Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mít ướt
Lâm Nhuyễn rất bực bội, đã không được ngắm minh tinh thì chớ, lại còn bị gọi là háo sắc.
Mấy cô nàng háo sắc trong tiểu thuyết, chỉ có lúc điền cuồng la hét khen ngợi nam chính mới có một hai câu thoại, ngay cả nửa bên mặt tác giả cũng không thèm miêu tả.
Sao cô lại là đồ háo sắc được, cô nhất định phải là nữ chính!!!
Lâm Nhuyễn càng nghĩ càng thấy buồn bực, nguyên một ngày, cô đều có cảm giác Chu Dạng đang âm thầm cười nhạo mình.
Tiết tự học buổi tối còn chưa có chuông vào lớp, Lâm Nhuyễn cầm di động, trốn ở góc chết camera mà đọc tiểu thuyết.
Đột nhiên có người giật giật đôi tai thỏ của cô, đem mặt cô che đến phân nửa
Cô bị doạ giật mình, kéo mũ xuống, phát hiện ra là Chu Dạng đang đứng ở phía sau.
Chu Dạng rũ mắt, giọng lạnh nhạt: "Học thuộc hết từ mới rồi à?"
Nhìn ánh mặt không gợn sóng của cậu, Lâm Nhuyễn ngây ngốc, đột nhiên thốt lên một câu: "Tớ không phải đồ háo sắc."
"......"
Ông nói gà bà nói vịt làm Chu Dạng đứng hình mất ba giây.
Cậu đang muốn mở miệng, chuông báo vào lớp lại đột ngột vang lên.
Cùng lúc đó, Lương Chỉ bước vào phòng học.
Dụ Tử Châu nhìn cô một cái, cảm thấy khó hiểu, "Sao cậu không về nhà?"
"Ba mẹ tớ tối nay không ở nhà, bảo tớ ở lại trường tự học, đến lúc xong việc sẽ đến đón." Dừng một chút, cô lại nói, "Đúng lúc bài tập vật lý với toán hôm nay có vài chỗ tớ chưa hiểu rõ lắm, muốn hỏi Chu Dạng một chút."
Lương Chỉ quay xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Lâm Nhuyễn, có thể đổi chỗ với tớ được không? Tí nữa quay xuống hỏi bài Chu Dạng, tớ sợ sẽ bị thầy giám thị chú ý."
Lương Chỉ nói quá thản nhiên, Lâm Nhuyễn trong phút chốc trong không biết cự tuyệt thế nào. Cô sửng sốt vài giây, rồi sau đó ngoan ngoãn gật đầu, ôm sách vở đứng dậy.
Đúng lúc này, Chu Dạng đột nhiên hỏi, "Muốn trốn nghe viết?"
Lâm Nhuyễn ngừng động tác trên tay.
"Nghe viết từ mới sao? Tên Dụ Tử Châu này nhàn rỗi lắm, để tớ bảo cậu ta giúp cậu."
Lâm Nhuyễn còn chưa mở miệng, Lương Chỉ đã đưa ra phương án giải quyết. Nói xong còn túm lấy Dụ Tử Châu.
Thấy Lương Chỉ đã đem sách vở đặt trên bàn mình, Lâm Nhuyễn trong lòng không quá thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể chầm chậm bước đi.
Được ngồi cùng bàn với Lâm Nhuyễn, Dụ Tử Châu mừng rỡ vô cùng. Lâm Nhuyễn vừa ngồi xuống, cậu ta liền bắt đầu nói không ngừng.
Lâm Nhuyễn ghét ồn ào, che tai lại không muốn nghe.
Càng như vậy, Dụ Tử Châu càng hăng hái, Lâm Nhuyễn cũng nhịn không được mà cùng cậu tám chuyện vài câu.
Không dừng ở việc tám vài câu, cô còn bị Dụ Tử Châu dụ dỗ.
Hai người lén lút ở dưới ngăn bàn xem video hài.
Đến đúng đoạn gây hài, trước cửa bỗng truyền đến một tiếng quát lớn: "Hai bạn học ở tổ ba! Lén lút làm cái gì đấy!?"
Lâm Nhuyễn bị dọa, tim ngừng đập nửa nhịp, cô ngẩng đầu, chủ nhiệm khối đã đứng ở cửa từ lúc nào, mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Chết chắc rồi.
***
Từ phòng giáo viên trở về, mặt Lâm Nhuyễn trắng bệch, hốc mắt hồng hồng, đôi mắt ướt dầm dề.
Mặt Dụ Tử Châu cũng cắt không còn giọt máu.
Đúng lúc tiết tự học buổi tối tan học, Lâm Nhuyễn lập tức đi về chỗ ngồi, không nói một tiếng.
Lương Chỉ thức thời đứng dậy, hỏi Dụ Tử Châu: "Sao rồi, hai người các cậu vẫn ổn chứ?"
"Thu điện thoại, còn trừ điểm thi đua của lớp, tiết tự học sáng mai chắc là sẽ phát thông báo phê bình." Dụ Tử Châu ra vẻ không sao cả, nói như thể không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là giọng điệu rõ ràng không còn chút sức lực nào.
Lâm Nhuyễn yên lặng thu dọn sách vở, Cố Song Song Lý Hiểu Vi đều chạy tới hỏi thăm.
"Nhuyễn Nguyễn, cậu không sao chứ?"
"Cậu khóc à?"
Lâm Nhuyễn lắc lắc đầu, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Tớ không sao, các cậu về trước đi."
Cố Song Song còn muốn an ủi, Lâm Nhuyễn nhìn cô, vẫn luôn lắc đầu.
Thấy mắt cô hồng hồng, dường như giây tiếp theo là có thể oà khóc, Lý Hiểu Vi kéo tay áo Cố Song Song, ý bảo cô đừng nói nữa.
Tránh ra một góc, Lý Hiểu Vi mới nhỏ giọng: "Da mặt Nhuyễn Nhuyễn mỏng, cứ để cậu ấy một mình đi. Bọn mình về phòng ngủ trước, đun cho cậu ấy ít nước ấm."
Cố Song Song vẫn có chút lo lắng, chần chừ mãi mới rời đi. Nhưng không thể phủ nhận, lời Lý Hiểu Vi nói rất hợp lý.
Thu dọn cặp sách xong, cô lại đến chỗ Lâm Nhuyễn, nói: "Nhuyễn Nhuyễn, bọn tớ về phòng trước, cậu nhớ về sớm nhé, tớ đun nước ấm chờ cậu."
Lâm Nhuyễn nằm trên bàn, yên lặng gật đầu.
Lâm Nhuyễn được nhiều người yêu quý, mấy bạn học quan hệ không tồi đều muốn đến an ủi cô, nhưng thấy mấy người ngày thường cùng cô thân thiết như Cố Song Song Lý Hiểu Vi đều không lại gần được, cũng không dám bước lên.
Người trong phòng học dần đi hết.
Lâm Nhuyễn cảm thấy bên tai một mảnh yên tĩnh.
Lúc ngẩng đầu lên, bóng đèn dây tóc trên đỉnh đầu sáng đến chói mắt.
Phòng học rộng lớn giờ đây trống rỗng, chỉ còn mình cô, Chu Dạng bên cạnh không biết đã đi mất từ khi nào.
Cô chẳng rõ trong lòng cô giờ thấy ra sao.
Lau khô nước mắt, rũ đầu tiếp tục thu dọn cặp sách.
Đúng lúc này, trước mắt đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người,
Cô ngẩng đầu, là Chu Dạng.
Chu Dạng cầm trong tay một túi đồ ăn vặt.
Đùi gà rán, xiên Oden, nước soda.
Lâm Nhuyễn ngơ ngẩn, nhìn Chu Dạng đem từng món đặt lên bàn.
Mở nắp Oden ra, bên trong còn có khói trắng nóng hôi hổi bay ra ngoài.
"Khóc đủ chưa? Có muốn ăn lấy sức rồi khóc tiếp không?"
Chu Dạng ngồi trên bàn Dụ Tử Châu, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao mà nhìn xuống cô.
Không biết có phải vì đèn phòng học sáng quá không, Lâm Nhuyễn cảm thấy mấy món ăn vặt này trông thật đẹp, mùi thơm truyền thẳng vào khoang mũi.
Cô yên lặng khóc rất lâu, quả thật có hơi mệt, còn hơi đói.
Nhìn một lúc lâu, cô ấp a ấp úng nói: "Trong phòng học không được phép ăn uống...... Camera vẫn luôn hoạt động."
"Cậu ngay cả tiết tự học buổi tối còn dám xem video, giờ cũng đã tan học rồi, ăn một chút thì có gì mà phải sợ?"
Chu Dạng nhịn không được mở miệng cười nhạo, nhưng lời mới vừa nói ra, thấy Lâm Nhuyễn lại sắp suy sụp, cậu cảm thấy không được tự nhiên.
"Được rồi, ăn đi. Tớ vừa mới xem qua rồi, nhân viên trực phòng máy về hết rồi."
Lâm Nhuyễn theo bản năng liếc nhìn camera, nội tâm giãy giụa nửa giây, rồi lại yên lặng duỗi tay, cầm lấy miếng đùi gà.
Cô chuyên tâm ăn uống, cũng không dám ngẩng lên cùng Chu Dạng đối diện. Vừa mới khóc xong, còn chưa nín hẳn, bả vai giật giật.
Chu Dạng cảm thấy buồn cười, "Này, Lâm Nhuyễn, biệt danh của cậu là đồ mít ướt à? Từ lúc khai giảng đến giờ còn chưa tới ba tháng, cậu đã khóc hai lần rồi đấy. Chuyện nhỏ như con thỏ, cậu khóc cái gì?"
Lâm Nhuyễn rầu rĩ, không nói lời nào, gặm xong hơn một nửa đùi gà, lại gắp một miếng cá viên.
Cũng may Chu Dạng cũng không mong đợi cô mở miệng, vừa chờ cô ăn xong vừa một bên xem điện thoại.
Sau một lúc lâu, cậu dường như nghe được mấy chữ "Mất mặt chết đi được".
Ban đầu, cậu còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, một lúc lâu sau mới phản ứng được, Lâm Nhuyễn đang trả lời câu hỏi của mình.
Cho nên, bởi vì mất mặt nên mới khóc?
***
Lâm Nhuyễn mỗi món đều ăn hết hơn một nửa, ăn đến cái bụng nhỏ no căng. Cô lấy ra khăn giấy, chậm rãi lau miệng, lúc này mới nhìn về phía Chu Dạng.
Vành mắt cô vẫn ửng đỏ, trong mắt còn bao phủ một tầng hơi nước. Chu Dạng hoảng hốt vài giây, hỏi: "Ăn no chưa?"
Lâm Nhuyễn nghiêm túc gật đầu.
"Có sức rồi chứ? Muốn khóc tiếp không?"
"......"
Lâm Nhuyễn dời mắt.
Chu Dạng khẽ cười một tiếng, thu dọn đồ ăn thừa, vừa đứng dậy vứt rác vừa gọi to: "Đi thôi."
Lâm Nhuyễn đeo cặp sách, đi theo sau Chu Dạng, tắt đèn khóa cửa, rời khỏi tòa nhà khoa học kĩ thuật.
Trường học ban đêm là một mảnh yên tĩnh.
Ánh đèn đường mờ ảo, những quầng sáng vàng nhạt kéo dài tới tận cổng trường.
Chu Dạng thả chậm bước đi, chờ Lâm Nhuyễn cùng nhau song song đi.
Lúc còn ở Trường Lễ, Lâm Nhuyễn thường xuyên đi ngang qua lớp mười tám, từ cửa sổ trộm nhìn Chu Dạng.
Khi đó cảm thấy, Chu Dạng ở rất xa rất xa.
Từ trước đến nay, cô không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày được cùng cậu sóng vai đi, rất gần rất gần. Gần đến nỗi chỉ cần hít vào một hơi, liền có thể ngửi được hơi thở quen thuộc trên người cậu.
Bước chân của cô rất nhỏ, Chu Dạng cũng không dám đi nhanh.
Trong lòng Lâm Nhuyễn rất cao hứng, nhưng bên ngoài lại ra vẻ lãnh đạm.
Cho dù, rất nhiều lần cô cảm thấy...... Cậu thật khác trong tưởng tượng, nói năng thì xấu tính, tính cách lại còn phiền phức. Cho dù, trong lòng la hét muốn từ bỏ thích cậu.
Nhưng chỉ cần cậu đối xử với cô tốt một chút, bản thân lại sẽ giống con mèo thần tài giơ tay lên vẫy vẫy, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Hai người yên lặng đi một đường, vẫn là Chu Dạng tiếp tục đề tài lúc trước, mở miệng hỏi: "Cậu cảm thấy mất mặt chỗ nào? Bị giáo viên bắt được rất mất mặt sao?"
Lâm Nhuyễn hoàn hồn, yên lặng gật đầu: "Thành tích của tớ không phải quá tốt, nhưng hồi cấp 2 chưa bao giờ bị giáo viên phê bình trước mặt mọi người. Từ khi tới Nhất trung, một lần bị thầy giáo phạt đứng, một lần bị chủ nhiệm khối dạy bảo, đúng là mất mặt."
Qua một lúc, cô lại nói, "Hơn nữa, rất nhiều bạn học đều nhìn thấy tớ khóc, đúng là quá mất mặt, tớ rất ít khi khóc."
"So với cậu thành tích của tớ tốt hơn nhiều, lần trước tớ cũng bị phạt đứng, sao tớ lại không khóc?" Chu Dạng không hiểu được nữ sinh da mặt mỏng, cảm thấy loại lý do này đúng là kì quái.
"Cậu là con trai mà."
"Con trai thì không được khóc sao?"
Lâm Nhuyễn nghẹn lời, có điểm buồn bực.
Thấy Chu Dạng vẫn bước nhanh hơn mình một bước, cô nhấc chân dẫm cậu.
"Xì, nói không lại liền dẫm chân tớ." Chu Dạng dễ dàng đặt tay lên đầu cô, đem tóc cô xoa đến rối tung rối mù.
Lâm Nhuyễn vừa trốn vừa phản kháng, "Cậu đừng có mà nghịch tóc tớ!"
***
Đến phòng ngủ, hai người dừng bước chân, cũng không đùa giỡn nữa.
Lâm Nhuyễn vẻ mặt nghiêm túc: "Hôm nay cảm ơn cậu nhé Chu Dạng."
"Cảm ơn tớ làm gì, tớ cũng chẳng có cách nào để chủ nhiệm khối không phát thông báo phê bình cậu ngày mai."
"......"
Xì, lúc nào cũng thích nói mấy câu làm người ta mất hứng.
Chu Dạng hướng đến phía cô giơ tay, lùi một bước, "Đi ngủ sớm đi, tớ về phòng ngủ đây."
Lâm Nhuyễn gật đầu.
Nhưng Chu Dạng đi không bao xa liền dừng lại, quay đầu: "Này, Lâm Nhuyễn, về sau tiết tự học buổi tối cậu còn dám đổi chỗ ngồi không?"
Lâm Nhuyễn không trả lời, nhìn bóng dáng Chu Dạng, xoa xoa đôi mắt cay cay, bỗng chốc muốn bật cười.
Hôm nay hình như là giữa tháng, cô ngẩng đầu nhìn không trung.
Ánh trăng sáng chói lọi.