trong lời nói”
“Chỉ có loại không phải nam nhân mới để ý mấy chuyện đấy”
Một bên tự nhận là nam nhân trong số các nam nhân- Tần Kinh Thiên liên tiếp gật đầu, lòng vô cùng đồng tình, nhưng ở ánh mắt dài nhỏ của Lại Thông nhìn qua đã lập tức biết gật đầu thành lắc đầu.
Hayzzzzzzzzz, trung khuyển công so với Hán gian còn không bằng]
Tham lam là bản tính của con người, ngươi như thế nào cho rằng một kẻ đang ăn ngon sẽ có chừng mực? Cho nên không cần vọng tưởng Tần Kinh Thiên sẽ thông cảm với sự đau đớn của Lại Thông. Khi Lại Thông bị đánh thức, cả người đều đau nhức, không có chỗ nào là không đau. Không chỉ là chịu tra tấn thắt lưng và sau huyệt mà còn vì ít khi vận động lúc này lại làm quá độ quả là muốn đòi mạng cơ thể mà.
Nếu không phải bụng đang “Thầm thì” ra sức kháng nghị, Lại Thông thật sự không muốn động dù chỉ là một đầu ngón tay. Thân thể mệt mỏi của y đang kêu gào nghỉ ngơi, mỗi lần nhẹ nhàng hoạt động đều mang đến đau nhức. Cố sức mở mắt, chỉ với động tác này đã làm Lại Thông lần nữa cảm thán: “ Con mẹ nó, Tần Kinh Thiên quả thực là dã thú!”:”> Trong bụng oán thầm trước cái tên đầu sỏ gây chuyện kia, miệng khô khiến lời lẽ lại thật không phát ra được, quả thực là thê thảm.
“Ngươi tỉnh?” Tần Kinh Thiên bình thản đứng ở bên mép giường hỏi. Rút đi sự lạnh lùng nhưng hai mắt cũng không chứa ôn nhu, nhìn qua lại có vài phần đờ đẫn.
Liếc mắt xem thường “Vô nghĩa!” Vẫn còn đang xót thương chính mình, Lại Thông khinh thường trả lời loại vấn đề ngu ngốc này.
“Có khỏe không?”
“Lại là 1 câu vô nghĩa!” Lại Thông thật sự không rõ bên ngoài vì cái gì lại sợ Tần Kinh Thiên như vậy. Người trước mắt này ngay cả hỏi cũng là hai câu vô nghĩa như nhau, thật sự là quá ngu ngốc, chỉ cần nhìn cũng thấy hắn thật không tốt, phi thường phi thường không tốt, vừa đói vừa mệt vừa khát, trống trơn ngồi phịch ở trên giường.
“Muốn uống nước không?”
Vừa định tái liếc mắt xem thường lần thứ 3, Lại Thông lập tức lộ ra ánh mắt chờ mong. Tần Kinh Thiên đem một ly trà xanh đưa đến miệng cho Lại Thông. Lần này Lại Thông không thèm liếc mắt xem thường mà trực tiếp bất tỉnh. Ngươi ngẫm lại mà xem, trà xanh là đồ uống rất trát, mà vị lão huynh này cư nhiên cho một kẻ bụng rỗng uống trà như cổ nhân. Thật sự là ngu ngốc mà!!!!!!!!!!! Đáng tiếc miệng khô lưỡi đắng thì có nước đã dễ chịu lắm rồi. Cứ việc không vừa ý, Lại Thông vẫn phải đem nước trà một hơi cạn sạch. Theo nước trà trôi xuống, bụng y thực không có mặt mũi mà đại xướng ‘không thành kế’. Từng trận tiếng réo kinh người vang lên, vọng thật to khắp phòng.
Tần Kinh Thiên cùng Lại Thông hai mặt nhìn nhau. Một kẻ ánh mắt lóe ra tia hảo ngoạn (chơi vui_._), một kẻ là vẻ mặt thương tiếc, ai thán bản thân phải chịu ngược đãi.
Tần Kinh Thiên vỗ tay một cái thật lớn, cửa mở ra, đoàn người trình tự tiến vào. Mỗi người trong tay đều nâng một khay đồ ăn, đứng lại chờ lệnh tiếp theo. Lại Thông bụng đã quá đói không rảnh mà thưởng thức cảnh tượng xa hoa tựa như trên phim ảnh. Tự mình đoạt lấy khay đồ ăn gần nhất, lập tức ăn như lang thôn hổ yết.
Sau vài phút, Lại Thông sức ăn không lớn đã muốn lấp đầy bụng. Y theo thói quên ngẩng đầu lên chờ người khác lau miệng hộ. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Lại Thông đã quên luôn phải tự lau miệng, thật sự là học cái xấu dễ học cái tốt khó a!
Tần Kinh Thiên tiếp nhận khăn ấm, gần như ôn nhu vì Lại Thông lau miệng. Cả một phòng đầy người cả kinh á khẩu không nói gì được, không thể tin vào hai mắt mình. Trong đó cũng có kẻ không tin nổi hai mắt mình nhưng là: “Ngươi như thế nào lại ở đây?” Lại Thông chỉ vào biểu muội đang bưng khay rỗng kì quái kêu lên, sau lập tức đem ga giường đang bao bọc chính mình nắm chặt. Y cũng không có thói quen trần truồng trước người xa lạ mà đặc biệt là khi cơ thể toàn dấu vết của kẻ khác để lại:”>
Nhìn vị biểu ca rõ ràng vừa bị hung hăng yêu thương qua, Vương Á Nam rốt cuộc buông xuống gánh nặng trong lòng. Lúc bắt đầu nàng còn có chút vui sướng khi người gặp họa. Bất quá cũng là xuất phát từ một loại tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vì cái đồ trẻ con lười đã thành tánh như y. Nàng cảm thấy biểu ca quá lười, y hẳn là nên chịu chút đau khổ. Nhưng khi chân chính buông tay ra, nàng lại sợ hãi không biết sâu lười biểu ca có bị ngược đãi, khi dễ, có chịu chút đau khổ nào không (chị gà mẹ quá=.=). Đang lúc nàng đứng ngồi không yên thì quản gia của Tần KinhThiên gọi điện mời nàng đến Tần trạch (trạch=nhà á). Thế lực khổng lồ của Tần Kinh Thiên cũng làm cho lão chủ biên cho nàng từ chức. Thật sự là một phen buồn nôn. Cái kẻ hận không thể đem nhân viên của mình bóc lột đến không còn mảnh da cư nhiên lại mang vẻ mặt yêu mến, tiếc nuối nhân tài như nàng. Nghe được mấy lời ấy nàng chỉ muốn nôn.
“Thông thiếu gia, thỉnh chiếu cố nhiều hơn” Vương Á Nam theo đúng chuẩn phong cách Nhật Bản hướng biểu ca cúi đầu thi lễ. Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại bọn họ huynh muội ở cùng nhau có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nàng tin tưởng dù tương lai biểu ca có thất sủng thì cũng có nàng duy trì giúp đỡ vượt qua cửa ải khó khăn (nghe như tranh giành trốn hậu cung ý nhỉ>.< ta nhớ là ta đang edit hiện đại văn a!) “Nàng về sau phụ trách ăn uống, sinh hoạt của ngươi”Tần Kinh Thiên hướng Lại Thông giải thích. “Úc” Cảm thấy ga trải giường không đủ đảm bảo, Lại Thông lui hẳn vào trong chăn,chỉ lộ ra hai ánh mắt trừng hướng Tần Kinh Thiên (super cute!!!!!!!!!!) Y không có cảm kích Tần Kinh Thiên săn sóc, y giờ phút này chỉ muốn tát vào cái mặt đang tự cho mình là đúng kia một cái. Cư nhiên để y bị người trừng mắt nhìn, còn làm cho biểu muội tận mắt thấy hình tượng bi thảm của mình, lần này hình tượng của y mất hết rồi! [“Ngươi có hình tượng sao?” Không chỉ Mặc Khách có nghi vấn như vậy, liền ngay đến Tần Kinh Thiên cũng tỏ vẻ hoài nghi. Đang mở miệng chờ uy thực (bón á) Lại Thông “Ngô ngô” tỏ vẻ phản đối. Mọi người cùng nhau nhíu mày, người này hình tượng không phải là lười sao?] Có lẽ còn ngại Lại Thông không đủ mất mặt, Tần Kinh Thiên tái vỗ tay thêm một cái. Tấm thảm lông dê dính đầy máu tươi cùng dịch thể đêm qua bị treo thẳng lên (…!!!). Tuy rằng mặt trên máu tươi bị thêu một cách đầy xảo diệu thành hai con sư tử đang dây dưa mắt và đầu lưỡi, Lại Thông vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra cái khối khiến hẳn thảm cả nửa ngày kia. “Đây là dấu máu xử nam của ngươi, thêu thực không sai đi (¬‿¬)” Tần Kinh Thiên đối với hai con sư tử duy diệu duy tiếu tỏ vẻ vừa lòng. Hai hùng sư triền ôm lấy nhau, con ở trên chỉ dùng răng nanh cắn phía dưới yết hầu con ở dưới, nhưng đây cũng không phải chiến đấu tranh đoạt giống cái. Đôi mắt hai sư tử màu đỏ không có chút sát khí mà chỉ tràn ngập hưng phấn cùng khoái hoạt, rõ ràng là chúng đang cùng nhau chơi đùa a. “A!A!A!” Lại Thông không còn lời nào để nói, này thật sự là một hồi ác mộng ٩(×̯×)۶.Lại Thông đem chính mình toàn bộ chui vào trong chăn, y không cần gặp người. “Này nhất định là ác mộng, ta muốn đi ngủ!” Lại Thông đà điểu hy vọng khi chính mình tỉnh lại thì hết thảy mọi chuyện đều chưa có phát sinh. “Này cũng quá khoa trương đi” Vương Á Nam lúc này thật sự rất đồng tình với biểu ca. Một đại nam nhân thân cao 1m76 cư nhiên lại bị kẻ khác lưu lại lạc hồng còn bị làm thành đồ lưu niệm này không phải đang nhục nhã người sao? Quay đầu lặng lẽ nhìn lén tên đế vương kia, chỉ thấy Tần Kinh Thiên nhìn phúc tú phẩm (tú=thêu;phẩm=vật phẩm) khóe miệng gợn lên một độ cong như khi cười. Hắn thật cao hứng và vô cùng đắc ý=.=