Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 572
Du Ân cầm lấy, thấy là Phó Đình Viễn gọi tới, cô nhanh chóng cầm điện thoại di động đi đến bên cạnh rồi nghe máy, Phó Đình Viễn nói qua điện thoại: “Thẩm Dao đi rồi, chừng nào em mới ra?”
Du Ân kinh ngạc, tầm mắt đảo quanh nhà hàng một vòng, quả nhiên không thấy Thẩm Dao đâu cả.
Cô hỏi một cách khó hiểu: “Làm sao anh biết cô ta đã đi?”
Phó Đình Viễn dừng lại một chút và trả lời: “Anh đang ở cửa nhà hàng.”
Du Ân lại giật mình: “Anh đang ở cửa nhà hàng ư?”
“Ừm.” Phó Đình Viễn bình tĩnh nói: “Anh lo lắng cho em nên đã đi theo.”
Du Ân không biết phải nói gì, bữa tiệc của họ đã diễn ra rất lâu, chẳng lẽ anh đã đợi ở ngoài lâu như vậy sao?
“Tôi đi ra ngoài ngay.” Thẩm Dao rõ ràng là tức giận bỏ đi, nếu đã như vậy thì cô và Tô Ngưng cũng không có nhu cầu ở lại, cô thực sự không thoải mái trong tình huống này.
“Được rồi.” Phó Đình Viễn đáp lại.
Kết quả, lại nghe thấy cô ấp úng dặn dò: “Hay, hay là anh lái xe đi về phía trước một đoạn đi, tôi và Tô Ngưng sẽ đi bộ qua tìm anh, đừng để bị nhìn thấy…”
Phó Đình Viễn: “…”
Như có một cú đánh nặng nề vào ngực anh, và anh một lần nữa lại bị ghét bỏ một cách trần trụi.
Nhưng anh còn có thể nói gì chứ? Chỉ có thể tuân theo thôi.
“Rẽ phải ở ngã tư phía trước có một con đường nhỏ, anh sẽ rẽ vào chờ em.”
“Ừ, lát nữa gặp.” Du Ân trả lời rồi cúp điện thoại.
Tô Ngưng thực sự là bạn thân tốt nhất của cô, khi cô đi qua thì cô ấy đã chào hỏi hết các tiểu thư danh viện kia rồi, lấy lý do là Du Ân thấy không khỏe, Du Ân cũng tiếp lời và nói tạm biệt với bọn họ, hai người nắm tay nhau cùng rời đi.
“Phó Đình Viễn đang đợi chúng ta ở ngã tư phía trước.” Du Ân nói với Tô Ngưng sau khi rời nhà hàng.
Tô Ngưng nắm lấy cánh tay cô, mím môi cười khẩy: “Từ chủ tịch cao cao tại thượng trở thành tài xế không biết xấu hổ, cậu nói xem trong lòng anh ta đang có cảm nhận gì nhỉ?”
Du Ân đã quen với việc Tô Ngưng hả hê sân si với Phó Đình Viễn suốt ngày: “Tớ cũng không ngờ anh ấy đến. Anh ấy nói rằng đã luôn đợi ở ngoài.”
“Luôn đợi ở bên ngoài?” Tô Ngưng kinh ngạc, sau đó tấm tắc cảm thán: “Tớ cảm thấy hiện tại anh ta rất quan tâm đến cậu.”
Du Ân gật đầu: “Vậy nên bây giờ tớ phải thản nhiên tiếp nhận ý tốt của anh ta.”
Tô Ngưng kinh ngạc: “Cậu mở lòng như thế à?”
Du Ân nói: “Rất nhiều chuyện, khi chúng ta không so đo kết quả, vậy thì sẽ không nhìn ra gì cả.”
Hàm ý là cô không quan tâm đến việc liệu cô và Phó Đình Viễn có thể đạt được một kết quả khả quan hay không.
Tô Ngưng bật cười: “Nếu anh ta biết trong lòng cậu nghĩ như thế, có lẽ sẽ tức giận đến nôn ra máu lần nữa đấy.”
Trong lúc nói chuyện, họ cũng đến ngã tư phía trước, khi nhìn thấy xe của Phó Đình Viễn, Du Ân lại nhìn trái phải, sau khi chắc chắn không có ai khác, liền kéo Tô Ngưng vào trong xe của Phó Đình Viễn.