Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 91:
“Ha ha, Khúc Kim Tích, quả nhiên là cô.”
Sau lưng vang lên âm thanh khiến Khúc Kim Tích mờ mịt quay đầu. Cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ du lịch, đeo khẩu trang, lộ ra ngoài con mắt rất quen thuộc.
“Là tôi.” Túc Hướng Địch hơi kéo khẩu trang xuống một chút rồi lập tức đeo trở lại.
Khúc Kim Tích cực kỳ kinh ngạc: “Anh… Một mình anh đi máy bay sao?”
“Đúng vậy.” Túc Hướng Địch cười nói: “Tôi đi đến Thành phố M để quay một quảng cáo, trợ lý của tôi bị bệnh nên không muốn làm phiền cô ấy.”
“Cô thì sao, cũng là đi một mình à?”
Khúc Kim Tích vô cùng buồn bực. Làm sao Túc Hướng Địch có thể nhận ra cô. Cô cảm thấy mình che kín mít như vậy, ngay cả mẹ cũng không nhận ra cô, có được không. Nghe thấy anh ta hỏi như vậy, cô lén lút nhìn về hướng Thẩm Thính: “… Đúng vậy.”
Trong mắt Túc Hướng Địch tràn ngập ý cười: “Cô muốn đi đâu?”
“Thành phố M.”
“Thật là trùng hợp.”
Khúc Kim Tích cũng cảm thấy rất khéo.
“Người bên kia bị vây quanh chính là thầy Thẩm Thính sao?” Ánh mắt Túc Hướng Địch khẽ biến, lại nhịn không được nhìn Khúc Kim Tích.
Trên thực tế ngay cả chính anh ta cũng có chút kinh ngạc tại sao sân bay có nhiều người như vậy, anh ta lại nhận ra Khúc Kim Tích, khi anh ta nhìn về phía bóng lưng của cô, không hiểu anh ta cảm thấy người này chính là Khúc Kim Tích.
Nếu như người bị vây quanh bên kia chính là Thẩm Thính, hai người bọn họ lại đồng thời xuất hiện ở phi trường, có phải là…
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
“Hình như là vậy.” Khúc Kim Tích không muốn nhiều lời, nhìn thấy thấy nhân viên nhân viên đi đến chỗ của Thẩm Thính thì nói: “Sắp đến lượt tôi đăng ký rồi, tôi đi trước.”
Chạy được hai bước, cô chợt quay đầu lại nói: “Tôi không mang ô của anh, lần sau trả lại cho anh nhé.”
Túc Hướng Địch nhìn bóng lưng của cô, lòng bàn tay chợt nóng lên, gương mặt đằng sau khẩu trang lộ ra nụ cười ngây ngô, ngay cả chạy bộ mà cô cũng đáng yêu như thế!
Sau khi hoàn tất đăng ký xong xuôi, Khúc Kim Tích ngồi ở vị trí của mình, cởi áo khoác ra, nhờ tiếp viên hàng không lấy một ly nước lọc.
Lúc này Thẩm Thính chắc chắn đã lên máy bay rồi.
Khúc Kim Tích do dự vài giây, nhắn tin qua Wechat cho Thẩm Thính:
[Anh đã lên máy bay chưa?]
Thẩm Thính trả lời: [Chuyển sang khoang hạng nhất.]
Khúc Kim Tích lập tức không trả lời, cô cảm thấy mình ở khoang thương gia cũng rất tốt, không cần thiết phải tốn nhiều tiền đi ngồi khoang hạng nhất.
Sau một lát, một vị tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới, nở một nụ cười chuyên nghiệp với Khúc Kim Tích, nói: “Xin chào phu nhân, có một vị hành khách đã đổi chỗ cho cô đến khoang hạng nhất, xin cô theo tôi đến khoang hạng nhất.”
Khúc Kim Tích: “… ?”
Dường như nhìn ra nghi ngờ của cô, tiếp viên hàng không có lòng tốt giải thích, cũng che giấu sự kích động trong lòng, cô ấy hơi xoay người, bảo đảm chỉ có hai người các cô nghe được: “Anh Thẩm ở khoang hạng nhất đã đổi chỗ ngồi giúp cô.”
Làm tiếp viên hàng không, cô ấy luôn có thể biết được một số bí mật mà người khác không biết, đáng tiếc là không thể truyền ra ngoài.
Khúc Kim Tích yên lặng uống một hớp nước an ủi bản thân, nghiêm túc nói với tiếp viên hàng không: “Phiền cô chuyển lời cho anh ta, vị trí của khoang hạng nhất quá rộng rãi, tôi ngồi không có cảm giác an toàn, vẫn là nơi này tốt hơn.”
Cô nói vô cùng chân thành, thành công hù dọa tiếp viên hàng không. Mặc dù cô ấy cảm thấy khó hiểu khi có người cho rằng không gian rộng rãi không an toàn, nhưng đây là yêu cầu của hành khách, tiếp viên hàng không chỉ đành gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”
Tiếp viên hàng không thuật lại lời của Khúc Kim Tích không sót một chữ nào cho Thẩm Thính.
Thẩm Thính: “…”
“Thầy Thẩm.” Lúc này, anh nghe được một âm thanh gọi mình.
Thẩm Thính ngẩng đầu lên.
“Thầy Thẩm, chào anh, tôi là Túc Hướng Địch, năm ngoái trên buổi lễ “thời thượng đại điển”, tôi ngồi ở bên cạnh anh.”
“Chào anh.” Thẩm Thính lịch sự đưa tay ra, hai người bắt tay nhau.
Hai người khách sáo trò chuyện vài câu, Túc Hướng Địch trở lại vị trí ngồi của mình, giữa anh ta và Thẩm Thính còn có một cái ghế trống.
Khoang hạng nhất có tất cả tám chỗ ngồi, sau khi Túc Hướng Địch ngồi về chỗ, ấn mở Wechat của Khúc Kim Tích.
Anh ta do dự mấy giây, hít một hơi thật sâu, bắt đầu nhắn tin, thuận tiện hỏi:
[Cô cũng đi chuyến bay này sao?]
Một phút sau anh ta nhận được tin nhắn trả lời của Khúc Kim Tích:
[Đúng thế.]
Túc Hướng Địch: [Thật trùng hợp, tôi cũng thế.]
Khúc Kim Tích trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc ha ha.
Túc Hướng Địch lặng lẽ nhìn về vị trí của Thẩm Thính, sau đó đưa ra một quyết định ―― anh ta có thể kết luận Khúc Kim Tích ở ngay khoang thương gia.
Không có ở khoang hạng nhất thì chỉ có thể ở khoang thương gia, anh ta nghĩ cô sẽ không đi ngồi ở khoang phổ thông.
Tìm được tiếp viên hàng không, Túc Hướng Địch yêu cầu muốn đổi chỗ của mình.
Khúc Kim Tích mượn tiếp viên hàng không một cái chăn, thuận tiện lại lấy thêm ít trái cây ướp lạnh, chuyến bay đến Thành phố M lần này không có nhiều người, vị trí bên cạnh cô không ai ngồi.
Sau một lát, cô cảm giác bên người có ai đó ngồi xuống nhưng cũng không có chú ý, tiếp tục chơi điện thoại.
Không ngoài dự kiến của cô, Thẩm Thính quả nhiên lên hot search.
No.1 HotSearch: # Thẩm Thính và va li màu hồng#
Gần như có thể tưởng tượng fan hâm mộ và dân mạng phản ứng như thế nào, phần bình luận đều là đoán cái vali kia là của ai, có phải là Thẩm Thính cầm nhầm hay không. Đủ mọi suy đoán khác nhau, Khúc Kim Tích đọc xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Túc Hướng Địch đợi một hồi lâu cũng không thấy Khúc Kim Tích ngẩng đầu nhìn mình một cái, cô vẫn chơi điện thoại như cũ.
Anh lịch sự không nhìn cô đang xem cái gì, chỉ là âm thầm cân nhắc phải làm như thế nào mới có thể thu hút sự chú ý của cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, Túc Hướng Địch lấy điện thoại di động ra, ngón tay buông lỏng, điện thoại “ba” một cái rơi xuống bên chân Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích lập tức lấy lại tinh thần, dời ánh mắt sang. Cô nhìn thấy bên chân có thêm một cái điện thoại, vô thức xoay người nhặt lên rồi ngẩng đầu. Khi thấy khuôn mặt quen thuộc, đuôi mắt của cô vểnh lên bởi vì kinh ngạc.
Túc Hướng Địch: “Cảm ơn.”
Khúc Kim Tích đưa di động đưa cho anh ta: “Tôi tưởng là anh sẽ ở khoang hạng nhất chứ.”
Mặc dù Túc Hướng Địch không phải là nghệ sĩ lớn nhưng anh ta vẫn luôn không thiếu tài nguyên. Dù sao cũng là nghệ sĩ tuyến một tuyến hai, hơn nữa ngoại hình của anh ta tốt, nhất là am hiểu các tạo hình cổ trang, ở trên mạng anh ta còn được gọi là tiểu vương tử cổ trang, có được một lượng lớn fan nhan sắc*.
*Fan nhan sắc: là fan chỉ thích vẻ đẹp bên ngoài (nhan sắc).
Theo sở thích uống cà phê của anh ta, anh ta nên ngồi khoang hạng nhất thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Hơn nữa nếu như Túc Hướng Địch ở khoang thương gia, còn ngồi cùng một chuyến bay với cô, thì làm sao không cùng cô lên máy bay?
Túc Hướng Địch thông qua biểu cảm thay đổi ngắn ngủi của cô đã suy đoán ra trong lòng cô đang nghi ngờ cái gì. Chỉ trong một giây, anh ta đã thoải mái nói: “Tôi đã đổi chỗ xuống khoang thương gia.”
“Vì sao?” Khúc Kim Tích không hiểu, khoang hạng nhất không tốt hơn sao, vậy mà anh ta còn muốn chuyển khoang.
Túc Hướng Địch cười ôn hòa nhìn cô: “Không phải một mình cô ở đây sao, tôi cũng đi một mình, lại cũng đều đi đến Thành phố M, hai ta trùng hợp như vậy, không ngồi chung thì quá lãng phí.”
Anh thoải mái như vậy khiến cho Khúc Kim Tích không suy nghĩ nhiều, khó có khi gặp được bạn đồng hành thiện ý, cô bật cười, cất điện thoại đi.
“Quê của cô là ở thành phố M à?” Túc Hướng Địch tìm chủ đề.
Khúc Kim Tích gật đầu, Túc Hướng Địch nói: “Vậy chắc là cô rất quen thuộc với Thành phố M nhỉ? Lần này đi quay quảng cáo, chắc tôi phải ở lại Thành phố M hai ngày, tôi cũng không quá quen thuộc nơi này…”
Khúc Kim Tích hiểu rõ điều anh ta chưa nói hết, cô có chút áy náy nói: “Tôi về quê tảo mộ cho bà tôi, có khả năng không có thời gian đi chơi.”
Túc Hướng Địch thất vọng, nhưng mà nghĩ đến lý do Khúc Kim Tích nói, anh ta lại cảm thấy đây là điều đương nhiên, về quê tảo mộ cho người thân khẳng định là không có thời gian đi chơi.
Anh ta liền tìm đề tài khác.
Tính cách của Túc Hướng Địch không phải một người thích nói chuyện, nhất là với con gái, nhưng có đôi khi, tiềm lực của con người là vô hạn.
Đối mặt với Khúc Kim Tích, anh ta nhịn không được muốn nói nhiều hơn, bởi vì chỉ có trò chuyện với nhau thì anh ta mới có thể hiểu cô rõ hơn.
Thế là anh ta thành công biết được Khúc Kim Tích cũng chơi game, anh ta chủ động nói: “Tôi chơi « Đan Tháp Truyền Kỳ ».”
“Tôi cũng vậy!” Nói đến sở thích giống nhau, Khúc Kim Tích cũng hưng phấn hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn: “Cấp bây giờ của tôi là vàng, còn anh thì sao?”
“Kim cương.”
“!”
Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của thiếu nữ, nhịp tim của Túc Hướng Địch tăng tốc trong nháy mắt, thân thể cũng phát nóng. Không hiểu sao, anh ta lại không dám đối mặt với con mắt sáng ngời của thiếu nữ, thoáng dời ánh mắt đi một chút.
Chờ sau khi bình phục lại nỗi lòng, anh ta nói: “Vừa nãy cô có muốn quay đại ngôn của « Đan Tháp Truyền Kỳ », cần luyện cấp bậc, nếu như cô không chê thì tôi gánh cô nhé?”
Cái Khúc Kim Tích chờ chính là câu nói này của anh ta.
“Cao thủ!”
Túc Hướng Địch kiềm chế sự vui vẻ trong lòng, lập tức đăng nhập vào trò chơi, nói: “Tôi có một tiểu đội cố định gồm bốn người, đều là bạn tốt ngoài đời của tôi, tôi mời cô vào nhóm đã.”
“Được được.” Khúc Kim Tích không kịp chờ đợi, hiếm khi quen biết được một cao thủ, mặc dù hiện tại, trình độ của cô không tính là thấp. Nhưng so với đẳng cấp mà đối phương yêu cầu thì khoảng cách còn rất thấp. Cô lại còn phải xem kịch bản mới, thời gian cực kỳ eo hẹp, còn thiếu một cao thủ gánh cô lên.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Cô biết trình độ chơi game của Thẩm Thính rất cao. Trước đó, cô chơi game kia, đa số kỹ năng đều là Thẩm Thính dạy, nhưng bây giờ, Thẩm Thính đang bận chuyện của công ty, lượng công việc còn lớn hơn của cô nhiều, cô nào dám nhờ anh kéo cô lên.
Lúc trước, mấy đồng đội quen biết trên game kia lại vì lần vào game bị người ta nhắn tin chửi mắng nên cô đã xóa toàn bộ. Mấy ngày nay cô cũng không đăng nhập vào luyện tập.
Hiện tại có cao thủ giúp cô, quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Thẩm Thính phát hiện, mấy tin nhắn Wechat của mình liên tục nhắn đi, Khúc Kim Tích đều chưa hồi âm ―― thật ra anh không biết, Khúc Kim Tích chủ động phớt lờ tin nhắn của anh.
Anh thở dài, nếu không phải nghĩ đến sự cố kỵ của cô khi hai người cùng một khoang, ngay cả chuyển khoang cho cô mà cô cũng không chịu thì anh đã trực tiếp đi đến khoang thương gia rồi.
Tìm tiếp viên hàng không yêu cầu một ly rượu đỏ, Thẩm Thính định uống xong rồi ngủ một lát.
Tối hôm qua, anh cả đêm không ngủ, trời còn chưa sáng đã bắt đầu xử lý công việc trên công ty―― Công ty vừa thành lập không lâu, về nhà tảo mộ lại trì hoãn mấy ngày, nên anh cần xử lý thật tốt chuyện làm ăn trước đã.
Trong lúc vô tình quét mắt về phía sau, động tác của anh hơi ngừng lại ―― vị trí của Túc Hướng Địch trống rỗng.
Anh vô thức nhíu mày, trước mắt hiện lên hình ảnh cách đây không lâu, ở trong sân bay, Túc Hướng Địch và Khúc Kim Tích trò chuyện với nhau, với cả người lần trước cho cô mượn dù, hình như cũng chính là anh ta.
Ánh mắt Thẩm Thính khẽ nhúc nhích, anh tìm tiếp viên hàng không, hỏi hướng đi của Túc Hướng Địch.
Tiếp viên hàng không trả lời: “Vị tiên sinh kia ở khoang thương gia ạ.”
Yên lặng, yên lặng làm cho người hít thở không thông.
Tiếp viên hàng không nhịn không được rụt cổ một cái, qua khoảng nửa phút, cô ấy mới nghe được người đàn ông cất giọng trầm thấp đáp: “Phiền cô cũng giúp tôi chuyển đến khoang thương gia.”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Cùng lúc đó, Khúc Kim Tích được Túc Hướng Địch kéo vào tiểu đội của anh ta.
【 Giết địch tứ phương 】
【 Dùng tiền thật vất vả 】
【 Điêu Linh muốn ưu nhã 】
【 Luôn có yêu tinh hãm hại tôi 】
Sau khi 【 Tôi là thiếu nữ xinh đẹp】được kéo vào ――
Giết Địch Tứ Phương: 【 Đồng đội mới @ Tôi là thiếu nữ xinh đẹp, mọi người hoan nghênh. 】
Điêu Linh muốn ưu nhã: 【 Quào! Con gái à ? 】
Giết Địch Tứ Phương: 【 Ừm. 】
Tôi là thiếu nữ xinh đẹp: 【 Chào mọi người (đáng yêu) 】
Luôn có yêu tinh hãm hại tôi: 【 Thật là con gái! Còn là vàng, không tệ nha, em gái bao nhiêu tuổi rồi? 】
Tôi là thiếu nữ xinh đẹp: 【 mười tuổi. 】
Phốc ――
Túc Hướng Địch vừa uống một ngụm nước bỗng nhiên bị sặc. Khúc Kim Tích giật nảy mình, chờ anh ta bình tĩnh lại mới giải thích: “Đây đều là bạn thân ngoài đời của anh, đột nhiên anh mời một cô gái vào, bọn họ có thể sẽ hiểu lầm. Tôi nói mười tuổi, bọn họ khẳng định sẽ không hiểu lầm nữa.”
Túc Hướng Địch: “…”
Không, bọn họ sẽ càng hiểu lầm nghiêm trọng hơn.
Khung chat của Túc Hướng Địch không ngừng bị bạn thân spam――
Điêu Linh muốn ưu nhã: 【 Mẹ nó, A Địch! Anh là nghệ sĩ đấy! Anh điên hả! Mười tuổi!】
Luôn có yêu tinh hãm hại tôi: 【 Mười tuổi, là nghiêm túc à? Anh lừa người ta ở đâu vậy? Phạm pháp chưa, phạm pháp chưa! 】
Dùng tiền thật vất vả: 【 Mười tuổi? Điên rồi sao! 】
Túc Hướng Địch: “…”
Chương 92
Đây là lần đầu tiên Lưu Thanh Thanh đi máy bay. Bởi vì lo rằng khoang hạng phổ thông có quá nhiều người, cô ấy sẽ không thích ứng được, còn hạng nhất thì quá đắt, thế là cô ấy đã mua hạng thương gia với giá cả phải chăng.
Cô ấy cố gắng hết sức để bản thân không lộ ra vẻ khó khăn khi lần đầu tiên đi máy bay. Sau khi cô ấy ngồi xuống chỗ của mình thì bắt đầu nghịch điện thoại.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Trên máy bay có wifi, có thể sử dụng điện thoại di động ở chế độ máy bay. Để giảm bớt nỗi căng thẳng trong lòng, Lưu Thanh Thanh đã trò chuyện với bạn bè của mình.
Lưu Thanh Thanh: [Hình như tớ vừa gặp một minh tinh.]
Người bạn: [Ôi, may mắn vậy, tớ đã đi máy bay rất nhiều lần mà vẫn chưa gặp được minh tinh bao giờ.]
Người bạn: [Cậu đã gặp ai?]
Lưu Thanh Thanh: [Chính là người đàn ông cổ trang mà cậu vô cùng yêu thích đó. Tớ không biết tên anh ta.]
Người bạn:[!!! Cậu không phải là đã gặp Địch Tử của nhà tớ chứ.] cô ấy lập tức gửi ngay một bức ảnh của Túc Hướng Địch.
Lưu Thanh Thanh phóng to bức ảnh lên, sau đó lặng lẽ liếc nhìn sau lưng, lau cánh tay ướt đẫm mồ hôi rồi âm thầm chụp một bức ảnh gửi cho người bạn.
Lưu Thanh Thanh: [Cậu xem có phải là anh ta không?]
Người bạn: [Aaaaaaaa, thật sự là anh ấy! Cậu đúng là may mắn quá rồi, lại gặp được nam thần của tớ, oh oh oh.]
Lưu Thanh Thanh: [Anh ta thật đẹp trai.]
Người bạn: [Đúng vậy, đúng vậy, nhưng tớ vẫn thích dáng vẻ mặc cổ trang của anh ấy hơn, anh ấy trong trang phục cổ trang mới là tuyệt…đợi đã]
Người bạn: [Người bên cạnh anh ấy là ai vậy?]
Lưu Thanh Thanh: [Một cô gái rất xinh đẹp, có lẽ là bạn gái của anh ta. Hai người hình như đang chơi game, rất ngọt ngào. ]
Người bạn: [Trời ơi! Đó là Khúc Kim Tích!! Ôi chúa ơi!!! ]
Lưu Thanh Thanh: [? ?? ]
Thế là, Lưu Thanh Thanh đã may mắn tìm biết được một đống truyền thuyết về “Khúc Kim Tích”, sau khi cô ấy tìm hiểu xong thì lập tức kinh ngạc.
Người bạn: [Trước giờ chưa từng nghe nói Khúc Kim Tích và Địch Tử của chúng tớ có tin tức gì. Không ngờ họ lại bí mật qua lại với nhau. Nếu như tin tức này được tung ra, chắc chắn sẽ gây chấn động toàn bộ cộng đồng mạng.]
Lưu Thanh Thanh không đu idol, chỉ biết một số diễn viên nhất định, không cách nào đồng cảm được với sự hưng phấn và kích động của bạn mình, cô ấy chỉ nghĩ một cách rất đơn giản là hai người này rất đẹp, xứng đôi vừa lứa.
Lúc này, cô ấy cảm thấy ở lối đi bên cạnh xuất hiện một bóng người. Nhận thức được có người đang đi tới, cô ấy theo bản năng ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là một thân hình cao lớn thẳng tắp, anh rất cao, đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, chỉ có đôi lông mày lộ ra khiến trái tim của người ta đập loạn xạ.
Nếu tháo khẩu trang ra sẽ còn đẹp trai đến mức nào chứ?
Lưu Thanh Thanh ngạc nhiên sao hôm nay mình lại may mắn đến vậy, không ngờ lại liên tiếp gặp được hai anh chàng đẹp trai khí chất, lần đầu tiên đi máy bay thật là đáng.
Lưu Thanh Thanh: [Tớ lại gặp một anh chàng đẹp trai nữa.]
Người bạn: [Cho dù có đẹp trai cũng không đẹp trai bằng Địch Tử của tớ. Huhuhu, anh ấy lại ở cùng với Khúc Kim Tích, chồng của tớ sắp bị cướp mất rồi.]
Lưu Thanh Thanh không quan tâm đến nửa câu sau của bạn mình, phản bác nửa câu đầu của cô ấy: [Tớ cảm thấy người này cũng đẹp trai không thua kém chồng của cậu, chồng của cậu là một minh tinh, đây là một người qua đường, thực sự rất đẹp trai, khí chất tuyệt đỉnh.]
Người bạn: [Tớ không tin rằng trên cùng một chiếc máy bay, một người qua đường có thể đẹp trai hơn Địch Tử của tớ. Cậu chụp một bức ảnh cho tớ xem thử.]
Lưu Thanh Thanh trong lòng thầm nghĩ không thể để bạn mình cho rằng mắt nhìn người của mình không tốt, cô ấy lặng lẽ quan sát thì phát hiện anh chàng đẹp trai đeo khẩu trang đó đang ngồi ở ghế trống trước mặt đôi minh tinh.
Mỗi một hành động đều vô cùng tao nhã, Lưu Thanh Thanh theo trực giác của mình cảm thấy người đàn ông này không chỉ đẹp trai, mà còn giàu có.
Cô ấy vừa định chụp lén thì thấy người đàn ông cởi bỏ khẩu trang.
Ánh mắt của Lưu Thanh Thanh lập tức nhìn thẳng tới, cô ấy quả nhiên không đoán sai, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang kia thật sự là vô cùng đẹp trai.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu được sự phấn khích của người bạn đu idol kia- nhìn thấy anh chàng đẹp trai thật sự hoàn toàn không khống chế nổi.
Tuy nhiên, khuôn mặt này trông có chút quen thuộc, giống như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Lưu Thanh Thanh thực sự không nhớ ra là mình đã nhìn thấy ở đâu, cô ấy lắc đầu, ngắm nhìn soái ca rồi lặng lẽ chụp tấm hình gửi cho bạn mình.
[Nhìn đi, có phải là rất đẹp trai không? Tớ không nói lung tung đâu.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, người bạn rất lâu không trả lời.
Lưu Thanh Thanh cũng không vội vàng, cho rằng có thể là do trên máy bay WiFi không ổn định nên vẫn chậm rãi chờ đợi.
Phải mất năm phút sau cô ấy mới nhận được phản hồi từ người bạn của mình.
[… Tớ đang nằm trên giường! Vừa rồi tay run, điện thoại rơi xuống chảy máu mũi, miệng cũng sưng phù lên!]
Lưu Thanh Thanh trêu chọc: [Nhìn thấy trai đẹp có cần phải kích động như vậy không?]
Người bạn: [Cậu có biết người đàn ông mà cậu vừa chụp ảnh là ai không!!!]
Sự ngạc nhiên của người bạn khiến Lưu Thanh Thanh chấn động: [Không phải lại là một minh tinh khác chứ?]
Sở dĩ cô ấy có thể nhận ra Túc Hướng Địch là bởi vì bạn thân của cô ấy thường gửi cho cô ấy xem những bức ảnh và video nhỏ về anh ta, dù không quen cũng phải quen thôi.
Một lúc sau, cô nhận được một bức ảnh chụp màn hình dài từ người bạn của mình, đó là thông tin về một người tên là “Thẩm Thính”.
Người bạn: [Tớ sắp phát điên rồi, tại sao tớ lại không đi cùng chuyến bay này với cậu chứ? Cậu không chỉ gặp được thần tượng của tớ mà còn gặp được cả Thẩm Thính, hai người họ còn ở gần nhau như vậy!]
Người bạn: [Nghĩ đến Khúc Kim Tích! Cô ấy quá hạnh phúc rồi. Mặc dù tớ không phải là fan của Thẩm Thính nhưng mà Thẩm Thính được công nhận là có vẻ đẹp thần tiên. Khúc Kim Tích được Thẩm Thính ký hợp đồng với công ty của mình, bây giờ lại ở cùng với thần tượng của tớ, ba người họ còn ngồi chung với nhau. Ôi cái sự hưởng thụ thị giác chết tiệt này!]
Có lẽ vì người bạn kia quá phấn khích mà không gõ chữ nổi nên đã trực tiếp gửi một chuỗi tin nhắn thoại, Lưu Thanh Thanh ngại nghe tin nhắn thoại trên máy bay, thế là dứt khoát úp điện thoại xuống và lặng lẽ quan sát phía sau.
Cô ấy cũng ngưỡng mộ vận may của mình, không ngờ lại liên tiếp gặp được ba minh tinh. Nghe giọng điệu của người bạn thì người sau còn lợi hại hơn người trước.
Mãi đến khi bị tiếp viên hàng không cắt ngang, Lưu Thanh Thanh mới nhận ra hành vi của mình giống như nhìn trộm. Cô ấy đỏ mặt không dám nhìn tiếp nữa, tiếp tục tám chuyện với người bạn.
Người bạn nói muốn đăng Weibo để tưởng nhớ!
Còn ba vị đương sự của cuộc bàn tán đâu biết rằng đã có một sự kiện như vậy xảy ra. Khúc Kim Tích thậm chí còn không biết rằng Thẩm Thính đang ngồi trước mặt mình.
Quá trình chơi game rất vui vẻ, ít nhất đối với Khúc Kim Tích mà nói là như vậy.
Mọi người rất quan tâm cô, nói chuyện có chừng có mực, không tuỳ tiện nói một số lời màu mè, bởi vì trong nhóm còn có trẻ vị thành niên.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Chơi mấy trận đấu liên tiếp, bầu không khí tràn ngập niềm vui. Bởi vì [Điêu Linh muốn ưu nhã] và [Dùng tiền thật vất vả] chỉ chơi game trong thời gian rảnh rỗi, không thể chơi mãi được, do đó hai người đã rút khỏi trò chơi, đội chỉ còn lại ba người.
Túc Hướng Địch nói: “Lập nhóm ngẫu nhiên đi.”
Khúc Kim Tích: “Được.”
Lúc này, trong giao diện trò chơi bất ngờ có thêm một lời mời thêm vào đội.
―― Trong game “Truyền Kỳ Đan Tháp”, nếu như là bạn của WeChat hoặc Penguin, một người trong đó có thể ngẫu nhiên thành lập một đội, nếu như bên kia cũng chơi trò chơi này, có thể tự mình gửi lời mời tham gia vào đội ngẫu nhiên.
[Thẩm phán trưởng thần đình] xin tham gia vào nhóm đấu ngẫu nhiên năm người.
Đẳng cấp: Đồng nát.
Đồng ý hay không?.
Khúc Kim Tích sửng sốt trong giây lát, sau đó run tay suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Cô có nhiều bạn bè WeChat, không thể nhớ biệt danh của người khác nhưng mà cô có ghi chú!
Thẩm phán trưởng thần đình (Người giám hộ).
Đây là Thẩm Thính!
Anh thực sự đã tải “Đan Tháp Truyền Kỳ”, còn gửi cho cô một đề nghị xin gia nhập đội.
Làm sao anh biết mình đang chơi game chứ?
Khúc Kim Tích nuốt nước bọt, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt không thể nào giải thích được, rất muốn bấm từ chối.
Túc Hướng Địch ở bên cạnh đột nhiên nói: “Là bạn của cô xin gia nhập vào đội sao?”
Da đầu Khúc Kim Tích tê dại, cô gật đầu, vừa muốn nói rằng không quen lắm, muốn chuyển sang nhóm khác thì Túc Hướng Địch liền nói: “Vậy thì lập nhóm với anh ta rồi chúng ta chơi cùng nhau đi.”
Không còn cách nào khác, Khúc Kim Tích chỉ đành bấm đồng ý.
Thẩm Thính là tài khoản mới tạo nên là cấp thấp nhất, trong game có nhiều nhân vật để bạn lựa chọn, Khúc Kim Tích trơ mắt nhìn Thẩm Thính chọn cung thủ đội chiếc mũ xanh trên đầu.
Chiếc mũ màu xanh lá cây trên đầu!
Cô luôn cảm thấy Thẩm Thính không phải là vô tình mà là cố ý chọn nhân vật này.
“Kim Tích, Thẩm phán trưởng sắp chết rồi, cô thêm chút máu cho anh ta đi.” Túc Hướng Địch là trưởng nhóm, mục tiêu là huấn luyện Khúc Kim Tích. Vì đồng đội mới của nhóm ngẫu nhiên là bạn của Khúc Kim Tích, cho dù không quen biết thì với cấp độ thấp nhất này cũng nên giúp đỡ anh ta.
Khúc Kim Tích cứ chậm rì rì, không chịu cấp máu cho anh.
Cô cố ý thao tác sai.
Tuy nhiên, các cung thủ trong game dựa vào linh hồn của mình để di chuyển, hợp tác với Túc Hướng Địch gồm có ‘luôn luôn có yêu tinh hãm hại tôi’ và một đồng đội khác của nhóm ngẫu nhiên, bọn họ đã thành công phá vỡ Đan Tháp của đối thủ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Một cao thủ trong trò chơi qua mấy hiệp là có thể biết được rằng “Thẩm phán trưởng thần đình” chính là một cao thủ chơi game, nhưng có lẽ là lần đầu tiên chơi Đan Tháp.
“Bạn của cô thật lợi hại. Đây là lần đầu tiên anh ta chơi Đan Tháp sao?” Túc Hướng Địch thản nhiên nói.
Khúc Kim Tích chột dạ nói: “Có lẽ là như vậy…”
Lúc này, đồng đội trong nhóm ngẫu nhiên gửi tin nhắn: [@ Tôi là thiếu nữ xinh đẹp, vừa rồi làm cái gì vậy? Cô đánh như thế sao! Có biết chơi không! Không biết chơi thì đừng làm hại người khác.]
Giọng điệu rất kích động.
Điều này rất hay xảy ra trong game, đa số là đồng đội trong nhóm ngẫu nhiên. Có những người thì cục cằn, đồng đội làm vướng chân sẽ không tiếc lời mắng chửi.
Người này không dùng những lời thô tục, thái độ cũng coi như là tốt lắm rồi.
Giết Địch Tứ Phương: [@ Hầu tử đại vương, anh nói chuyện như vậy sao?]
Luôn có yêu tinh hãm hại tôi: [@ Hầu tử đại vương, để có thể thắng được đối phương, anh đã làm cái quái gì chứ? Còn dám trách em gái nhỏ của chúng tôi, có bệnh sao?]
Một giây tiếp theo, nhân vật của người này ngã xuống đất, xuất hiện màu xám xịt.
Hầu tử đại vương: [Chết tiệt! Không biết xấu hổ! Ai trong số các anh đã đánh lén tôi!]
Thẩm phán trưởng thần đình: [Tôi.]
Thẩm phán trưởng thần đình: [Có ý kiến sao?]
Thẩm phán trưởng thần đình: [Đá anh ta.]
Đội ngẫu nhiên là do Khúc Kim Tích lập ra, chỉ cần giải tán đội thì cũng tương tự như đá người này.
Khúc Kim Tích liền giải tán đội ngẫu nhiên.
“Đừng để trong lòng, trong game có rất nhiều người như vậy.” Túc Hướng Địch nhìn thấy Khúc Kim Tích sững sờ, cho rằng cô vì chuyện đồng đội của mình mà không vui liền an ủi, “Bạn của cô mặc dù cấp thấp nhưng kỹ thuật cũng không tồi. Cô hãy kéo anh ta vào tiểu đội của chúng ta và thành lập một đội cố định. Chúng ta đừng chơi đội ngẫu nhiên năm người nữa. ”
Khúc Kim Tích định thần lại, vội vàng lắc đầu.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
“Hay là thôi đi, hình như anh ấy không chơi game nhiều lắm. Chắc là chợt nổi hứng mà thôi.” Nếu như kéo Thẩm Thính vào vậy thì sau này cô chơi game khi nào, chơi bao lâu, chỉ cần anh online thì có thể biết được.
Không được, không được.
Túc Hướng Địch liếc nhìn cô, đầu ngón tay siết chặt điện thoại, đột nhiên nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Chẳng lẽ là bạn trai?”
Không ai trong bọn họ để ý rằng chiếc ghế ở trước hơi ngả về phía sau, một người đàn ông đang dựa sát vào ghế.
Khúc Kim Tích lắc đầu: “Tôi không có bạn trai.”
Cô không nói dối.
Ánh mắt của Túc Hướng Địch sáng lên, anh ta vốn dĩ không có hy vọng gì … Nhưng cô tự mình phủ nhận là không có bạn trai, vậy thì giữa cô và Thẩm Thính …
“Tôi tưởng cô đã có bạn trai rồi chứ?” Túc Hướng Địch thận trọng thăm dò, cố gắng không để cho Khúc Kim Tích phát hiện ra suy nghĩ của mình, để tránh mình chưa xuất quân mà đã chết trận.
Đột nhiên, Khúc Kim Tích bắt gặp ánh mắt của Túc Hướng Địch, trong lòng khẽ động, sau đó cô thở dài, mỉm cười nhìn anh ta nói: “Nhưng mà tôi đã kết hôn rồi.”
Túc Hướng Địch: “???”
Túc Hướng Địch: “!!!”
Túc Hướng Địch: “…”
Người đàn ông ngồi ở hàng trước, khuôn mặt luôn vô cảm, nghe vậy thì cột sống ưỡn thẳng trở lại, khóe miệng chậm rãi kéo lên.