Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời càng ngày càng tối, tôi biết thời gian đã qua rất lâu rồi.
Nhưng vẫn không có ai tới đây, bọn họ muốn tôi tự sinh tự diệt ư? Theo quan điểm này, chắc chắn là bà Bùi rồi, nếu tôi không còn nữa thì mọi chuyện sẽ được giải quyết rồi.
Nhưng để đối phó với một người phụ nữ trói gà không chặt như tôi mà dùng thủ đoạn này cũng quá thừa thãi rồi.
Không, sẽ không phải là bà ta đâu.
Nhưng lại không giống như Tân Hạo Đình, nếu là Tân Hạo Đình, anh ta muốn gì từ tôi chứ? Tiền, hay là công ty, hoặc là nguồn tài nguyên…
Tôi cứ không ngừng suy nghĩ, nhưng càng nghĩ tôi càng bực bội, càng nghĩ càng phức tạp, càng nghĩ càng không rõ.
Nhưng khi trời càng ngày càng tối, tôi cũng thay đổi từ tuyệt vọng suy sụp sang hi vọng bùng cháy.
Bởi vì nếu cuộc gọi của tôi không thu hút được sự chú ý của đám người kia thì tôi chắc chắn rằng khi tôi không đi đón con ở trường thì cô giáo sẽ gọi điện thoại.
Nếu không liên lạc được với tôi, có thể họ sẽ cố tìm cách tìm phụ huynh và qua các kênh khác hoặc sẽ đưa con bé về nhà.
Lùi lại một vạn bước, họ có thể sẽ tìm thấy Bùi Thiên Vũ.
Dù sao thì trường mẫu giáo Dục Tài cũng là của Bùi Thiên Vũ, hơn nữa dường như sau lưng còn có nội tình gì đó rất vững chắc.
Khi tôi nghĩ đến điều này, trong lòng tôi sáng tỏ thông suốt và tôi lại tràn đầy hy vọng, tôi biết rằng đây là hy vọng duy nhất của mình.
Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ nhỏ bé đầy thất vọng của Điềm Điềm, lòng tôi đầy chua xót, không ngờ Lăng Hoa Dao lại có ngày hôm nay, lại trắc trở như vậy. Một phút dại khờ đã khiến con gái tôi phải chịu tội theo.
Tôi còn phải mừng thầm vì sự việc này xảy ra khi bố mẹ tôi đi vắng, nếu không nhất định sẽ lấy mạng của bố tôi.
Màn đêm đã buông xuống, tôi không biết Điềm Điềm của tôi đã được ai đón về hay chưa, nhưng tôi tin chắc rằng lúc này đã có người biết tôi mất tích.
Rất nhanh thôi! Nhất định sẽ có người biết tôi đã mất tích, sẽ đến tìm tôi ngay.
Khi trời tối hẳn, xung quanh im ắng đến đáng sợ, tiếng chuột chít chít chạy loạn xạ không ngừng vang lên, tôi trợn tròn mắt hoảng sợ, thậm chí muốn ngồi dậy cũng không thể ngồi được. Tôi bị trói cuộn tròn lại, hai tay bị cột vào phía sau hai chân, lưng cũng không thể duỗi thẳng.
Áp lực của vị trí khiến tôi đau đớn không thôi, tôi phải cố gắng lật mình lại đưa cánh tay đặt xuống dưới rồi thầm cầu nguyện có người sớm tìm thấy nơi này.
Ngay khi tôi đang tràn đầy hy vọng, hy vọng có người đến cứu mình thì cuối cùng bên ngoài cũng có động tĩnh. Tôi vui mừng khôn xiết không ngừng kêu gào hòng phát ra tiếng động lớn hơn để gây sự chú ý.
Nhưng miệng tôi đã bị dính chặt, chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư, dù cố gắng thế nào cũng không thể kêu lên rõ ràng.
May mắn là tiếng bước chân lộn xộn kia đang đi thẳng đến đây. Mới đầu tôi còn vui mừng khôn xiết, nhưng đột nhiên trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, nếu như bọn họ tìm tôi thì sẽ không quen thuộc như vậy, sẽ không đến đây mà không gây ra một tiếng động nào.
Chỉ có một khả năng, đó là người bắt tôi đã đến rồi.
Tôi lập tức hoảng hốt, họ muốn làm gì? Tôi đổ mồ hôi ròng ròng trên trán, sự tuyệt vọng này khiến tôi quên cả khóc.
Quả nhiên có người đang nói chuyện, tôi có thể nghe rõ ràng giọng nói đang chửi thề.
Không phải chỉ có một người đến mà dựa theo tiếng bước chân thì ít nhất phải có ba bốn người. Một người lớn tiếng căn dặn: “Đi xem thử xung quanh có người hay không.”
Tiếng bước chân lộn xộn đi xa dần, một lúc sau lại chạy về: “Lão đại, yên tâm, chẳng có ma nào hết.”
Kế tiếp tôi nghe thấy tiếng ai đó mở khóa, sau đó là mấy tiếng bước chân đi về phía nơi này…