Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ
  3. Chương 3+4
Trước /70 Sau

Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ

Chương 3+4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 3

Thẩm Thính dùng văn hóa đạo đức được mài giũa ba mươi năm mới khống chế được cảm xúc không nổi giận với người phụ nữ kia, anh gần như là sầm mặt lại đi lên lầu.

Bước chân Khúc Kim Tích chuyển động một cái, lảo đảo muốn đi giúp anh nhưng lại cảm thấy có thể bây giờ anh không muốn gặp mình cho lắm, vì thế dừng bước chân lại.

Nhân lúc này, cô ăn hết nửa ly mì còn lại, uống một hớp nước mì rồi ném ly mì vào thùng rác.

Cô dùng khăn giấy thu dọn sạch sẽ tàn cuộc trên mặt đất, sau khi thu dọn xong, phát hiện Thẩm Thính còn chưa xuống lầu.

Cô chợt cảm thấy không đúng.

Trong biệt thự không có đồ của Thẩm Thính, anh ta chưa từng tới lần nào, làm sao lại quen thuộc với nơi này như vậy?

Khúc Kim Tích luôn cảm thấy mình đã bỏ quên cái gì, nhưng không có trí nhớ của nguyên chủ, cô cũng không thể nào quen thuộc với cái biệt thự này được, giờ phút này trừ đứng ở đây ra thì hình như không có chuyện gì làm nữa.

Buổi tối Thẩm Thính đến nơi này tới làm gì?

Chẳng lẽ. . .

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Nàng cúi đầu nhìn mình một cái, mặc dù chỉ là nữ minh tinh tuyến mười tám, nhưng mặt mũi cùng vóc người của cô cũng không giống như tuyến mười tám.

Nơi nên béo thì béo, nơi nên gầy thì gầy, vóc người đỉnh cao.

Chẳng lẽ là Thẩm Thính và nguyên chủ trừ một tờ giấy đăng ký kết hôn ra, còn làm đủ nghĩa vụ giữa vợ chồng với nhau?

Cho nên nguyên chủ phát hiện Thẩm Thính cũng không thèm để ý mình, lại càng không cho phép mình bại lộ quan hệ của bọn họ, còn không cho cô ta mượn danh tiếng của anh để nổi tiếng nên mới nổi nóng, bắt đầu tìm đường chết?

Một người đàn ông ba mươi tuổi bình thường nhất định có nhu cầu nào đó về mặt sinh lý, có sẵn một người vợ, cho dù không thích, buổi tối mà, tắt đèn không thấy rõ mặt, ai mà chẳng như nhau.

Khúc Kim Tích càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, cho tới ngay cả Thẩm Thính xuống lầu lúc nào cô cũng không có chú ý.

Nhìn người phụ nữ trước mặt cắn ngón tay, sắc mặt không ngừng biến hóa, giống như phường nhuộm màu, mi tâm của Thẩm Thính lại một lần nữa nhíu lại.

“Khúc Kim Tích.” Anh trầm giọng gọi tên cô.

Khúc Kim Tích chợt lấy lại tinh thần, sau khi nhìn thấy Thẩm Thính, giống như chú thỏ bị giật mình lui về phía sau hai mét.

“Anh. . . Anh muốn làm gì ?” Khúc Kim Tích nắm chặt quả đấm, trong đầu đều là lỡ như Thẩm Thính đòi hỏi chuyện kia, cô nên đồng ý hay không?

Nhìn dáng người của Thẩm Thính. . . Phương diện kia chắc cũng không tệ.

Thẩm Thính và cô ánh mắt chạm nhau, không biết anh hiểu ra cái gì, tóm lại anh nhắm hai mắt lại, hai giây sau mở ra, khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

“Tôi có một món đồ rơi ở chỗ này, tới đây lấy.” Anh nói, “Đặt ở phòng khách, nhưng mới vừa rồi tôi không thấy.”

Thì ra là tới lấy đồ.

Điều này nói rõ anh ta thật sự từng ở chỗ này.

“Thứ gì?” Chẳng lẽ là hoài nghi cô lấy đó chứ.

Không đúng, rất có thể đúng là nguyên chủ đã lấy.

Mà bây giờ cô xuyên qua, cái nồi này cô không thể không đội được.

Thẩm Thính: “Một cái đồng hồ.”

Khúc Kim Tích nhắm mắt: “Tôi. . . Tôi cũng không biết, nếu không tôi tìm giúp anh nhé.”

Bởi vì chột dạ, nên cô nói với anh bằng giọng tôn kính.

Thẩm Thính nhìn cô một cái, trong lòng có nghi ngờ mơ hồ, hôm nay biểu hiện của Khúc Kim Tích không giống với trong ấn tượng của anh.

Mỗi lần gặp mặt, Khúc Kim Tích cũng sẽ cho anh “bất ngờ”.

Nhưng anh cũng không có để ý, trước kia cũng chỉ nhìn thấy Khúc Kim Tích mấy lần mà thôi, anh không có thời gian cũng như hứng thú đặt sự chú ý lên trên người cô.

Nếu như không phải là cái đồng hồ có ý nghĩa đặc biệt thì anh cũng sẽ không đích thân trở lại lấy.

Thẩm Thính ừ một tiếng, sau đó ngồi ở trên ghế salon, áo khoác đã được anh cởi ra, lộ ra áo sơ mi sạch sẽ bên trong, một lớp vải thật mỏng lộ ra bả vai vững chắc và cơ bắp vạm vỡ của anh.

Chờ cô tìm đồng hồ.

Khúc Kim Tích đi lên phòng ngủ trên lầu, cô buồn rầu, lại không biết cái đồng hồ kia có hình dạng như thế nào, nếu như không tìm ra được, không phải cô vô duyên vô cớ bị mang tiếng trộm đồ sao.

Đáng tiếc cho cô dù lật tung toàn bộ phòng ngủ thì chỉ thấy mấy chiếc đồng hồ đeo tay nữ chứ không tìm được chiếc đồng hồ nam nào.

Ngay khi cô quyết định đi tay không xuống lầu thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, màn hình hiển thị “Người trung gian L” gọi điện thoại tới.

Khúc Kim Tích bắt máy.

Bên kia là một giọng nam tục tặng: “Chiếc đồng hồ cô đưa tới đã giám định xong, là thật, tôi lấy, quy củ cũ, ba trăm ngàn. Lúc trước đưa cô một trăm ngàn, còn dư lại hai trăm ngàn, ngày mai tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô.”

Trước mắt Khúc Kim Tích tối sầm.

Cô không cần đoán cũng biết chiếc đồng hồ trong miệng người kia chính là của Thẩm Thính.

Nguyên chủ lại cầm đồng hồ của Thẩm Thính đi bán!

Nguyên chủ à, lần này cô đi cũng thật thanh thản, mẹ nó, tất cả nồi đều ‘truyền lại’ cho tôi đội!

Khúc Kim Tích khóc không ra nước mắt.

Tin tức này tới quá kịp thời, cũng quá đáng sợ.

Dưới lầu chính chủ người ta vẫn còn đang chờ lấy lại đồng hồ, trên lầu “cô” đã bán cái đồng hồ đó đi.

“Tôi không bán nữa.” Khúc Kim Tích bấm mình một cái để cho mình tỉnh táo lại, “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ lập tức tới lấy lại, tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”

Bên kia không có tiếng nói.

Sau một lát người kia lại nói: “Cô chê ít? Như vậy đi, bốn trăm ngàn, tôi trả hết một lần.”

Khúc Kim Tích: “Tôi đã nói không bán.”

Suy nghĩ một chút, người bên kia lại rất có khí thế mà bổ sung câu: “Làm sao, định ép mua ép bán?”

Cô suy đoán đây cũng là một tay “chuyên gia” mua đồ, có uy tín nhất định.

Quả nhiên.

“Được, không bán thì không bán, tự cô tới lấy. Phí giám định cô trả, một ngàn!” Nói xong cúp điện thoại.

Khúc Kim Tích vội vả xuống lầu, nói với Thẩm Thính: “Cái đó. . . Anh có cần gấp không?”

Ánh mắt đen láy của Thẩm Thính nhìn cô.

Khúc Kim Tích cảm thấy áp lực như núi, sau lưng cũng đổ mồ hôi, hận không thể kéo nguyên chủ ra ngoài đấm một cái: “Tôi vô tình làm rớt bể đồng hồ của anh, đã đưa đi sửa rồi, mới vừa nhận được điện thoại báo đã sửa xong. Nếu như anh cần gấp thì tôi sẽ đi lấy ngay bây giờ, anh ở nhà chờ. Không gấp thì tôi. . .”

“Tôi ở đây chờ.” Anh cắt đứt lời cô, không vạch trần kỹ năng diễn xuất vụng về của cô mà ngược lại muốn nhìn xem có phải là cô có thể trả lại đồng hồ cho anh hay không.

Câu nói kế tiếp của Khúc Kim Tích bị nuốt trở vào.

Được rồi, người ta là chủ nợ.

Cô đã đội cái nồi này thì chỉ có thể cố gắng trả nợ.

Đây là biệt thự lưng chừng núi, có lẽ rất khó gọi xe taxi, Khúc Kim Tích không biết nguyên chủ có xe hay không, nhưng cô xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn thấy bên trong sân có đậu một chiếc xe, đoán chừng là Thẩm Thính lái tới.

Nếu anh đã vội vã muốn đồ thì Khúc Kim Tích không thể làm gì khác hơn nói: “Tôi có thể lái xe của anh đi lấy không? Nơi này không tiện đón xe.”

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Thính rơi vào trên người cô, nhìn thẳng đến mức cô cảm thấy sợ hãi, rồi mới lấy từ trong túi áo ra một chuỗi chìa khóa ném cho cô.

Khúc Kim Tích cầm túi xách ra ngoài.

Ngay cả dép cũng quên đổi.

Thẩm Thính đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất, nhìn Khúc Kim Tích mở cửa xe, xe xoay một vòng, men theo đường xá rời đi.

Cho đến bóng xe của anh biến mất, Thẩm Thính mới thu hồi ánh mắt, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Anh nhớ mang máng, Khúc Kim Tích từng nói cô không biết lái xe.

Lại là giả bộ sao.

Khúc Kim Tích đảo bánh lái, lái xe lên đường lớn, một đường chạy thẳng đến địa chỉ người kia nói.

Không hổ là xe sang, cảm giác giống như đang bay.

Cô vừa lái vừa quan sát nội thất bên trong xe, hết sức phù hợp với tính cách lạnh lùng của Thẩm Thính.

Cách không gần, nhưng mà tài lái xe của Khúc Kim Tích không tệ, có chỗ trống thì chen vào, có thể vượt qua thì vượt qua, nếu không phải nhiều xe, cô có thể xem đường này là đường chạy đua xe.

Nửa giờ sau, cô đã đến nơi.

Một người đàn ông dáng người nhỏ bé tiếp đãi cô, anh ta quan sát Khúc Kim Tích từ trên xuống dưới: “Tới lấy đồng hồ?”

” Ừ.”

Trong mắt ông chủ lộ ra vẻ hoài nghi, ông nhớ lần trước người đưa đồng hồ tới là một người phụ nữ trang điểm rất đậm, không nhìn ra mặt mũi thật.

Lúc ấy anh ta cho rằng là cô tiếp viên nào đó trong hội sở trộm đồng hồ của khách hàng lén lút cầm tới đây bán, cho nên mới dám ép giá.

Khúc Kim Tích: “. . . Lần trước tôi trang điểm.”

Ông chủ bừng tỉnh.

Lòng Khúc Kim Tích mệt mỏi.

Cô vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ kia đã nhận ra đầy là XX bản hạn chế, giá thị trường hơn hai trăm vạn, cô thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Nguyên chủ lại bán ba trăm ngàn?

Cô ta bị não tàn sao? !

Giận đến mức đau ngực.

Ông chủ nhìn dáng vẻ kia của cô thì lại hiểu lầm ý cô, đen mặt lại nói: “Cô yên tâm, tôi làm ăn ở đây hơn mười lăm năm, ai mà không biết tôi? Đồ của cô tuyệt đối không đánh tráo, cũng không làm hỏng, tôi còn không đến nổi vì một chiếc đồng hồ của cô mà phá hỏng danh tiếng nhiều năm.”

Dê béo đến miệng chạy mất, tâm tình ông chủ khó chịu, vội vã thu tiền rồi vẫy tay đuổi người.

Khúc Kim Tích cầm đồng hồ quay lại trên xe, nhìn đồng hồ một cái rồi lại nhìn điện thoại di động, than thở.

Sau khi trả cho ông chủ một trăm ngàn mình đã lấy trước cùng với một ngàn tiền giám định, bây giờ số dư thẻ ngân hàng của cô còn lại mười ba tệ rưỡi.

Giờ cũng có thể giải thích tại sao nguyên chủ phải lấy món đồ này của Thẩm Thính đem bán.

Một nữ minh tinh tuyến mười tám, vợ của Thẩm Thính mà nghèo thành như vậy, quá thất bại.

Chẳng lẽ đem hết tiền nuôi tên tiểu bạch kiểm Mạnh Thiên Hạo rồi sao.

Khúc Kim Tích trở về tốn thêm chút thời gian, bởi vì nửa đường kẹt xe, sau khi đến biệt thự thì đã gần mười giờ tối rồi.

Lúc cô vào nhà, Thẩm Thính đang gọi điện thoại, liếc nhìn cô, nói: “Tôi biết rồi, đợi lát nữa sẽ gọi lại cho anh.”

Chờ anh cúp điện thoại, Khúc Kim Tích đưa túi cho anh, có một cảm giác trả hết nợ nần, ánh mắt không nhịn được cong lên, cười một tiếng: “May mắn đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Thẩm Thính nhận lấy, cầm đồng hồ ra, nhìn hai lần rồi bỏ vào cái hộp.

Đi nhanh đi, đi nhanh đi.

Khúc Kim Tích mặc niệm.

“Hai ngày nay cô có thời gian thì đến bệnh viện thăm ông nội nhiều một chút.” Thẩm Thính không có cảm xúc nói xong câu này thì xách túi chuẩn bị rời đi.

Mắt thấy anh ta sắp rời đi, Khúc Kim Tích đột nhiên nhớ tới ——

“Chờ một chút!”

Động tác của Thẩm Thính ngừng một lát, không biết nghĩ đến cái gì, mặt đen hết mấy phần, trong mắt thoáng qua vẻ rét lạnh——

Đoạn thời gian trước, dưới sự bức bách của ông cụ Thẩm, anh không thể không đi tới nơi này hỏi thăm sức khỏe “vợ mới” của mình, không thể không ở nơi này.

Đêm đó, người phụ nữ trước mắt này mặc một bộ quần áo ngủ ren mỏng manh, nhân lúc anh ngủ đã chui lên giường của anh. . .

“Khúc Kim Tích, cô nghe cho kỹ, tôi kết hôn với cô chỉ là vì không để cho ông nội tiếc nuối, tránh cho ông ấy bị đả kích. Cô muốn làm gì, tôi không quan tâm, chỉ có một điều, cô an phận một chút, đừng có âm mưu gì trên người tôi.”

Nguyên chủ rốt cuộc đã làm cái gì, lại để cho Thẩm Thính tràn đầy sát khí như vậy?

Khúc Kim Tích chọc ngón tay nói: “Cái đó. . . Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, chẳng qua là tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.”

Nguyên chủ thích anh, nhưng tôi không thèm!

Anh cũng không phải là đô la.

Ai có âm mưu gì với anh chứ.

Thẩm Thính mặt không đổi sắc nhìn cô.

Ánh mắt này mang lực áp bách quá mạnh mẽ, Khúc Kim Tích buộc lòng phải lui về phía sau hai bước, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng Thẩm Thính: “Tôi muốn nói, chúng ta ly hôn đi.”

“Bởi vì ông nội mà bắt anh cưới tôi, đối với anh quá không công bằng, tôi biết anh không thích tôi. . . Khoảng thời gian này tôi rất áy náy, cũng rất bối rối, làm chút chuyện không quá lý trí, mong rằng anh tha thứ.”

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Cô chớp đôi mắt đen to lanh lợi, cố gắng để cho đối phương cảm nhận được sự chân thành của mình.

Vừa nói xong, vành mắt cô chợt đỏ lên, nức nở nói: “Mơ ước của tôi không lớn, chẳng qua là hy vọng có thể quay phim thật tốt, làm một diễn viên giỏi, tạo ra biết bao tác phẩm hay. . . Trước kia chỉ trách tôi lạc lối, cũng may tôi đã nghĩ thông suốt.”

Thẩm Thính yên lặng nghe cô nói, không nói một lời, cho đến khi Khúc Kim Tích im lặng, dừng lại câu chuyện.

Cô bị phản ứng của Thẩm Thính làm cho hơi sững sờ.

Không phải anh muốn ly hôn sao, tôi chủ động đề cập, chẳng lẽ không nên lập tức đồng ý? Cái này có gì phải nghĩ chứ? !

Một lúc lâu, Thẩm Thính đánh vỡ bầu không khí yên lặng làm người lúng túng này, ánh mắt sắc bén của anh từ hời hợt chuyển thành sâu đậm rồi chợt nói bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Cô diễn cái tuồng này là muốn gì?”

Đầu óc Khúc Kim Tích nóng lên, không để ý tới những thứ khác, giơ tay lên, nghiêm túc nói: “Tôi thật sự muốn ly dị, nếu như tôi nói láo diễn kịch thì trời đánh ngay lập tức.”

Một tiếng nổ vang lên, trong đêm khuya tối đen như mực, chân trời lướt qua một tia chớp chói mắt, ngay sau đó một tiếng sấm rơi xuống.

Thẩm Thính: “…”

Khúc Kim Tích: “… … … … …”

Chương 4

Đang giữa hè, oi bức một khoảng thời gian rất lâu, ông trời rốt cuộc cũng chịu chơi đẹp một lần, một trận sấm chớp, mưa rơi như thác đổ, tẩy sạch cái nóng mùa hè, mang đến một chút mát mẻ.

Đồng thời, cơn mưa giông bất ngờ này làm Thẩm Thính không thể không tạm thời nán lại.

Khúc Kim Tích mở cửa sổ ra, gió thổi vào.

“Mưa lớn như vậy, lại là buổi tối, lái xe xuống núi quá nguy hiểm, anh ngồi đây một chút, chờ mưa nhỏ lại rồi đi cũng không muộn.” Khúc Kim Tích cách Thẩm Thính xa xa, tránh cho anh nghĩ rằng cô có ý đồ gì, đồng thời trên mặt cố gắng lộ ra vẻ lo lắng chân thành.

{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}

Sau khi Thẩm Thính ngồi xuống lần nữa, trong phòng khách yên tĩnh cực kỳ, có thể nghe được tiếng mưa gió phía bên ngoài cùng với tiếng sấm ầm vang.

Khúc Kim Tích muốn lên lầu, cảm giác Thẩm Thính hẳn không muốn ở cùng một phòng với cô, nhưng mà đi thì chuyện ly hôn này bất kể đối phương có tin hay không, cô phải nói đến khi đối phương tin mới thôi.

Vì vậy, cô đợi tại chỗ, sắp xếp lại ngôn ngữ, chuẩn bị mở miệng lần nữa.

Không ngờ Thẩm Thính lại mở miệng trước, anh liếc nhìn Khúc Kim Tích mở cửa sổ xong thì đứng ở bên cửa sổ không động đậy: “Cô thật sự muốn ly hôn sao?”

“Đúng vậy!” Cô gật đầu dứt khoát như đinh chém sắt.

Thẩm Thính không tỏ vẻ gì: “Cô muốn cái gì?”

“Tôi không cần gì cả.” Khúc Kim Tích vội vàng nói, “Chỉ cần ly hôn là được.”

Dứt lời, thấy trên mặt Thẩm Thính thoáng qua giễu cợt, cô bỗng nhiên kịp phản ứng, biểu hiện của cô so với nguyên chủ chênh lệch quá lớn, đúng là như vậy, mới càng làm cho Thẩm Thính hoài nghi cô đang có âm mưu xấu xa nào đó.

Được rồi, thời đại này nói thật không ai tin, cứ bắt cô giả bộ ác độc mới hợp đúng không.

Khúc Kim Tích hít sâu một cái, sắc mặt chợt thay đổi, cô nhìn Thẩm Thính, vẻ mặt trở nên ẩn nhẫn, sau đó dưới ánh mắt của Thẩm Thính tựa như bị vạch trần bộ mặt giả dối vậy. Cô cúi đầu xuống, thân thể hơi run rẩy, đi vài bước, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã có vẻ tức tối.

“Anh không tin. . . Được, vậy tôi nói thẳng.” Cô nói, “Tôi muốn mượn danh tiếng của anh để cho tôi bớt một đường vòng trong giới giải trí, anh cho không?”

“Không thể.” Hai chữ nhàn nhạt.

Khúc Kim Tích lập tức lộ ra biểu cảm không cam lòng.

“Tôi biết anh không thích tôi, anh cũng muốn ly hôn, tôi cũng biết anh băn khoăn, anh sợ làm ông nội kích động. Như vậy đi, chúng ta ly hôn, tôi chỉ cần anh cho tôi một bộ phim, phía ông nội để tôi nói cho.”

“Lấy địa vị của anh, anh muốn tìm cho tôi một bộ phim thì quá đơn giản, hơn nữa tôi muốn diễn vai nữ chính.” Cô siết chặt quả đấm, “Tôi cảm thấy yêu cầu của mình cũng không quá đáng.”

Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thẩm Thính, lấy cảm xúc này của anh mà suy đoán, không biết làm sao mà người này quản lý biểu cảm quá lợi hại, cô không đoán ra được anh đang suy nghĩ gì.

Suy đi nghĩ lại, Khúc Kim Tích quyết định thuyết phục tiếp: “Tôi và anh có giấy kết hôn, tài sản của anh dựa theo luật pháp thì tôi có thể được chia một nửa, bây giờ tôi không muốn tài sản, chỉ muốn tài nguyên của một bộ phim, cuộc mua bán này đối với anh mà nói hẳn là sẽ không thiệt đâu.”

Nói xong, nhanh trí tiến lên hai bước, mang dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn anh: “Nếu như những thứ này anh cũng không đồng ý, vậy tôi có thể đổi cái khác, tối nay chúng ta ngủ chung. . .”

Cô ném cho Thẩm Thính một ánh mắt quyến rũ.

“Khúc Kim Tích!” Sắc mặt bình tĩnh của Thẩm Thính rốt cuộc cũng bị phá vỡ, mày nhíu chặt lại, hiển nhiên là đang cố gắng khắc chế.

Anh biết Khúc Kim Tích thích anh, nếu như cô biết điều một chút, một tờ giấy hôn thú mà thôi, anh cũng không để ý như vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác người phụ nữ này nhiều lần chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, nếu như không phải là vì ông nội, anh đã sớm ly hôn với cô rồi.

Nếu bây giờ cô đã chủ động đòi ly hôn. . .

Ánh mắt Thẩm Thính lạnh như băng: “Như cô mong muốn, coi như bồi thường, tôi sẽ đề cử cho cô cơ hội thử sức một lần, có thể nhận được vai diễn này hay không thì xem bản lĩnh của cô.”

“Đơn ly hôn tôi sẽ bảo luật sư mang tới.” Anh đứng dậy, một giây cũng không muốn ở lại, cầm áo khoác lên rời đi.

Khúc Kim Tích liếc nhìn bên ngoài, vào lúc này mưa đã nhỏ đi chút, sét cũng không đánh nữa, nếu như vậy, cô cũng không cản nữa.

Vừa nghĩ tới sắp sửa được ly hôn với Thẩm Thính rồi, từ nay về sau không có nguy hiểm phải lĩnh cơm hộp nữa, tảng đá trong lòng Khúc Kim Tích rơi xuống đất.

“Hoàn mỹ!”

Đêm đó Khúc Kim Tích ngủ rất say, ngày hôm sau lúc bị đói tỉnh dậy cô mới nhớ tới tình hình mình chỉ còn lại mười ba tệ rưỡi, trong tủ lạnh còn có hai hộp mì gói, không còn gì khác.

Bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là lại nấu nước mì gói, trong quá trình chờ đợi mì chín, cô trực tiếp bấm số Mạnh Thiên Hạo, gọi cho anh ta.

Nào ngờ tên tiểu bạch kiểm này lại cúp điện thoại của cô.

Khúc Kim Tích mở wechat ra, gửi tin nhắn cho Mạnh Thiên Hạo ——

Khúc Kim Tích: Trả tiền đây!

Khúc Kim Tích: Không trả tiền, tôi sẽ tung hình ảnh và lịch sử nhắn tin của hai chúng ta ra ngoài, dù sao tôi đã đen, không sợ.

Trên điện thoại có không ít hình ảnh nguyên chủ cùng Mạnh Thiên Hạo ôm nay, còn có lịch sử nhắn tin để chứng minh, nón xanh của Thẩm Thính còn chưa phải là thật.

Tin nhắn này vừa gửi đi, Mạnh Thiên Hạo đã gọi điện thoại tới.

Khúc Kim Tích đợi hơn hai mươi giây mới bắt máy, nghe thấy tiếng hổn hễn của Mạnh Thiên Hạo ở đầu dây bên kia: “Khúc Kim Tích, em điên rồi sao? Có phải em thay lòng với tôi hay không, em. . .”

“Không không không, sửa lại lời của anh một chút, tôi đối với anh chưa từng động tới lòng, lấy ở đâu ra thay lòng. Vui đùa một chút mà thôi, thật sự cho rằng tôi không biết anh ngoài bên tôi ra thì còn người nào khác hay sao?”

Mạnh Thiên Hạo hơi chững lại, chợt có chút chột dạ, lại có chút cảm giác thẹn quá thành giận sau khi bị vạch trần, người phụ nữ trở nên lanh lợi như vậy từ lúc nào? Rõ ràng trước kia vô cùng ngu ngốc mà.

Biết Khúc Kim Tích quyết tâm muốn anh ta trả tiền lại, anh ta tức giận uy hiếp: “Cô không sợ tôi nói với bên ngoài quan hệ của cô và Thẩm Thính ư?”

“Anh cứ nói đi, xem ai tin.” Khúc Kim Tích khoan thai nói, “Cho anh một phút suy nghĩ, tôi nói được là làm được.”

Nói xong cô cúp điện thoại.

Một phút sau, Khúc Kim Tích nhận được ba mươi ngàn Mạnh Thiên Hạo chuyển qua wechat: Tích Tích, nếu như em thiếu tiền, có thể tìm anh bất cứ lúc nào, vừa rồi là anh không đúng, anh không nên nói với em như vậy. Bất kể em và Thẩm Thính có quan hệ thế nào, anh đều thích em nhất, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ em không tin tưởng anh sao?

Trên cánh tay nổi một lớp da gà với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Khúc Kim Tích: Trước đó tôi chỉ yêu cầu anh trả tôi một trăm ngàn, nhưng suất đi thảm đỏ của anh cũng là tôi bỏ tiền ra mua, tám chục ngàn, tổng cộng một trăm tám chục ngàn.

Khúc Kim Tích: Cho anh ba ngày để tả, đây là sự nhân từ cuối cùng của tôi đối với anh.

Chân trần không sợ mang giày.

Bây giờ mặc dù cô đã tẩy trắng được sơ sơ rồi, nhưng mà rất nhiều fans không bị màn này lừa, trừ hotsearch biến mất ra, người mắng Khúc Kim Tích vẫn còn rất nhiều.

Mạnh Thiên Hạo muốn chui vào giới giải trí, tất nhiên yêu quý bản thân, anh ta nhất định sẽ trả một trăm tám chục ngàn này.

Qua một lúc lâu, Mạnh Thiên Hạo đáp một câu: Khúc Kim Tích, cô thật ác độc.

Khúc Kim Tích: “. . .”

Có tiền trên tay, Khúc Kim Tích thực tế rất nhiều, ở bên trong biệt thự hai ngày, đói thì gọi đồ bên ngoài.

Đồng thời, cô phát hiện nhà để xe dưới hầm biệt thự có đậu một chiếc xe.

Có xe có nhà còn có tiền gửi ngân hàng, cuộc sống này quá thoải mái.

Nhớ tới ông cụ Thẩm, Khúc Kim Tích thay bộ quần áo, đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe ông ấy.

Ông cụ Thẩm thấy cô đến thì rất vui mừng.

“Kim Tích, cháu có gì không vui thì hãy nói với ông nội, ông nội vẫn còn sống, ông nội sẽ làm chủ cho cháu.” Ông cụ vỗ nhẹ tay của Khúc Kim Tích, bàn tay ấm áp, ánh mắt lộ ra vẻ từ ái và ân cần.

Trong lòng Khúc Kim Tích hung hăng chửi rủa nguyên chủ, một ông lão một lòng một dạ lo lắng cho cô ta như vậy, yêu thương cô ta như cháu gái ruột, đầu óc cô ta là thiếu mạch hay là thiểu căn huyền mới lại kích thích ông ấy phát bệnh không ngừng.

“Cháu không có gì tủi thân cả, bây giờ cháu rất tốt.” Khúc Kim Tích tiện thể che giấu lương tâm tán dương Thẩm Thính, ánh mắt cong cong mỉm cười, “Ông ấy, mau khỏe đi ạ.”

Ông cụ Thẩm được cô chọc cười, rất là vui vẻ, gật đầu: “Đúng, ông phải nhanh khỏe lại, như vậy mới có thể ôm chắt trai!”

Nụ cười trên mặt Khúc Kim Tích cứng đờ.

Nhớ tới dáng vẻ Thẩm Thính tránh cô như tránh tà, lòng cô liền mệt mỏi.

Khúc Kim Tích ở chơi với ông cụ Thẩm hơn nửa ngày, chờ ông ấy ngủ rồi mới rời đi.

Ngồi lên xe, điện thoại di động rung lên, là thông báo Mạnh Thiên Hạo chuyển tiền.

Ba ngày nay, tên tiểu bạch kiểm này lần lượt trả hết toàn bộ số tiền cho cô, đây là khoản tiền cuối cùng, cô định nhắn lại kích thích đối phương một chút nữa, không ngờ sau khi gửi đi lại hiện ra một chấm than màu đỏ.

Khúc Kim Tích: “. . .”

Xời, thật là không có phong độ.

Đang muốn nổ máy xe thì chuông điện thoại di động vang lên, trên màn hình hiện ra hai “Thẩm Thính”.

Khúc Kim Tích: “? ? ?”

Có ý gì?

Cái số gọi tới này không phải không tồn tại sao?

Ôm tâm trạng hoài nghi nhận máy, bên tai là giọng điệu lãnh đạm hời hợt của Thẩm Thính nhưng lại vô cùng dễ nghe: “Cô đang ở đâu?”

Thật sự là Thẩm Thính!

Vậy tại sao trước đó gọi lại không được?

Chẳng lẽ trước đó cho số của cô vào danh sách đen?

Khúc Kim Tích cảm thấy bản thân mình có thể đã tìm ra được chân tướng rồi, vì vậy cố gắng gầy dựng chút ấn tượng: “Không phải anh nói tôi có thời gian thì tới thăm ông nội một chút sao, tôi mới vừa từ bệnh viện đi ra.”

Như là không nghĩ tới sẽ nghe được kết quả này, Thẩm Thính dừng lại một chút mới nói: “Tôi đã sai luật sư mang đơn ly hôn đến Thịnh Cẩm Loan, anh ta đang chờ ở cửa.”

“Được, tôi lập tức trở lại.” Khúc Kim Tích nói xong, lại ma xui quỷ khiến làm sao hỏi một câu, “Anh không đến sao?”

“Tôi đã ký rồi.” Ý nói cô ký xong là được.

“À.” Khúc Kim Tích, “Vậy cơ hội thử vai của tôi. . .”

“Tôi chưa bao giờ nuốt lời.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng “tút tút tút” , Khúc Kim Tích “xì ” một tiếng, cô chỉ thuận miệng hỏi một chút cho giống tính cách của nguyên chủ mà thôi.

Dù sao có một trăm tám chục ngàn tiền gửi ngân hàng, còn có một cơ hội thử vai, lấy địa vị của Thẩm Thính, cơ hội thử vai này chắc chắn sẽ không tệ.

Cuộc sống tốt đẹp, tôi tới đây!

Để điện thoại di động xuống, Khúc Kim Tích khoái trá gạt cần ga, lái xe vào đường phía trước.

Bởi vì vui vẻ, cô mở nhạc trên xe, chờ khi đèn đỏ, kéo gương xuống thưởng thức dung mạo xinh đẹp của mình, thấy môi hơi cô, cô cầm son dưỡng ra bôi một lớp.

Tất cả đều rất bình thường, cho đến khi xe từ đường chính tiến vào ngã rẽ, đường này lưng chừng núi, xe cộ ít dần.

Khi vượt qua một trong những đèn giao thông, đang yên đang lành thì bên trong hàng cây ven đường phía trước đột nhiên có một con mèo hoang chui ra, con ngươi Khúc Kim Tích rụt lại một cái, muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, cô theo bản năng đánh tay lái về phía bên phải.

Một tiếng nổ vang lên, xe lao qua rào chắn, tông vào hàng cây ven đường, tiến về trước mấy mét mới dừng lại, Khúc Kim Tích chỉ cảm thấy sự vật trước mắt không ngừng thay đổi, ngay sau đó trước ngực đụng vào cái gì đó, cơn đau ập đến, trước mắt tối sầm, sau đó cái gì cũng không biết.

Con mèo hoang nhảy ra kia dừng chân lại, quay đầu liếc nhìn chiếc xe cửa kính bị bể nát, con ngươi xanh lục lóe lên, bộ lông trên người chợt dựng đứng lên, meo meo mấy tiếng, chột dạ quay đầu chạy đi.

Không biết qua bao lâu, Khúc Kim Tích tỉnh lại, vào giây phút mở mắt ra, cô lập tức cảm giác không đúng.

Khi cúi đầu thấy cả người mình toàn lông nhung, tay biến thành móng vuốt nhỏ béo mập, cô liền cảm thấy bối rối.

—— Cô lại biến thành một con mèo trắng! ! !

Khúc Kim Tích: “… … … . . .”

{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}

“Có bị thương không, cần giúp không?” Xe cô đi ngang qua phát hiện nơi này xảy ra tai nạn xe cộ, tài xế dừng xe, vội vã chạy tới, cửa kính xe chỗ tài xế bị bể, nhìn vào bên trong, túi hơi an toàn đã phồng lên, bên trong không có một bóng người.

Nghe được thanh âm, Khúc Kim Tích theo bản năng muốn trốn, tài xế thấy túi hơi phồng lên phát ra tiếng động, đưa tay vào kéo ra thì thấy một con mèo lớn chừng bàn tay đứng trên ghế ngồi, bốn chân ngắn run run, chui vào dưới đáy ghế ngồi.

Xe cộ dừng lại hỏi thăm càng ngày càng nhiều, có người báo cảnh sát.

“Kỳ quái, bên trong không có người mà chỉ có một con mèo nhỏ.”

“Xe vỡ thành như vậy, nếu như có người, đoán chừng đã bị thương nặng.”

“Sẽ không phải là bị cướp chứ.” Có người nảy ra ý kiến.

“Con mèo nhỏ thật đáng thương, trên người hình như có máu.”

“Mang nó ra đi, nhiều miểng thủy tinh như vậy kia mà.”

Vì vậy có người khom lưng đưa tay ra, cứng rắn muốn ôm Khúc Kim Tích từ dưới đáy ghế ngồi ra.

Khúc Kim Tích giờ phút này đầu óc trống rỗng, bản năng không dám để cho bọn họ kéo minh ra ngoài, ai biết bọn họ sẽ làm gì cô, cô giơ tay ra cào, sau đó nhảy tót lên dưới ghế ngồi phía sau.

Cho đến khi cảnh sát chạy tới, vừa nghe bên trong xe không có người, nhưng có một con mèo con, tính cảnh giác rất cao, ai bắt nó nó thì nó cào người đó.

Một tên cảnh sát trẻ tuổi nhanh trí—— anh ta cầm từ trong xe cảnh sát ra một cuộn len, lượm nhánh cây làm một cái chọc mèo xinh xắn!

Anh ta thả cây chọc mèo vào dưới ghế ngồi đong đưa qua lại.

Khúc Kim Tích sắp điên rồi, bởi vì cô phát hiện, lực chú ý của cô bị cây chọc mèo thu hút, không chịu khống chế đi ra ngoài.

Đừng đi tới đó!

Cô không ngừng lui về sau.

Đáng tiếc chuyện không như mong muốn——

Khi hai móng vuốt của cô không nghe theo sự sai bảo đi bắt cây chọc mèo, sau đó thành công bị cảnh sát ôm, cô không nhúc nhích, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm viên cảnh sát.

“Nhóc, mày an toàn rồi.” Cảnh sát cho rằng đã dọa cô, dịu dàng nói.

Khúc Kim Tích nâng hai móng trước nho nhỏ của mình lên, bịt kín cặp mắt tỏ vẻ không thiết sống nữa.

Không, anh không hiểu sự bi thương của tôi đâu.

Giống như ban ngày không hiểu đêm đen

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hiệu Ứng Ăn Khớp

Copyright © 2022 - MTruyện.net