Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những vị bác sĩ ở bên kia cũng đi tới.
Họ đã xem xét hồ sơ bệnh án của bà cụ, cũng đã tiến hành kiểm tra và đến gặp bác sĩ điều trị của bà cụ.
"Khả năng lớn nhất là bà cụ đã đột tử vì cơn tức giận!"
Một câu nói trực tiếp đóng đinh Diệp Tiểu Vi vào cột sỉ nhục.
Đột tử vì cơn tức giận!
Khi Cận Việt Thần vào đây, bà cụ đã nghe thấy gì mà có thể giận đến đột tử chứ?
"Diệp Tiểu Vi, mày có nghe thấy chưa? Bây giờ mau đưa đám người hỗn tạp của mày cút khỏi đây ngay!"
"Đúng đó! Đúng đó! Nếu không phải mày, bà nội mày có ra nông nỗi này không?"
"Mày tự xét lại lương tâm của mình xem, bà nội đối xử với mày như thế nào? Nhưng mày đã đối xử với bà nội như thế nào? Mày có còn lương tâm nữa không?"
"Cút đi, cút đi! Lập tức cút khỏi đây ngay! Mày tưởng mày là ai chứ?"
!
Mọi người vừa giận dữ mắng chửi vừa xô đẩy Diệp Tiểu Vi.
Diệp Tử Hàm vẫn luôn đứng ở bên cạnh Diệp Tiểu Vi, nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta vội vàng giúp Diệp Tiểu Vi ngăn cản.
Kết quả là cô ta bị tát nhiều cái, đầu tóc rối bù, trên mặt có vết sưng đỏ.
Vưu Tuệ Trân tức giận giậm chân, cảm thấy đau lòng.
"Đồ vong ơn bội nghĩa, con tưởng nó thật sự tốt với con sao? Con tưởng nó xem con là chị em tốt sao? Nó chỉ lợi dụng con mà thôi, con mau qua đây cho mẹ!"
Diệp Tử Hàm phớt lờ lời nói của mẹ mà kéo Diệp Tiểu Vi chạy ra ngoài.
"Tiểu Vi, ngoan nào, em ra ngoài trước đi, em! "
Cô ta cắn môi.
"Bà nội ở đây còn có chị! Nếu có việc gì chị sẽ liên lạc với em, bây giờ mọi người đều đang kích động, em ở đây chỉ có thể cảm thấy tủi nhục hơn thôi.
Hơn nữa, bây giờ bà nội vừa mới mất, bà nội thấy được cảnh này thì sao đành lòng rời đi chứ?"
Diệp Quỳnh Sơn thấy Diệp Tử Hàm như vậy, ông ta tức giận quát.
"Còn không mau cút khỏi đây! Mày khiến bà nội mày ra nông nỗi này, mày còn có mặt mũi ở lại đây sao? Còn nữa, Diệp Tử Hàm, nếu con còn quan tâm đến nó nữa thì bây giờ con cũng cút ra khỏi nhà cho cha! Cha không có một đứa con gái như con!"
Những người tốt với cô chỉ có mẹ, bà nội và Diệp Tử Hàm.
Dù Diệp Tiểu Vi rất muốn tiễn bà nội đi, nhưng hoàn cảnh này thật sự không thể để bà nội đi không an lòng.
Cô quyến luyến nhìn bà nội rồi khẽ gật đầu.
"Vậy em đi trước!"
Nhưng khi cô bước ra khỏi phòng bệnh, đôi chân cô mềm nhũn suýt ngã xuống đất.
Bà nội!
Bây giờ bà nội đã mất rồi!
Cô cắn môi đứng đó khóc nức nở.
Đó là người bà đã ở bên cô từ khi còn nhỏ!
…
Lúc này, khách sạn Đế Hào.
Tiết Manh Manh vẫn đang an ủi ba đứa nhỏ.
"Chắc bây giờ mẹ các cháu đang bận, chúng ta ăn cơm trước đi, lát nữa dì sẽ đưa các cháu về ngủ nhé?"
Mặc dù Diệp Tiểu Vi không nói ra cô bận việc gì, nhưng có thể thấy được sự việc khá cấp bách.
Diệp Trăn tỏ vẻ đáng yêu gật đầu, đôi mắt to long lanh như quả nho đen.
"Vâng ạ! Mẹ có việc phải làm, Trăn Trăn sẽ rất nghe lời, rất nghe lời!"
Diệp Lận và Diệp Huyên nhìn nhau khẽ gật đầu.
Diệp Huyên ho khan một tiếng, nhìn Tiết Manh Manh.
"Dì ơi, cháu muốn đi vệ sinh!"
Tiết Manh Manh còn chưa kịp đáp lại thì cậu bé đã nói thêm.
"Nhưng dì không cần phải đi với cháu đâu! Dù sao thì nam nữ thụ thụ bất thân, nếu dì muốn đi cùng cháu vào nhà vệ sinh, cháu đi không được là chuyện nhỏ, dì thấy cháu thông minh xinh xắn lại đáng yêu, dì muốn cháu chịu trách nhiệm thì phải làm sao? Bạn gái lý tưởng của cháu phải là người nhỏ tuổi hơn cháu.
"
Nói xong, cậu bé nhún vai tỏ vẻ bất lực.