Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngạo Tỉ quốc tế.
Trợ lý của Cận Việt Thần đẩy cửa bước vào với vẻ mặt hớt hãi.
"Boss, vừa rồi bà cụ đang dùng bữa thì bị ngất, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện.
"
Cận Việt Thần lập tức đứng dậy lấy áo bảo người chuẩn bị xe.
Nhưng khi anh đang lên lầu trong bệnh viện, anh thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đôi mắt anh chợt mở to, cơ thể cứng đờ, bước chân khựng lại, anh không tin lại có thể gặp được cô ở đây.
Giây tiếp theo, anh lập tức đuổi theo bóng dáng đó.
"Diệp Tiểu Vi!"
Anh tăng tốc bước nhanh, bóng dáng phía trước cũng đột nhiên tăng tốc nhanh hơn.
Cận Việt Thần đi theo người ta đến trước cửa một phòng bệnh, anh dừng bước, bụm tay vào lồng ngực của mình.
Bên trong trái tim anh đang đập dồn dập.
Anh không biết tại sao mình lại đuổi theo đến đây, nhưng giây sau, trong trái tim anh có một giọng nói, bảo anh cần phải đuổi theo.
Anh hít một hơi thật sâu và đẩy cửa phòng bệnh ra.
Bên trong, có một người phụ nữ đang lau người cho người bệnh.
Anh không thể chịu đựng được nữa, sải bước tiến lên phía trước, anh đưa tay kéo vai người phụ nữ lại đối mặt với mình.
Bỗng chốc, bốn mắt nhìn nhau.
Không khí ngưng đọng.
Bầu không khí cứng ngắc.
Diệp Tử Hàm nắm chặt chiếc khăn tắm trong tay, đôi mắt sáng rỡ kêu lên.
"Boss, tại sao anh lại ở đây?"
Cận Việt Thần cau mày nhìn cô ta.
"Cô là người của Ngạo Tỉ quốc tế à?"
Diệp Tử Hàm nghiến răng, nụ cười trên mặt có hơi gượng ép.
Cô ta gật đầu.
"Vâng! Tôi làm ở phòng quan hệ công chúng, trước đó tôi có chào hỏi với boss vài lần.
"
Cô ta nghĩ Cận Việt Thần sẽ nhớ đến cô ta.
Nhưng hóa ra!
Cận Việt Thần gật đầu, buồn bã cụp mắt xuống, đang định bước ra ngoài thì nghe thấy giọng nói của Diệp Tử Hàm sau lưng.
"Cận tổng, con người ta phải hướng về phía trước.
Em gái tôi cũng không muốn anh bị mắc kẹt trong tình cảm trước đây mà không thể tự thoát ra được!"
Cận Việt Thần đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Cô là ai? Em gái cô là ai?"
Ánh sáng trong mắt Diệp Tử Hàm lúc này đã hoàn toàn biến mất, nụ cười cũng không thể gắng gượng được nữa.
"Tôi là chị gái của Tiểu Vi! Vừa rồi ở dưới lầu, tôi nghe thấy anh gọi tên của Tiểu Vi.
Nhưng bây giờ em ấy sống rất tốt, xin anh hãy sớm buông bỏ đi!"
Cận Việt Thần nhìn cô ta bằng ánh mắt không cảm xúc, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
"Cô tự lo chuyện của mình đi! Còn nữa, nếu ở công ty tôi nghe được câu xì xầm nào thì cô cũng biết số phận của mình rồi đó.
"
Diệp Tử Hàm liền nhếch khóe miệng.
"Anh yên tâm, chuyện này đương nhiên sẽ không xảy ra!"
Cận Việt Thần sau khi rời khỏi phòng bệnh, Diệp Tử Hàm mới ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt u ám, ánh mắt buồn bã.
Anh chẳng hề có chút ký ức nào về cô ta sao? Một chút cũng không có sao?
Cánh cửa phòng vệ sinh được mở ra, có người bước ra đứng trước mặt cô ta.
"Cám ơn chị!"
Diệp Tử Hàm cố gắng kìm nén cảm xúc để không nổi điên lên, cô ta mỉm cười lắc đầu.
"Mặc dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng dù sao em cũng là em gái của chị, có gì phải cám ơn chứ? Ngược lại chị nên nói lời cám ơn em, mẹ chị! "
Diệp Tiểu Vi cắn môi, lắc đầu.
"Dì ấy là dì ấy, chị là chị.
Trước giờ chúng ta vẫn chuyện nào ra chuyện đó.
"
Năm xưa, nếu không phải Diệp Tử Hàm giúp cô tìm đủ cách để xoay sở tiền, tìm bác sĩ chữa trị thì mẹ cô cũng không dễ dàng chấp nhận điều trị như vậy.
Chủ yếu là mình!