Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô ta đẩy cửa phòng làm việc của tôi thật kêu, hùng hổ đi vào như một cơn gió, gào thét vào ngay mặt tôi: "Lăng Hoa Dao, chị nhàn nhã đấy, còn có lòng dạ thảnh thơi ở đây tác oai tác quái ra vẻ bà chủ, chị xứng sao?"
Tôi ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nhìn cô ta. Từ Quốc Thiên lập tức tiến vào theo, bước tới khuyên nhủ: "Cô chủ, cô làm cái gì vậy? Cô có việc gì thì về nhà giải quyết không được hay sao? Nhiều người như thế này đều đang nhìn đấy! Nói ở đây... ảnh hưởng không tốt."
"Ảnh hưởng cái gì? Chị ta còn sợ ảnh hưởng à? Chị ta là cái thá gì?" Cái miệng của Tân Hiểu Lan thực sự rất độc địa.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, tôi loáng thoáng nhìn thấy người ở văn phòng lớn bên ngoài đều đã đứng lên và nhìn về phía này.
Tôi nói với Từ Quốc Thiên: "Bảo bọn họ tan làm sớm đi, ngay bây giờ, ngay lập tức!"
Từ Quốc Thiên vội vàng đi ra ngoài, đuổi nhân viên muốn xem náo nhiệt. Bọn họ miễn cưỡng lê bước chầm chậm rời khỏi văn phòng. Nếu là trước kia, đừng nói là trước hai tiếng, cho dù chỉ trước hai mươi phút họ cũng sẽ biến đi trong giây lát, lập tức không còn bóng dáng.
Tôi nhàn nhã ngồi đó, nhìn Tân Hiểu Lan, bình tĩnh nói: "Em tiếp tục đi, nói lại những gì em vừa mới nói một lần nữa."
Từ Quốc Thiên rất có ánh mắt, lập tức đứng giữa hai chúng tôi, đề phòng có chuyện gì đó.
Tân Hiểu Lan không biết lấy can đảm ở đâu, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn tôi: "Chị bớt giả vờ trước mặt tôi đi. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chị chỉ ngồi mát ăn bát vàng chỉ biết giơ tay lấy tiền, có phải chị động tay động chân không?"
Bấy giờ tôi mới nghe ra được, cô ta đang nói về khoản tiền kia, khoản tiền mua nhà đã trở về trên thẻ của tôi.
“Em cũng biết sự việc nghiêm trọng sao? Ai gây ra chuyện đó?” Tôi thản nhiên như không, nhìn cô ta hỏi lại, điềm nhiên nói: “Dù chuyện lớn đến đâu thì cũng là chuyện của vợ chồng bọn chị. Em gấp cái gì hả?"
Tôi vẫn vững vàng ngồi trên ghế như trước, nhìn gương mặt nhớn nhác của cô ta mà không hề vội vàng, khó chịu.
Vào lúc này, Tân Hạo Đình cũng đi đến, hét vào mặt Tân Hiểu Lan: "Em nổi điên cái gì thế?"
"Cái gì gọi là em nổi điên hả? Chị ta đã làm gì mà anh lại đưa tiền cho chị ta?" Tân Hiểu Lan hét lên với Tân Hạo Đình: "Ở đây không có chuyện của chị ta, bằng không sao còn có người đào ra cái người sáng lập gì đó? Chị ta là người sáng lập gì chứ? Chị ta làm được mấy ngày? Không làm được việc gì mà cũng tranh công à?"
Không ngờ Tân Hiểu Lan này cũng không phải đồ ngốc, cũng là một người rất tự hiểu thấu, còn biết đào sâu.
Tôi nhìn Tân Hạo Đình, chậm rãi đứng dậy: "Tân Hạo Đình, anh đến đúng lúc lắm. Hôm nay em hỏi anh một chút, Tân Hiểu Lan cô ta, là ai cho cô ta can đảm để cô ta có tự tin như vậy, khiêu khích em hết lần này đến lần khác như thế? Hả?"
"Tôi không xứng? Vậy cô xứng à! Giả mạo "bà Tân" hai lần, cô thật đúng là cho mình thành chính thất rồi phải không? Sao nào, vị trí vợ của anh trai cô, từ khi nào mà đến phiên cô vậy?"
Tôi nhìn Tân Hiểu Lan ương ngạnh như thế, không muốn để mặt mũi cho cô ta nữa: "Thật đúng là coi mình thành một nhân vật chính rồi, đừng lấy sự khoan dung của tôi dành cho cô làm lý do để bắt nạt tôi. Tôi không tim không phổi nhưng cũng có điểm mấu chốt, đừng khiến tất cả mọi người đều khó coi."
Tôi tiến lại gần cô ta với khí thế ép người, trừng mắt nhìn khuôn mặt méo mó của cô ta, không tránh khỏi có chút thù địch.
Một tay Tân Hạo Đình kéo Tân Hiểu Lan ra phía sau, tức giận nhìn thẳng vào tôi: "Được rồi, đừng gây ầm ĩ nữa! Các người có thể cho anh yên tĩnh chút hay không, cũng không nhìn xem đây là lúc nào rồi."
Nhìn thấy anh ta khẩn trương chắn trước người của Tân Hiểu Lan, rõ ràng là đang bảo vệ cô ta, trái tim tôi hoàn toàn lạnh lẽo. Quá khứ tươi đẹp đã tan thành mây khói, thật là trước đây mọi thứ đều tốt đẹp nhưng bây giờ mọi chuyện trở nên sai trái.
"Tôi gây ầm ĩ ư? Tôi làm vậy là gây ầm ĩ à, phải không?"
Tôi từng bước tiến tới gần Tân Hạo Đình, chẳng lẽ giữa chúng tôi chỉ có thể để lại một mặt đáng ghê tởm như vậy cho nhau sao? Dường như tôi đã suy nghĩ quá nhiều, còn muốn để lại cho anh ta một con đường về nhà, nhưng lúc này tôi chẳng còn ước mơ gì về tương lai nữa.
"Tân Hạo Đình? Anh nhìn cho rõ, đây là văn phòng của tôi."
"Vậy thì sao? Chị chính là mầm tai họa trong cái nhà này. Không có chị thì sẽ không như bây giờ." Tân Hiểu Lan hét lên ở sau lưng Tân Hạo Đình, ngửa cổ đắc ý: "Anh ấy không thể tìm người khác sao? Chị cũng không xem lại dáng vẻ của chị đi, chị nên xem xét lại bản thân mình từ lâu rồi!"
“Cô lặp lại lần nữa xem!” Trái tim tôi như bị đâm thủng.