Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Giang Dao, anh có thể nuông chiều tính ngỗ ngược của vợ mình, thi thoảng gây sự thậm chí gây phiền phức bên ngoài cũng được, nhưng điều gì cũng phải có giới hạn”
Anh ấy tựa hồ có chút mệt mỏi, giơ tay ấn giữa lông mày “ Em gây chuyện vậy là đủ rồi, hiện tại cùng anh trở về”
Tôi dường như nhìn thấy trái tim mình đang bị khinh bỉ, vứt xuống đất rồi bị dày xéo không thương tiếc.
Vì vậy, tôi đây là đang gây rối và anh ấy vẫn nghĩ do tôi giận dỗi không hài lòng.
Làm sao để anh ấy hiểu rằng, Giang Dao không muốn yêu anh ấy nữa, không muốn làm vợ, không cần tình yêu của anh và cũng không còn muốn quan tâm anh nữa.
Nhưng bây giờ tôi khi trông thấy anh mệt mỏi như vậy trong lòng vẫn rất khó chịu.
Nhìn anh mặc chiếc áo sơ mi tôi chọn, thắt chiếc cà vạt tôi mua, thậm chí đến việc giặt tất hay đồ lót của anh ấy cũng là tôi làm.
Tôi còn chưa giặt cho ba tôi bao giờ đâu.
Tôi yêu anh ấy nhiều đến mức, chỉ cần anh ấy gọi tôi là vợ một lần nữa, ôm tôi vào lòng tôi sẽ thoả hiệp mà không chần chừ.
Nhưng đến sự chiếu lệ dành điều đó cho tôi anh ý cùng lười làm.
Lâm Bạch Lộc đã trở lại, một người đàn ông chỉ có đủ sự dịu dàng kiên nhẫn dành cho người con gái anh ta yêu.
Giang Dao, mày thật đáng thương, chồng mày đến cuối cùng cũng không yêu mày.
Cuộc đấu tranh xem ai sẽ cúi đầu trước giữa anh ấy và Lâm Bạch Lộ khiến tôi cảm thấy nản lòng.
Tôi hít một hơi thật sâu, đáng thương giữ lại chút lòng tự trọng cuối cùng của mình và hếch hàm lên không tỏ ra yếu thế.
“ Từ Tĩnh Châu, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu rằng tôi muốn ly hôn với anh không có chuyện thương lượng ở đây”
“ Giang Dao em nên suy nghĩ cho kỹ, ly hôn không phải chuyện đùa”
“ Tôi biết, Từ Tĩnh Châu, ngay từ đầu khi yêu cầu ly hôn, tôi cũng đã suy nghĩ rõ ràng và sẽ không thay đổi”
Anh ấy nhìn tôi thật sâu sau đó mỉm cười tự giễu.
Tôi không rõ vì sao anh ấy lại cười như vậy, nhưng tôi cũng không có thời gian tìm hiểu về điều đó.
Bởi vì anh ấy đã nói “ Được rồi”
Qúa trình ly hôn diễn ra rất nhanh chóng, vì tôi không muốn lấy bất kỳ tài sản nào của anh ấy nên mọi việc diễn ra càng đơn giản.
Khi nhân viên đóng dấu vào sổ xanh, Từ Tĩnh Châu nhìn tôi lần cuối nói “ Giang Dao...”
Toàn thân tôi choáng váng: “ Mời anh nhanh lên, tôi đang rất vội”
Anh không nói nữa
Chúng tôi nhận được giấy ly hôn rất nhanh.
Tôi lấy cuốn của mình rồi đeo kính râm lên nhanh chóng bước ra ngoài.
Từ Tĩnh Châu dường như bước đi phía sau tôi.
Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều vì lối ra cũng chỉ có duy nhất con đường này nên anh ấy cũng chỉ có thể đi bằng lối này.
Tôi lên xe rời đi mà không hề liếc nhìn anh ấy một lần
Khi xe chạy đến ngã tư chờ đèn đỏ, tôi mới định thần lại nhìn quyển sổ xanh, cae người như đổ gục ôm vô lăng khóc lớn.
Tôi chặn những chiếc xe phía sau, nhưng lúc này tôi không còn sức để di chuyển.
Mãi cho đến khi cảnh sát giao thông đến hỏi tôi, tôi mới điều chỉnh lại được tâm trạng và lái xe đi.
Tôi trở về căn hộ mà tôi đã mua trước khi kết hôn.
Sau khi tắm và thay quần áo ngủ tôi ôm con gấu bông và bắt đầu ngẩn người.
Nhưng trong suốt mười phút, chuông điện thoại reo lên liên tục.
Tôi không muốn xem cũng chả muốn nhặt nó lên.
Nhưng dường như chỉ cần tôi không nghe thì người đang gọi sẽ không chịu dừng lại.
Tôi cảm thấy đầu nhức như búa bổ nên chỉ có thể với lấy chiếc điện thoại và tắt tiếng nó đi.
Nhưng khi nhìn thấy cái tên Chu Đồng, sức chiến đấu trong tôi lập tức hồi sinh.
Tôi lập tức chộp lấy điện thoại, như một con thú nhỏ vừa mới thức giấc sau giấc ngủ đông đầy hung dữ.
Chu Đồng muốn nhìn thấy trò cười của tôi, hừ, kiếp sau đi.
Tôi trực tiếp nghe điện thoại, toàn thân cảnh giác cao độ sẵn sàng trong tư thế chiến đấu.
Nhưng Chu Đồng lại hét lên với giọng cao vút với tôi ở đầu bên kia:
“ Giang Dao, cô điên rồi sao? Cô vậy mà lại vì Cố Hoài Sâm mà ly hôn với Từ Tĩnh Châu?”
Tôi chết lặng
Cái gì Cố Hoài Sâm, tại sao tôi lại vì Cố Hoài Sâm.
Cố Hoài Sâm và tôi đã chia tay nhau bao lâu rồi.
Mặc dù anh ta là mối tình đầu của tôi khi còn trẻ, thời điểm mà tôi còn chưa rõ tình yêu là gì.
Không nhắc tôi còn quên mất luôn anh ta rồi.
“ Giang Dao, đầu của cô bị lọt vào khe cửa sao? Cố Hoài Sâm vừa mới tuyên bố chia tay Giản Lan về Trung Quốc lập nghiệp, Cô liền ly hôn với Từ Tĩnh Châu”
Chu Đồng rất tức giận bên kia điện thoại, tại sao cô ấy lại tức giận khi tôi ly hôn?
Chẳng phải việc tôi ly hôn là điều rất tốt cho cô ấy sao, dù sao cô ấy cũng thích Từ Tĩnh Châu đến như vậy.
“ Giang Dao, cô đang nghĩ cái gì vậy? Mẹ nó chứ, anh ấy là một người đàn ông hoàn hảo như vậy, dù anh ấy có muốn lấy ai chả được. Mà cô lại làm cái quái gì vậy? Dù cô xinh hơn tôi một chút, trắng hơn tôi một chút, còn không sao cô lại hơn tôi được. Tại sao Từ Tĩnh Châu bị tổn thương tình cảm tuỳ tiện chọn người kết hôn nào cũng được mà sao anh ấy không chọn tôi mà lại chọn cô.
Chu Đồng chửi rủa và khóc trên điện thoại.
Nhưng khi cầm điện thoại, tôi lại muốn khóc nhiều hơn nữa.
Hoá ra mọi người đều biết anh ấy kết hôn với tôi là do bị tổn thương tình cảm.
Nhưng tôi lại là người duy nhất không biết, tôi đã ngu ngốc, thậm chí vô cùng hạnh hạnh phúc khi cưới và trở thành vợ của anh ấy.
Đêm trước ngày cưới tôi còn phấn khích đến nỗi lăn lộn trên giường.
Giờ nghĩ lại mọi người ở Thành Đô này đều nhìn tôi như một kẻ ngốc.
Tôi cúp điện thoại.
Tại thời điểm này tôi càng không thể khóc.
Tôi thẫn thờ nhìn con gấu nhỏ trước mặt.
Đây là quà tặng vào năm đầu tiên chúng tôi yêu nhau, khi đó là ngày 1 tháng 6 tôi đã làm ầm lên đòi Từ Tĩnh Châu mua nó cho tôi.
Mặc dù anh ấy thấy hành vi này thật trẻ con và lố bịch, nhưng anh ấy vẫn tự tay mua con gấu bông này cho tôi.
Tôi đã thích đến nỗi hầu như đêm nào cũng phải ôm nó đi ngủ.
Nhưng bây giờ
Tôi thậm chí còn không cần ba của nó nữa, đồ khốn nạn, mày cũng biến khỏi đây.
Tôi nắm lấy tai nó và đứng dậy mở cửa ném con gấu đi.
Nhưng vừa mở cửa ra tôi đã nhìn thấy khuôn mặt trìu mến và trong trẻo của Cố Hoài Sâm.
Anh ta cười rạng rỡ và trực tiếp vươn tay ôm tôi vào lòng “ Dao Dao, anh đã về rồi!”
Vào khoảnh khắc anh ta ôm tôi, thang máy phía sau anh ta mở ra.
Hình bóng Từ Tĩnh Châu dần hiện ra trong tầm mắt tôi.