Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần này quản gia Hồ trở về nước, ông ấy không chỉ mang theo các bác sĩ mà còn đưa theo cả bảo mẫu và đầu bếp đã quen dùng trước đây!
Diệp Tiểu Vi yên tâm để bọn trẻ ở nhà, rồi cô đưa quản gia Hồ đến nhà họ Diệp.
Lúc này nhà họ Diệp đang tổ chức tang lễ.
Căn biệt thự được trang trí màu đen khiến cho cả căn biệt thự được bao trùm một bầu không khí trang nghiêm.
Nhìn thấy Diệp Tiểu Vi đi tới, người nhà họ Diệp đồng loạt dừng việc đang làm dở, ai nấy đều nhìn cô với vẻ mặt dữ tợn.
"Diệp Tiểu Vi, cô còn có mặt mũi đến đây sao?"
Vưu Tuệ Trân trừng mắt nhìn cô, trông dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Diệp Tiểu Vi bình tĩnh gật đầu.
"Đây là nhà của tôi, sao tôi lại không được đến? Hơn nữa tôi đến tiễn bà nội lần cuối thì có gì sai?"
Vưu Tuệ Trân cười khẩy.
"Nhà của cô à? Cô đã bị cha cô đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi, cô còn dám nói ra nữa? Cô đã làm những gì, không cần tôi phải nói cô cũng biết mà? Tôi nể mặt cô mà cô lại không cần!"
Diệp Quỳnh Sơn cau mày lắc đầu.
"Diệp Tiểu Vi, mày đang làm trò gì vậy? Tao nói mày biết, bây giờ mày tốt nhất nên lập tức cút ra khỏi đây, nếu không tao sẽ gọi bảo vệ đến đuổi mày đi!"
Diệp Tiểu Vi lắc đầu.
"Không cần ông phải gọi, tôi đã gọi rồi!"
Bảo vệ lập tức đi vào, hùng hổ nhìn mấy người Diệp Quỳnh Sơn.
"Sao các người còn đứng đó? Còn không mau thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi? Cô Diệp thấy các người tội nghiệp nên mới cho các người mượn căn nhà này, các người đừng thấy nể mặt mà làm tới!"
Tất cả bọn họ đều quay sang nhìn nhau, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Diệp Quỳnh Sơn cũng không thể tin được, ông ta nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.
"Diệp Tiểu Vi, mày đang làm gì vậy?"
Diệp Tiểu Vi nhếch khóe môi, lắc đầu.
"Chẳng làm gì cả! Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình thôi.
Căn nhà này trước đây là mẹ tôi tặng cho bà cụ, có lẽ các người đã quên rồi! Nhưng tôi thì vẫn còn nhớ! Giờ đây bà cụ không còn nữa, đương nhiên là phải thu hồi lại rồi!"
Người nhà họ Diệp ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.
Họ sống ở đây hơn hai mươi năm, họ đã quên mất còn có chuyện này xảy ra.
Những vị khách đến tham dự tang lễ cũng sửng sốt tại chỗ, không hiểu cô con gái nhà họ Diệp đột nhiên xuất hiện này muốn làm gì.
Những người không biết chuyện vẫn khá bối rối.
"Chẳng phải nhà họ Diệp có một cô con gái là Diệp Tử Hàm sao? Cô gái này từ đâu chui ra thế?"
"Ồ, chị không biết đấy thôi, người này là con gái của vợ đầu Diệp Quỳnh Sơn.
Năm xưa nghe nói không biết kiểm điểm làm điều gì tai tiếng, khiến Diệp Quỳnh Sơn đã phải tốn nhiều công sức để ém chuyện đó xuống.
Sau đó cô ta vẫn luôn ở nước ngoài để tránh điều tiếng!"
"Không kiểm điểm? Không phải chứ? Trông cũng khá tốt mà!"
"Cho nên mới nói biết người biết mặt không biết lòng! Trông thì rất tốt đấy, ai mà biết đằng sau lại làm chuyện gì?"
!
Trong mắt Vưu Tuệ Trân hiện lên một tia đắc ý, sau đó bà ta chỉ thẳng mặt Diệp Tiểu Vi, tức giận chửi bới.
"Ăn nói xằng xiên! Cô nói gì thì tôi tin đó sao? Có giỏi thì lấy bằng chứng ra đây cho tôi xem! Hơn nữa, nếu tôi là cô tôi cũng chẳng dám bước vào căn nhà này! Cô không những khiến bà nội cô tức chết mà bây giờ còn trơ tráo đến đây đòi nhà! Cô tưởng chúng tôi dễ ức hiếp lắm sao?"
Diệp Quỳnh Sơn cũng kịp phản ứng lại, lập tức đứng chung một chiến tuyến với Vưu Tuệ Trân.
"Đúng vậy! Muốn lấy nhà thì không có, muốn mạng người thì có một! Dù sao tao cũng là cha của mày, nếu có giỏi thì mày cũng làm tao tức chết luôn đi cho rồi!"
Diệp Tiểu Vi tối sầm mặt lại, cô cắn môi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Diệp Quỳnh Sơn.
"Cha tôi ư? Ông còn dám nói là cha tôi ư? Lúc mẹ tôi nằm viện, ông đã ở đâu? Lúc mẹ tôi bệnh đến sắp chết, ông đã ở đâu? Ông chiếm công ty của mẹ tôi làm của riêng, dùng tiền của mẹ tôi, ôm người phụ nữ khác lên giường của mẹ tôi, đây có phải là người cha tốt của tôi không?"