Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Ly Hôn Tôi Trở Thành Tiểu Phú Bà
  3. Chương 11
Trước /13 Sau

Sau Ly Hôn Tôi Trở Thành Tiểu Phú Bà

Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tôi vô thức nắm lấy tay áo anh một cách ỷ lại.

Nhưng đột nhiên tôi nhận ra rằng, chúng tôi đã ly hôn.

Tôi vội buông tay.

Từ Tĩnh Châu giơ tay lên nhìn đồng hồ “ Anh phải quay lại tham dự một cuộc họp quan trọng, em thành thật ở lại bệnh viện đi, chiều anh sẽ đến đón em, trước khi đi sẽ ghé qua bác sĩ kiểm tra lại”

Nhìn thấy anh ấy chuẩn bị rời đi, tôi không kìm được “ Từ Tĩnh Châu, Lâm Bạch Lộ.... cô ấy có thai thật sao?”

Từ Tĩnh Châu liếc nhìn tôi “ Đúng vậy”

Tim tôi đập thình thịch, ngồi trên chiếc giường bệnh, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình khiến tôi trông gầy đi lạ thường.

Từ Tĩnh Châu ánh mắt nhu hoà, anh ấy đi tới xoa nhẹ đầu tôi “ Nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều nữa”

“ Con của cô ấy...”

Tôi muốn hỏi đó có phải con của anh không.

Nhưng điều đó quá khó khăn để nói.

“ Hôm đó cô ấy được đưa đến bệnh viện kịp thời, đứa bé không sao, em đừng lo lắng. Cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ không liên quan đến em”

Anh ấy nghĩ tôi lo lắng cho đứa trẻ trong bụng của Lâm Bạch Lộ sao?

Tôi tức giận không muốn nói chuyện liền đẩy anh ấy ra “ Mau đi họp đi, sắp muộn rồi đó”

Anh ấy có lẽ rất vội nên cũng không nói gì thêm chỉ dặn tôi nghỉ ngơi tốt rồi rời đi ngay.

Tôi bối rối đến mức không thể ở lại bệnh viện lâu hơn nữa, đặc biệt chiều anh ấy lại muốn đưa tôi đi khám lại.

Và tôi cũng không muốn anh biết chuyện tôi có thai.

Tôi liền đổi quần áo và trở về nhà.

Có lẽ do quá mệt mỏi thời điểm đầu thai kỳ, tôi đã ngủ thiếp đi sau khi tắm và nằm trên giường.

Khi tỉnh lại, tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài nên vội chạy ra xem.

“ Em tỉnh rồi?”

Từ Tĩnh Châu đứng bên bàn ăn nhìn tôi.

Anh ấy mặc chiếc áo sơ mi với chiếc quần dài thông thường, chân dài eo thon càng lộ rõ hơn.

“ Không mang dép vào”

Anh ấy đi tới, nhìn bàn chân trần của tôi trên mặt đất, khẽ cau mày, quay người lại lấy dép.

Khi anh ấy quỳ xuống đi dép cho tôi, tôi thì thầm tên anh: “ Từ Tĩnh Châu...”

“ Hửm”

“ Cái đêm Lâm Bạch Lộ về nước, hai người có ở cùng nhau”

Anh xỏ dép cho tôi xong, khẽ kéo tôi ngồi xuống bàn ăn, lúc này mới nói “ Giang Dao, anh ở công ty tăng ca cả đêm”

“ Anh không lừa em?”

“ Anh chưa bao giờ nói dối em”

Anh đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt tôi “ Giang Dao, em không bao giờ tin tưởng anh”

“ Năm ngoái sinh nhật em, anh nói đi công tác...”

“ Chuyến công tác là thật, gặp cô ấy chỉ là tình cờ. Khi đó bọn anh gặp nhau, cô ấy nhờ anh giới thiệu luật sư giúp cô ấy ly hôn. Sau đó thi thoảng bọn anh mới liên lạc”

Tôi không biết nên tin ai, khi anh ấy nói điều này, tôi không thể không tin, nhưng vòng bạn bè của Lâm Bạch Lộ, những bức ảnh... câu nói đó họ đang muốn chứng minh điều gì?

Tôi chợt nghĩ ra một chuyện, lập tức đứng dậy đi lấy điện thoại.

Tôi đã lưu tất cả ảnh chụp màn hình Từ Cảnh Hiên đã gửi cho tôi lúc đó.

Mặc dù rất khó chịu nhưng tôi vẫn click vào những hình ảnh đó.

“ Vậy thì những bức ảnh này là gì?”

Tôi mở ảnh chụp màn hình cho Từ Tĩnh Châu xem.

Sau khi đọc nó, anh ấy không nói gì, nhưng lại lấy điện thoại di động ra.

Tôi nhìn anh ấy nhấp vào vòng bạn bè của Lâm Bạch Lộ. Vòng kết nối bạn bè của Lâm Bạch Lộ xuất hiện trong nửa năm gần đây.

Nhưng những bức ảnh tôi giơ ra vừa nãy không hề xuất hiện, rõ ràng khi cô ấy đăng nó đã cố tình chặn Từ Tình Châu.

Lúc này trong lòng tôi đã hiểu điều gì đó.

Cho dù Từ Tĩnh Châu không có ý gì với Lâm Bạch Lộ nhưng chắc chắn cô ta thì có tình cảm với anh.

Khi chúng tôi gặp nhau vào hôm đó, thời điểm tôi hỏi lý do vì sao cô ấy lại ở với người đàn ông đã có gia đình suốt một đêm, cô ấy đã sửng sốt nhưng vẫn nương theo điều đó nói mà không hề phủ nhận.

Bây giờ nghĩ lại, Từ Tĩnh Châu không hề nói dối tôi, đêm đó anh ấy không ở cùng Lâm Bạch Lộ.

Vẻ mặt Từ Tĩnh Châu có chút lo lắng.

Đàn ông rõ ràng rất ghét những người phụ nữ giở trò như này sau lưng anh ta.

“ Có lẽ cô ấy chỉ muốn nối lại tình xưa với anh...” Rốt cuộc tôi vẫn không thể ngăn được sự chua xót khi nói điều này, dù sao Từ Tĩnh Châu và Lâm Bạch Lộ cũng là bạn học thời đại học, và Từ Cảnh Hiên nói rằng họ cũng từng có khoảng thời gian yêu nhau trong quá khứ.

“ Nối lại tình xưa sao?” Từ Tĩnh Châu nhìn tôi có chút không hài lòng “ Hồi đại học, cô ấy và bạn thân anh là một đôi, chính là người đứng bên cạnh cô ấy trong ảnh”

“ Giang Dao, anh sở dĩ giúp cô ấy cũng là vì tầng quan hệ này”

Anh ấy nhìn tôi thật sâu “ Sau đó, cậu ấy chết, trước khi ra đi, cậu ta đã nhờ anh chăm sóc tốt Lâm Bạch Lộ”

“ Chồng cô ấy ở Hoa Kỳ đã ngược đãi và ngoại tình sau lưng cô ấy trong khi mang thai. Đó là lý do vì sao cô ấy muốn mượn luật sư giỏi nhất chuyên xử lý các vụ pháp lý của công ty để chống lại trong vụ kiện xuyên quốc gia đó”

Tôi có chút hối hận và áy này “ Thực xin lỗi, Từ Tĩnh Châu, em còn tưởng rằng cô ấy mang thai con của anh”

“ Em cả ngày nghĩ cái gì vậy?” Từ Tĩnh Châu tựa hồ bị chọc giận, nhéo mặt tôi “ Giang Dao, một mình em đã đủ để áp chế anh, làm gì còn tâm trí hơi sức để ý người khác”

Tôi hơi đau khi bị anh ấy nhéo, và tôi không tin những lời anh ấy nói “ Rõ ràng là em không thể chịu nổi anh”

Cách anh ấy nhìn tôi dần thay đổi.

Tôi đột nhiên có chút sợ hãi, vô thức che bụng dưới.

Kể từ khi ly hôn, đã lâu tôi và anh không ân ái với nhau.

Tôi thực sự biết rằng anh ấy có nhu cầu cao trong khoản đó.

“ Em không muốn chúng ta còn chưa ăn tối mà”

Từ Tĩnh Châu trực tiếp bế tôi đi về phía phòng ngủ.

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch khi anh ấy đặt tôi xuống giường rồi dùng một tay cởi khuy áo của tôi.

Không kìm được tôi ôm eo nhỏ của anh và dụi mặt vào khẽ thủ thỉ:

“ Từ Tĩnh Châu... trong bụng em có đứa nhỏ, hiện tại anh đừng làm loại chuyện này được không?

Ngón tay đang cởi khuy của anh ấy bỗng dừng lại.

Tôi nằm trong lòng anh khẽ cắn môi dưới lại, cánh tay đang ôm eo anh cũng tự dưng xoắn vào nhau.

“ Dao Dao”

Bàn tay anh đưa xuống ấn nhẹ vào gáy tôi

“ Từ Tĩnh Châu, em không bắt chiếc Lâm Bạch Lộ và càng không thể bắt chiếc cô ấy việc mang thai. Chính anh bắt nạt tôi mới khiến tôi có em bé”

Tôi dụi vào lòng anh, mùi hương, sự ấm áp của cái ôm mà tôi hàng đêm mong nhớ đến phát điên khi nghĩ về nó.

Đêm cuối cùng chúng tôi ở bên nhau.

Bao cao su trong nhà đã dùng hết, anh ấy thận trọng và cứng rắn trong việc sử dụng biện pháp an toàn.

Nhưng vì lý do nào đó, đêm đó anh ấy lại cực kỳ mạnh mẽ độc đoán, lần đầu tiên không sử dụng biện pháp an toàn dù biết rằng đó là khoảng thời gian an toàn của tôi.

Nhưng luôn có những bất ngờ ngoài ý muốn.

Tại thời điểm này tôi nghĩ lại, đó là khoảng thời gian Cố Hoài Sâm chia tay Giản Lan và quay trở về nước.

Đó là lý do vì sao đêm đó anh ấy lại bất chấp như vậy, đó là do sự ghen tị.

Trong lòng tôi có chút ngọt ngào nhưng lại sợ đắm chìm vào trong đó.

“ Cho nên, lần này khó chịu là do em mang thai?”

Anh xoa gáy tôi vuốt ve mái tóc dài, tấm lưng gầy guộc của tôi rồi ôm chặt tôi vào lòng.

“ Em cảm thấy không khoẻ và ngất đi, khi tới bệnh viện em mới biết mình có thai”

“ Tại sao em không nói với anh?”

“ Em lúc đó còn giận anh, cho rằng anh cùng Lâm Bạch Lộc có con...”

“ Giang Dao” Từ Tĩnh Châu vừa bất đắc dĩ vừa tức giận “ Em rốt cuộc hiểu rõ sao?”

“ Cái gì?”

“ Anh là chồng của em, những cô gái khác không hề liên quan đến anh”

“ Từ Tĩnh Châu, vậy anh nói cho em biết, anh lấy em là vì thích em sao?”

Tôi hoàn toàn bối rồi, chỉ cần Từ Tĩnh Châu cho tôi ít mật ngọt, tôi sẽ lại ngốc nghếch đi theo anh ấy, thậm chí bị bán còn vui vẻ đếm tiền cho anh.

“ Tất nhiên là không rồi”

Những lời của Từ Tĩnh Châu đã đánh thức tôi khỏi giấc mơ.

“ Bởi vì em ngốc đó”

Từ Tĩnh Châu có vẻ bất đắc dĩ “ Giang Dao, hồi nhỏ em có sốt cao đến cháy não không vậy?”

Một người đàn ông như anh ấy rất có năng lực, gia đình họ Từ hiện nay cũng đang nằm dưới sự kiểm soát của anh ấy.

Ngay cả khi cuộc hôn nhân của anh ấy không được tự do 100% thì ít nhất quyền chủ động lựa chọn vẫn nằm trong tay anh.

Nhà tôi mặc dù không nghèo nhưng so với Từ Tĩnh Châu cũng không là gì, vậy vì sao anh ấy lại lấy tôi?

Công việc của bố tôi cũng phụ thuộc vào anh ấy, và tôi thì lại càng không thể giúp ích gì.

Tôi đột nhiên nắm lấy tay áo anh “ Từ Tĩnh Châu, chả nhẽ anh yêu thầm em?”

Đó là lý do vì sao anh ấy giữ bức ảnh đó.

Từ Tĩnh Châu đột nhiên cúi xuống, tôi vừa dứt lời, anh ấy đã ôm lấy mặt tôi rồi hôn xuống.

Tôi muốn nói thêm gì đó thì anh ấy lại càng hôn sâu hơn.

Tôi nhanh chóng bị nụ hôn của anh làm cả người mềm nhũn, đầu óc ngừng hoạt động.

Tất nhiên đến cuối cùng chúng tôi không làm gì cả.

Tôi úp mặt xuống gối mặt đỏ bừng còn Từ Tĩnh Châu thì đi tắm nước lạnh.

Nghe tiếng nước chảy róc rách, nghĩ đến chuyện vừa rồi tôi không kìm nén được vui sướng cười khúc khích.

Ngày thứ hai, Từ Tính Châu đưa tôi đi khám khoa sản.

Ngay khi chúng tôi đến khoa phụ sản, cũng bắt gặp Lâm Bạch Lộ cũng đến khám.

Mắt cô ấy sáng lên nhưng khi nhìn thấy tôi bên cạnh lại ảm đạm ngay tức khắc, tỏ vẻ đáng thương.

“ Tĩnh Châu...”

Nhưng cô ấy sớm thay nó bằng một nụ cười dịu dàng rồi đi về phía chúng tôi.

Mặc dù tôi không thích cô ấy cho lắm, nhưng lúc này Từ Tĩnh Châu ôm eo tôi nên cho dù Lâm Bạch Lộ có xuất hiện, ý đồ có không hề đơn giản thì tôi cũng không có gì phải tức giận.

Tôi vốn không phải người thích quan tâm đến mọi thứ, tuy tôi vô tâm hay bất cẩn, có lúc cũng hơi ngu ngốc nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi dễ bị bắt nạt.

Lâm Bạch Lộc giả vờ coi như tôi không tồn tại, chỉ nói chuyện riêng với Từ Tĩnh Châu:

“ Tĩnh Châu, mấy ngày nữa các bạn đại học sẽ tổ chức họp lớp. Anh có tham gia không? Nói mới nhớ, dù sao bạn cũ đã mấy năm không gặp lại rồi...”

“ Chắc là không đi”

“ Sao vậy, có phải do công ty bận quá không?”

“ Dao Dao đang mang thai, tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy”

Từ Tĩnh Châu cười hờ hững với cô ấy “ Còn gì nữa không, giờ tôi với Dao Dao phải đi khám thai”

Lâm Bạch Lộ sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên cô ta cũng không ngờ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, cho nên sửng sốt rất lâu đến mức không thể nói lời nào.

Từ Tĩnh Châu trực tiếp đưa tôi đến phòng khám.

Lâm Bạch Lộ sững sờ gọi lại: “ Tĩnh Châu...”

“ Anh không phải đã ly hôn sao? Vậy Giang Dao...”

Cô ấy ấp úng cố tình không nói hết, đây thực sự là thủ đoạn quen thuộc của cô ta.

Tôi không nói lời nào, Từ Tĩnh Châu đem chuyện của Lâm Bạch Lộ ra, vậy thì anh ấy phải tự mà giải quyết.

“ Cô muốn nói cái gì? Hay cô cho rằng, Từ Tĩnh Châu tôi ngu xuẩn đến mức có thể bị người khác thao túng”

Lời nói của Từ Tĩnh Châu có chút nặng nề.

“ Em không có ý như vậy, em chỉ sợ anh bị lừa...”

Lâm Bạch Lộ lại bày ra vẻ mặt sắp khóc.

Tôi lắc đầu chậm rãi mở miệng: “ Đúng là chồng tôi nên lo lắng về việc bị người khác lừa dối, cô có nghĩ vậy không? Cô Lâm?”

“ Giang Dao, cô nói vậy là có ý gì, tôi yêu Tĩnh Châu nhiều năm như vậy, sao có thể lừa dối anh ấy”

Tôi không nói chuyện chỉ cười nhìn Từ Tĩnh Châu.

Ngay sau khi nói xong, Lâm Bạch Lộ cũng biết mình đã lỡ miệng và lập tức tức giận.

“ Nói đến chuyện này, cô và Đông Hằng là người yêu của nhau. Khi Đông Hằng ra đi, cậu ấy đã nhờ tôi chăm sóc cho cô. Những năm qua, tôi đã cố hết sức mình có thể. Cô Lâm, Dao Dao vừa phát hiện cô ấy có thai, không thể tức giận, nên mong cô đừng nói những điều không tốt đẹp đó trước mặt cô ấy trong tương lại. À nhân tiện, đừng đăng những điều dễ gây hiểu lầm trên vòng bạn bè của mình nữa.”

Sau khi Từ Tĩnh Châu nói xong, anh ấy trực tiếp dẫn tôi vào phòng khám mà không đợi câu trả lời của cô ta.

Khi chúng tôi ra ngoài, Lâm Bạch Lộ đã rời đi

“ Sau này cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa”

Từ Tĩnh Châu vuốt thẳng tóc cho tôi “ Giang Dao, sau này dù có bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa, cũng phải nói với anh đầu tiên”

“ Nhưng trước đây anh rất bận rộn. Mỗi lần về nhà đều rất khuya, sáng em thức dậy thì anh đã đi rồi, thời gian em gặp được anh đều rất ít”

Có lẽ vì điều này nên anh cũng không biết được thái độ gia đình anh đối xử với tôi không tốt lắm.

Cũng vì chồng tôi nên mẹ chồng tôi tuy không bằng lòng cũng chả ưa gì tôi nhưng mặt ngoài bà ấy vẫn tỏ ra nhã nhặn.

Từ Tĩnh Châu nhìn tôi một lúc rồi ôm tôi vào lòng:

“ Anh đã gọi người thu dọn căn biệt thự bên chỗ vườn mận kia rồi. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ ra ở riêng”

“ Từ Tĩnh Châu...” Tôi không ngờ anh ấy sẽ nói như vậy.

Anh ấy là con cả, Từ Cảnh Hiên lại vừa đi nước ngoài du học nên hiện giờ anh ấy cũng là đứa con duy nhất trong nhà của bố mẹ mình.

“ Trước kia là lỗi của anh, cưới em về nhưng lại không bảo vệ tốt cho em để em phải chịu nhiều ấm ức”

Từ Tĩnh Châu đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt khoé mắt đỏ hoe của tôi “ Dao Dao, anh xin lỗi”

Quảng cáo
Trước /13 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Đại Tranh Chi Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net