Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi sợ hãi kêu lên, nhắm mắt đợi một lực va chạm mạnh rơi trên người mình, nhưng giây tiếp theo, tôi lại cảm giác thân thể như được cập vào một cái bến cố định, có cảm giác rất không thật.
Trong lúc tôi vẫn chưa khỏi hốt hoảng, xung quanh đã vang lên tiếng hô kinh ngạc, xen lẫn trong đó là tiếng người trầm trồ khen ngợi. Tôi nghi ngờ mở mắt ra, vậy mà trước mặt tôi là lồng ngực của một người đàn ông cao lớn, hơi thở nam tính của người đàn ông vây lấy tôi.
Người đàn ông đeo khẩu trang đen, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy cặp mắt đó rất quen, giống như hai người chúng tôi đã từng quen biết nhau vậy.
Tay tôi vẫn đang túm chặt lấy cánh tay người đàn ông, ánh mắt cũng nhìn trực diện với mắt của người đàn ông.
Anh ta giúp tôi đứng vững lại, không nói chuyện mà nhìn cánh tay đang nắm lấy tay anh ta của tôi, lúc này tôi mới nhận ra mình đã thất lễ. Tôi nhanh chóng thu lại cái tay của mình, lo lắng nở nụ cười: “Xin lỗi anh! Cảm ơn anh rất nhiều.”
Một người tốt bụng đã giúp tôi dựng hành lý lên, đưa đến bên cạnh tôi: “Phải cẩn thận một chút, vừa nãy thật nguy hiểm, cũng may có vị tiên sinh này nhanh tay đấy!”
Tôi lại cúi người cảm ơn với người đàn ông một lần nữa: “Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn anh.”
“Cô… Đi đâu?” Người đàn ông hỏi lại.
“Tôi…” Tôi nhìn anh ta, cảm thấy bất ngờ, mà giọng nói này hình như cũng rất quen.
Tôi quan sát anh ta, thân hình cao thẳng, khí chất trầm ổn lạnh lùng, con ngươi như nhìn thấu tất cả…
Anh ta dường như hiểu được thắc mắc của tôi, đưa tay tháo một bên khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng. Tôi nhận ra được người trước mặt, cảm thấy rất ngạc nhiên: “...Anh…Bùi!”
Nhận được kết quả, tôi thở phào, bởi sao tôi cứ cảm thấy cặp mắt đó rất quen, thì ra là Bùi Thiên Vũ, người thay thế tổng giám đốc Triệu trong cuộc họp của Bác Duệ Thiên Vũ sáng nay.
Anh ta mang lại khẩu trang vào: “Đã trễ thế rồi, đi cùng nhau đi!”
Người này cho tôi cảm giác rất ưu tú, quyết đoán, không thích nói nhảm, tuy không biết ở Bác Duệ Thiên Vũ anh ta có chức vụ thế nào, nhưng dù là nhân viên bình thường cũng vẫn là một người cực kì nổi bật.
“A… Có hơi phiền không?” Tôi nhìn anh ta, lại nhìn dòng người đông đúc trong sân bay, dù sao thì tôi và anh ta cũng không có thân quen gì lắm.
“Cô còn cách khác rời đi à?” Anh ta hỏi lại: “Nếu không có thì đi cùng nhau thôi.”
Nói xong cũng không chờ tôi trả lời, anh ta xoay người đi ra phía ngoài.
Tôi kinh ngạc, suy nghĩ kỹ rồi kéo hành lý chạy chậm đuổi theo sau. Trong lòng nghĩ, vẫn đừng nên làm giá, tối nên quá giang xe anh ta đến nội thành rồi mới gọi xe, thì vẫn tốt hơn là gọi xe ở chỗ này, nếu chờ người ở đây giải tán bớt thì chắc tôi phải đợi cả ngày mới về được đến nhà.
Đi theo ngay sau anh ta, đến khi lên được xe đón anh ta, tôi thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể về nhà.
“Cảm ơn anh, anh Bùi!” Tôi nói với anh ta, nhưng anh ta không để ý lắm.
Ngồi trên xe, anh ta đang gọi một cuộc điện thoại, hình như đang báo cáo, sân bay tạm thời ngừng bay, không thể xuất hành đúng hẹn.
Dọc đường đi, tôi không có mở miệng, anh ta cũng không chủ động nói chuyện với tôi, không khí có hơi nặng nề. Vốn lúc nãy trước khi lên xe tôi vẫn còn một chút mừng thầm, trên đường có lẽ có thể kéo gần khoảng cách với anh ta, không chừng có lợi cho việc hợp tác các hạng mục.
Xem ra là tôi tự mình đa tình, suy nghĩ nhiều rồi.
Sau khi vào thành phố, tôi nói với Bùi Thiên Vũ: “Anh Bùi, để tôi xuống ven đường này là được rồi, tôi có thể gọi xe về nhà.”
“Không sao, nói địa chỉ của cô cho tài xế là được.” Lời nói của anh ta khiến người khác không cách nào phản bác, tôi chỉ đành phải nói với tài xế địa chỉ nhà mình.
Xe đưa thẳng tôi đến dưới cửa tiểu khu, tôi nói lời cảm ơn rồi xuống xe, xoay người nhanh đi vào tiểu khu, chờ sau khi tôi lên lầu mới nhớ hành lý của mình vẫn còn ở trên xe.
May mắn vẫn còn túi xách, tôi lấy chìa khóa ra, nhanh tay lẹ chân mở cửa đi vào nhà.
Không ngờ được, vào lúc hơn một giờ sáng, trong phòng ngủ chỉ còn lại chiếc đèn nhỏ đang sáng, tôi vừa định lên tiếng thì đã nghe trong phòng truyền đến âm thanh kì lạ, còn hơi chói tai…
Tôi chợt hiểu ra có chuyện gì, trong đầu vang lên tiếng “ong”, đầu óc trống rỗng, hai tai ù lên, như một con rối gỗ không có hồn phách chậm rãi đi đến cửa phòng ngủ, cửa mở ra một khe nhỏ. Qua cái khe đó tôi nhìn thấy hai thân thể trắng lóa đang dính với nhau, âm thanh phát ra càng làm cho người ta….
Mà chuyện làm tôi không thể tin được chính là, dưới ánh đèn mê ly, hai người lần lượt đổi chỗ cho nhau, lộ ra một gương mặt quen thuộc, người phụ nữ kia lại là…