Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ
  3. Chương 77+78
Trước /70 Sau

Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ

Chương 77+78

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 77

Ông cụ Thẩm nghe thấy như vậy, miệng cười toe toét, thấy hai vợ chồng son thân mật như vậy, ông cụ chỉ mong có thể ngọt ngào hơn chút nữa.

“Ông không cần cháu đỡ.” Ông cụ đột nhiên đẩy Thẩm Thính ra, phồng mang trợn mắt nói với anh: “Cháu còn ngây ra đó làm gì, mau lấy quần áo cho Tích Tích đi.”

Thẩm Thính: “. . .”

“Ông đi chậm một chút.”

Anh trở lại phòng ngủ, đứng đó vài giây rồi lập tức bước đến trước tủ quần áo, cầm bộ áo ngủ của mình mà không phải quần áo ngủ của Khúc Kim Tích.

Khi xuống lầu, ông cụ Thẩm đã ngồi trên sô pha, thúc giục: “Nhanh lên.”

Ông cụ có chút hối hận khi bản thân đã đến không đúng lúc, nhưng mà nếu như ông đã đến thì cũng không thể đi ngay lập tức. Trong lòng ông cụ suy nghĩ bản thân nên đi sớm một chút, để cho đôi vợ chồng son này có không gian riêng tư.

Thẩm Thính gõ cửa.

Không ai mở cửa.

Anh nhíu mày, nói: “Mở cửa.”

Bên trong truyền ra tiếng nói của Khúc Kim Tích: “Anh cứ để ở cửa là được rồi.”

Lúc này mới biết xấu hổ sao?

Thẩm Thính vẫn ung dung, chậm rãi nói: “Ông nội đang nhìn kìa.”

Qua vài giây, cạch một tiếng, cửa mở ra, Khúc Kim Tích để lộ nửa khuôn mặt , cánh tay trắng nõn vươn ra nhanh chóng cầm lấy quần áo trong tay Thẩm Thính, cũng không quên nhìn về phía anh làm mặt xấu.

Khúc Kim Tích vừa cúi đầu liền nhìn thấy bộ quần áo ngủ của Thẩm Thính.

Cô oám thầm một câu nhưng nhanh chóng mặc vào, bộ quần áo rất to, đặt biệt là ống quần, xắn lên vài vòng mới chắc chắn sẽ không đạp đất.

Sau khi chỉnh trang lại đầu tóc khiến cho dáng vẻ của mình trông giống như vừa tắm xong, xác định sẽ không lộ ra sơ hở nào, Khúc Kim Tích mới mở cửa bước ra bên ngoài.

“Ông nội.”

Ông cụ vẫy tay: “Nhanh đến đây ngồi với ông nội.”

Khúc Kim Tích tiến lên, ông cụ Thẩm cảm thán: “Sao lại gầy như vậy?”

Khúc Kim Tích: “. . .”

Thẩm Thính: “. . .”

Những lời này không khác gì sỉ nhục kế hoạch nuôi heo của anh.

“Đây là quần áo ngủ của Tiểu Thính mà.” Ông cụ liếc mắt một cái liền nhận ra bộ quần áo ngủ trên người không hề hợp với vóc dáng của Khúc Kim Tích, ông cụ nói: “Tiểu Thính không phải nói các con có quần áo đôi giống nhau sao?”

Cô không biết phải trả lời thế nào, đành nói một cách vô tội: “Anh ấy lấy cho con bộ này.”

Ông cụ Thẩm nhìn Thẩm Thính.

Thẩm Thính thản nhiên nói: “Giặt chưa khô ạ.”

Cũng may ông cụ không nói quá nhiều về vấn đề “đồ ngủ đôi”, chỉ cần tình cảm của đôi vợ chồng son ngọt ngào, không ngừng vun đắp cho nhau là ông cụ đã thỏa mãn rồi.

Ông cụ nhẹ nhàng cầm lấy tay Khúc Kim Tích, đem những lời vừa rồi nói qua điện thoại với Thẩm Thính nói lại với cô một lần nữa: “Ông có một người bạn, hôm nay chắt trai thứ ba của ông ấy tròn một trăm ngày, ông có đi tham gia buổi tiệc, nhìn dáng vẻ đứa nhỏ đó vô cùng đáng yêu. . . Đây là ảnh chụp.”

Ông cụ lấy điện thoại di động ra, đưa hình ảnh chụp được cho hai người xem. Bên trong là hình ảnh đứa trẻ con mũm mĩm, miệng cười tươi rói.

“Có phải nhìn rất đáng yêu không? Chỉ nhìn thôi đã muốn ôm một cái.”

Khúc Kim Tích: “. . .”

Không! Muốn!

Cô cố gắng cười khan vài tiếng, không dám tiếp lời.

Ý tứ của ông cụ rõ ràng như vậy, Kim Tích cũng không muốn nói thêm gì, da mặt cô rất mỏng, vì thế hướng ánh mắt về phía Thẩm Thính. Anh đột nhiên đứng dậy: “Cháu đi pha trà cho ông.”

“Năm nay Thẩm Thính đã ba mươi mốt rồi.” Ông cụ Thẩm vẫn chưa từ bỏ ý định: “Bạn bè cùng tuổi với nó đều kết hôn và có con hết rồi. Tích Tích à, ông nội là người từng trải, cháu phải cố gắng sinh sớm, càng sinh sớm cơ thể mới càng nhanh chóng hồi phục được.”

Khúc Kim Tích khóc trong lòng, Thẩm Thính tự mình đi pha trà, để cho cô một mình ngồi bên cạnh ông cụ Thẩm nghe những lời này!

Nếu cứ như vậy, ông cụ Thẩm sẽ bắt cô phải “sinh” một đứa nhỏ mới bằng lòng sao?

Khúc Kim Tích rùng mình một cái, cả người tự nhiên nổi da gà, kiên trì nói lảng sang chuyện khác: “Ông nội, dạo gần đây sức khỏe của ông thế nào rồi?”

“Sức khỏe của ông rất tốt, cháu không cần lo lắng, chỉ cần nhìn hai đứa sống chung vui vẻ, ông nội sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Khúc Kim Tích thầm nghĩ tại sao Thẩm Thính còn chưa đến!

Ông cụ nhìn cô một cái, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi lại chuyện ‘sinh con’ một lần nữa.

Lúc còn trẻ, ông cụ Thẩm ngâm mình ở trong thương trường, hiện tại mặc dù đã ủy quyền về hưởng tuổi già, nhưng sao ông cụ có thể không nhìn ra vẻ lo lắng không yên của cô.

Kim Tích còn nhỏ, có thể tương đối với chức trách làm mẹ, ông vẫn nên chỉ bảo Thẩm Thính thì hơn, ông cụ Thẩm thầm nghĩ.

Khúc Kim Tích nhẹ nhàng thở ra, sở trường của cô chính là nói chuyện với ông cụ Thẩm.

Bình thường bởi vì bận chuyện công việc mà rất ít khi có thời gian gọi điện nói chuyện với ông, Khúc Kim Tích nói vài câu chuyện cười với ông cụ, chọc cho ông cụ cười ha ha.

Rốt cuộc Thẩm Thính cũng pha trà xong, anh từ phòng bếp đi ra phòng khách, ánh mắt dừng trên người Khúc Kim Tích, khóe miệng hiện lên một nụ cười dịu dàng mà đến chính anh cũng không phát hiện ra.

Anh bưng trà đi tới, nghe thấy ông cụ hỏi: “Trong vấn đề công việc, có ai làm khó cháu không? Cháu cứ nói với ông nội, ông giúp cháu đi dạy dỗ người đó.”

Khúc Kim Tích liếc mắt nhìn Thẩm Thính, nhãn cầu không ngừng xoay chuyển, cố ý nói nhỏ: “Anh nghe thấy chưa, ai dám động vào tôi liền biết tay.”

“Nhưng mà ông nội phải làm chủ cho cháu.” Khúc Kim Tích phồng mang trợn mắt nói: “Mặc dù người khác không ai dám làm gì cháu nhưng ngày nào Thẩm Thính đều ăn hiếp cháu. Những thứ cháu thích đều bị anh ấy lấy đi, còn không trả cho cháu, buổi tối ngủ còn không nhường chăn cho cháu, cháu thường xuyên tỉnh lại vì không có chăn đắp. Hơn nữa có đôi khi anh ấy nằm mơ còn nghiến răng, đá cháu, ngày hôm sau cháu nói với anh ấy thì anh ấy lại không chịu nhận!”

Đinh một tiếng.

Ly trà bị Thẩm Thính đặt mạnh lên bàn, phát ra âm thanh vô cùng chói tai.

Khúc Kim Tích đột nhiên cảm thấy gai ở lưng, biết Thẩm Thính đang nhìn cô, cô không nhịn được mà nuốt nước bọt, có cảm giác lông tơ dựng đứng cả lên!

Nhưng nghĩ đến chuyện Thẩm Thính dọa mình, lấy mình ra lau tay, lá gan của cô lập tức lớn hơn.

Dù sao có ông cụ ở đây, anh cũng không dám làm gì được cô.

Cơ hội tốt như vậy, cô phải tận dụng thời cơ để “báo thù” mới được!

“Ông nội, ông dạy dỗ anh ấy nhanh lên.” Khúc Kim Tích kéo tay ông cụ, cố ra vẻ làm nũng.

Ông cụ Thẩm nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Thính: “Bản thân lớn như vậy rồi, buổi tối ngủ còn lấy chăn của Tích Tích khiến con bé tỉnh giấc!”

Giành chăn cái gì chứ, ôm ngủ chung đi!

Nói rồi ông lại quay sang nói với Khúc Kim Tích: “Tiểu Thính không thừa nhận cũng không sao hết, lần sau thằng bé còn nghiến răng rồi đá con thì con cứ lấy điện thoại chụp lại làm chứng cớ. Nếu như nó dám hủy chứng cứ, con liền nói với ông nội, ông nội giúp con.”

Thẩm Thính: “. . .”

“Cũng có lý, cảm ơn ông nội.” Khúc Kim Tích gật đầu, di chuyển tầm mắt, đón nhận ánh mắt uy hiếp của Thẩm Thính, cô ngoan ngoãn cười một tiếng.

Khóe miệng Thẩm Thính cũng nhếch lên, một lát sau, anh bỗng nhiên nói: “Khúc Kim Tích, tối hôm qua em nói mớ cái gì, còn nhớ rõ không?”

Khúc Kim Tích: “. . .”

Ông cụ Thẩm vô cùng hứng thú.

Mắt thấy Thẩm Thính sắp mở miệng, trong đầu Khúc Kim Tích ong một tiếng, bàn tay buông cánh tay ông cụ Thẩm ra, trực tiếp che miệng Thẩm Thính lại.

Trong lòng hai người bọn họ biết những chuyện này rõ ràng là diễn kịch, nhưng ai biết người đàn ông này sẽ bịa cô nói mớ như thế nào, dứt khoát không để cho anh nói ra khỏi miệng mới được.

Động tác của cô rất nhanh, Thẩm Thính cũng không ngờ cô đột nhiên nhào tới, nhất thời bị Khúc Kim Tích bịt kín miệng một cách chính xác.

Thân thể mềm mại đột nhiên lao vào lòng Thẩm Thính, hai tay anh vô thức đặt lên eo cô, một tay Khúc Kim Tích đặt lên miệng anh, tay còn lại nắm lấy bả vai Thẩm Thính, nửa thân trên dường như dính chặt lên người anh.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, Khúc Kim Tích trừng mắt nhìn anh.

Hai giây sau, Thẩm Thính dùng bàn tay còn lại cài đi tới trước người Khúc Kim Tích, cài lại cúc áo thứ hai bởi vì động tác vừa rồi mà vô tình tuột ra.

Khúc Kim Tích: “. . .”

Giây tiếp theo anh liền trở tay, nhéo vào thắt lưng của Khúc Kim Tích, kéo cô từ trên người xuống sô pha, nâng mắt, mặt không chút thay đổi nhìn về phía ông cụ Thẩm: “Ông cũng nhìn thấy chưa? Rốt cuộc là ai ăn hiếp ai?”

Chương 78

Ông cụ Thẩm nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng những không để ý đến những lời Thẩm Thính nói mà ngược lại còn trừng mắt liếc anh một cái, sau đó quay lại hòa ái nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khúc Kim Tích: “Tích Tích, ông nội hỏi cháu một chuyện quan trọng.”

Thấy ông cụ Thẩm nghiêm túc, Khúc Kim Tích không quan tâm đến hành động Thẩm Thính cài nút áo cho cô, cô nhanh chóng thẳng lưng, nói: “Ông nội, ông hỏi đi ạ.”

Nhìn ánh mắt trong suốt của Khúc Kim Tích, ông cụ Thẩm nghĩ nghĩ một lát, sau đó mở miệng hỏi: “Vài ngày nữa là đến ngày giỗ của bà cháu, cháu có về không?”

Khúc Kim Tích: “. . .”

Nếu như ông cụ không nhắc đến chuyện này, cô hoàn toàn đã quên mất ngày giỗ của bà nội nguyên chủ. Nguyên chủ từ nhỏ đã được bà nội nuôi lớn nên cô ấy vô cùng kính trọng bà nội, hằng năm đến ngày giỗ đều sẽ trở về thăm mộ.

Cô gật đầu: “Có, cháu phải trở về chứ.”

Ông cụ nói: “Bà nội cháu lúc còn sống chưa từng gặp qua Thẩm Thính, lần này trở về, để Thấm Thính về cùng với cháu đi.”

Cùng Thẩm Thính về tảo mộ?

Da đầu Khúc Kim Tích hơi tê dại.

Cô lặng lẽ nhìn Thẩm Thính, mặt anh không tỏ thái độ gì.

Ông cụ Thẩm đứng dậy, hướng về phía Thẩm Thính nói: “Cháu theo ông đến phòng làm việc, ông có chút chuyện muốn dặn cháu, cũng không thể để cho cháu bắt nạt Tích Tích mãi được.”

Khúc Kim Tích đành trơ mắt nhìn hai ông cháu bọn họ bước vào phòng làm việc.

Cô ngồi bất động trên sô pha, lấy điện thoại di động ra kiểm tra vé máy bay.

Bà của nguyên chủ ở trong một thôn nhỏ, mộ của bà cũng được dựng trong thôn, cô vừa cố nhớ lại trí nhớ liên quan đến bà nội vừa lướt điện thoại.

Ngày giỗ của bà vào thứ tư tuần tới, cách hôm nay chỉ còn năm ngày nữa, Khúc Kim Tích coi xong chuyến bay, từ tốn mà mua vé.

Chẳng lẽ phải dẫn Thẩm Thính về theo?

Anh có đồng ý về cùng cô không?

Khúc Kim Thích không ngừng suy nghĩ về câu hỏi thứ hai, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh vừa rồi Thẩm Thính giúp cô cài cúc áo.

Sau tai cô bất giác nóng lên.

Trong phòng làm việc.

Không đợi ông cụ Thẩm lên tiếng, Thẩm Thính đã chủ động mở miệng: “Ông yên tâm, cháu sẽ đưa cô ấy về tảo mộ.”

Chuyện giữa ông cụ Thẩm và bà nội của Khúc Kim Tích, Thẩm Thính đã biết rất rõ.

Lúc trước, ông cụ Thẩm nói bản thân có thể ra đi bất cứ lúc nào, tâm nguyện duy nhất của ông chính là muốn Thẩm Thính cưới Khúc Kim Tích. Thẩm Thính không thể nói đồng ý, nhưng cũng không thể nói không đồng ý.

Dù sao anh cũng không thích ai, cưới thì cưới thôi, chỉ cần người vợ này hiểu chuyện và không quấy rầy đến anh là được.

Nhưng anh vẫn phái người đi điều tra những chuyện năm xưa của ông cụ.

Ông cùng Thẩm cùng vợ của mình là đám cưới thương nghiệp, sau khi bọn họ kết hôn, vợ chồng luôn tôn trọng lẫn nhau, chưa từng cãi nhau lần nào.

Hơn nữa, vào thời điểm hai người kết hôn, hai người thản nhiên nói rõ suy nghĩ của mình. Thực ra ông cụ Thẩm và vợ của mình đều đã có người trong lòng, chỉ vì gia tộc nên bọn họ không đến được với nhau, chỉ có thể chia tay.

Hai người bọn họ sống hòa thuận với nhau cả đời, sau đó vợ của ông cụ bị bệnh nặng mà qua đời, khi đó ông cụ Thẩm cũng còn trẻ nhưng không tái hôn.

Cho đến tận hơn hai mươi năm sau, khi ông cụ đã già rồi, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đút thức ăn cho mèo ở đầu đường.

Vẻ ngoài nhìn cực kỳ giống với mối tình đầu sau khi chia tay chưa từng gặp lại kia.

Vì thế ông cụ Thẩm sai người chú ý đến cô gái này, biết cô tên là Khúc Kim Tích, biết cô không có người nhà, biết cô một mình chịu nhiều cực khổ.

Cho nên, lo lắng bản thân bệnh nặng không sống được bao lâu, có thể buông bỏ thế giới này bất cứ lúc nào, trải qua cả một khoảng thời gian dài suy nghĩ và tự hỏi, ông cụ Thẩm quyết định để cháu trai cưới Khúc Kim Tích.

Như vậy chờ khi ông cụ rời khỏi thế giới này, Khúc Kim Tích cũng có thể có một chỗ dựa.

Ông cụ nghĩ lúc trước bản thân có lỗi với người mình yêu, hiện tại gặp được cháu gái của bà ấy, con bé lại một thân một mình sống khổ sở như vậy, nếu như ông cụ đã biết có sự tồn tại của Khúc Kim Tích vậy ông nhất định phải bù đắp cho cô.

. . .

Đó là tất cả những gì Thẩm Thính điều tra được, cho nên anh nghĩ ông cụ Thẩm một mình gọi anh vào phòng làm việc để nói chuyện này, muốn anh đến tảo mộ bà nội của Khúc Kim Tích.

“Nếu ông cũng muốn cùng về đó, cháu có thể sắp xếp.” Thẩm Thính nói.

Ông cụ Thẩm xua tay: “Ông đi làm cái gì.”

Thẩm Thính hơi nhíu mày.

“Vợ chồng son các cháu về đi, thuận tiện giúp ông thắp một nén hương là được.” Ông cụ Thẩm từ tốn ngồi xuống ghế, lúc ngẩng đầu nhìn, vẻ hiền hòa trong mắt đã thay thế bằng vẻ sắc bén.

Vai Thẩm Thính căng thẳng, vẻ mặt cũng trở lên nghiêm túc.

Hai anh em Thẩm Thính từ khi còn nhỏ không ít lần bị ông cụ Thẩm dạy dỗ ở thư phòng, mỗi khi ông cụ Thẩm bày ra dáng vẻ như vậy thì chứng tỏ đã có chuyện quan trọng xảy ra.

“Thời gian trước Tiểu Kế có nói với ông cháu mở một công ty giải trí, sao rồi?”

Bởi vì sức khỏe, ông cụ Thẩm không thể lo liệu được mọi chuyện, cho nên những tin tức ở bên ngoài, hộ sĩ cũng gạt ông cụ.

Lúc trước liên tục phát bệnh đều bởi vì nguyên chủ gây ra, sau đó có người cố tình tiết lộ tin tức cho ông cụ.

Đối với vấn đề công việc, đôi khi có những chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của Thẩm Thính, cho nên anh đã nói việc này với Thẩm Kế, không biết Thẩm Kế xử lý thế nào, tóm lại là phong tỏa mọi tin tức, không để ông cụ biết được.

Thẩm Thính nhẹ giọng trả lời: “Không có chuyện gì ạ.”

Ông cụ gật đầu: “Từ nhỏ ông đã dạy cháu và anh cháu con đường làm ăn, giới giải trí mặc dù không như thương trường nhưng cũng không thể khinh thường, cháu phải chú ý một chút.”

“Cháu biết.”

“Cái gọi là thương trường như chiến trường, trên chiến trường nếu bị một kẻ địch âm thầm đánh lén vậy thì phải làm sao?”

“Cháu sẽ tìm ra phương hướng bắn tên của người đó, một kích giết chết đối phương.” Ánh mắt Thẩm Thính khẽ chuyển động, nhìn thẳng vào ông cụ Thẩm: “Ông muốn nói điều gì với cháu?”

“Thẩm Thính, trước kia cháu không thích Kim Tích, không chịu ra mặt giúp con bé thì thôi, ông nội cũng có thể hiểu được điều đó.” Ông cụ Thẩm bỗng nhiên thở dài: “Nhưng hiện tại tình cảm của bọn cháu cũng đã ổn định, vợ của cháu bị người khác bắt nạt, cháu thân là chồng, chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn?”

Nói xong, trên mặt ông cụ Thẩm hiện lên sự giận dữ, lửa giận cố khống chế ở trong thang máy sau khi nghe thấy những lời Từ Nam Nam nói giờ phút này đều bộc phát hết ra.

“Người ở tầng trên nhà cháu là ai?” Ông cụ đập mạnh lên bàn, thuật lại những lời Từ Nam Nam nói ra không sót một từ.

“Trên đời này, quả thật có người trùng tên, nhưng làm gì có chuyện trùng cả tên Khúc Kim Tích và Thẩm Thính, trừ hai người bọn cháu ra thì còn có thể là ai? Nghe giọng điệu của cô ta, không phải lần đầu tiên cô ta ăn hiếp Kim Tích!”

Thẩm Thính nhíu mày, ánh mắt trở lên thâm trầm: “Chuyện này cháu sẽ xử lý.”

“Ông không cần cháu xử lý, chuyện này ông sẽ xử lý!” Ông cụ Thẩm trừng mắt, nhịn không được mà giọng nói lớn hơn vài phần: “Cháu nói cho ông biết, người phụ nữ đó tên là gì?”

Có lẽ do quá tức giận, huyết áp không ngừng tăng lên, ông cụ lập tức ho khan.

“Ông nội, ông không sao chứ!” Ngồi ở phòng khách nghe thấy tiếng quát và tiếng ho khan của ông cụ Thẩm, Khúc Kim Tích hoảng sợ, vội vàng chạy đến.

Vừa rồi còn rất tốt, sao hiện tại ông lại tức giận rồi.

Cơ thể ông cụ Thẩm vừa mới khỏe được một chút, hiện tại không nên kích động, Khúc Kim Tích không chút nghĩ ngợi mà mở cửa lao vào bên trong.

Nhìn thấy cô tiến vào, ông cụ Thẩm không nổi giận nữa, để tránh dọa cô sợ, hô hấp từ từ chậm lại.

“Đừng lo lắng, ông nội không sao.” Ông cụ còn muốn hỏi Thẩm Thính, người nọ đã dứt khoát liên hệ với bác sĩ đang đứng ở dưới lầu.

Đừng một chút, anh bổ sung một câu: “Người ăn hiếp cô ấy sẽ phải trả một cái giá đắt.”

Cuối cùng ông cụ Thẩm cũng lựa chọn tin tưởng cháu trai, yên lòng, lại dặn dò tỉ mỉ vài điều. Sau khi bác sĩ tư nhân kiểm tra thấy ông cụ không có vấn đề gì thì cả hai liền rời đi.

Sau khi ông cụ vừa đi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Khúc Kim Tích đánh giá biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Thính, nhất thời không thể xác định được anh có đang tức giận hay không.

Nghĩ một chút, cô cẩn thận hỏi: “Ông nội có phải ép anh trở về tảo mộ với tôi, anh không muốn cho nên ông mới tức giận?”

Thẩm Thính bước về phía cô.

Anh cao hơn Khúc Kim Tích cả một cái đầu, đột nhiên đi tới còn nhìn chằm chằm vào cô khiến cô cảm thấy căng thẳng.

Cô không nhịn được lùi về phía sau, nhớ tới vừa rồi cô còn mách lẻo anh ở trước mặt ông cụ, cảm giác Thẩm Thính như đang muốn tính sổ với cô. Tay chân cô luống cuống túm lấy góc áo: “Ông nội vừa mới đi đó!”

Chỗ dựa vững chắc của cô vừa đi khỏi, người giám hộ lập tức thay đổi sắc mặt!

Thẩm Thính đứng cách cô nửa bước chân, sai đó anh dừng lại, cúi đầu, bóng dáng cao lớn che khuất người cô.

Sau đó anh thản nhiên nói: “Bởi vì em nên tôi bị ông nội mắng, em nói xem em nên bồi thường cho tôi thế nào đây?”

Thật sự là bởi vì cô nên anh bị mắng sao?

Khúc Kim Tích nhất thời hoảng sợ.

Hình như mấy lần Thẩm Thính bị ông cụ dạy dỗ đều là bởi vì cô.

“Anh muốn bồi thường thế nào?”

Thẩm Thính nhướng mày, ban đầu chỉ muốn dọa cô một chút, không ngờ cô lại bị dọa thật.

Nào ngờ anh nhướng mày, Khúc Kim Tích càng luống cuống.

Thẩm Thính lại tiến thêm một bước, hai người cách nhau gần hơn, ánh mắt anh rơi vào đôi mắt sáng như sao của cô, khóe miệng nhếch lên: “Đàn ông và phụ nữ ở cạnh nhau, em nói xem nên bồi thường như thế nào?”

Đôi mắt Khúc Kim Tích chợt mở lớn, thốt ra câu: “Định làm thịt tôi sao?”

Dứt lời, phòng khách liền trở nên yên tĩnh như chết.

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net