Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngôi nhà đó là do cha tặng cho chị, không phải thuộc về nhà họ Diệp.
"
Diệp Tiểu Vi lắc đầu.
"Sau này chị có thể nói chuyện với luật sư.
Nhưng bây giờ, tôi thề là chị nói càng nhiều thì mất đi càng nhiều, chị còn muốn ngăn cản tôi nữa à?"
Nói xong cô quay lại nhìn đám người đang bối rối ở xung quanh.
"Như mọi người thấy, hôm nay tôi đến đây làm những điều này cũng là vì để cho bà cụ được yên lòng mà ra đi.
Hơn nữa, tôi cũng đã cố ý dời thời gian lùi lại vài ngày, nhưng không ai phản ứng lại, nên tôi đành phải làm cách này.
"
"Về phần ai bê tro cốt, ai bê bài vị, tôi nghĩ có người thích hợp hơn chúng tôi.
"
Ngoài cửa, một người đàn ông đột nhiên bước vào.
Mọi người nhìn người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở nơi này với vẻ mặt ngơ ngác.
"Để tôi giới thiệu với mọi người.
Vị này là người con trái út bị thất lạc năm xưa của bà nội.
Vốn dĩ tôi muốn sắp xếp để chú ấy đến xung hỉ cho bà nội, nào ngờ bà nội không đợi được! Nhưng xét nghiệm ADN đã được thực hiện rồi!"
Cô khẽ gật đầu với người đàn ông.
Đối phương lập tức xuất trình giấy chứng nhận xét nghiệm ADN.
Để xác minh tính xác thực, rất nhiều người đã bu đến xem.
"Là thật đó! Là mẹ con à!"
"Ôi chúa ơi! Trông cũng rất giống bà cụ đấy.
"
!
Diệp Tử Hàm đã choáng váng trước sự cú đánh kép này.
Chỉ là một công ty dược phẩm tồi tàn mà thôi, Diệp Tiểu Vi có cần phải liều như vậy không?
Nhưng Diệp Tiểu Vi lại không để ý tới cô ta, cô lướt nhìn xung quanh, mỉm cười nhìn mọi người.
"Bây giờ đã có người bê bài vị, có người bê tro cốt, mọi người còn gì để nói nữa không?"
Mọi người quay sang nhìn nhau đều không nói gì, ngược lại họ đã quay lại nhìn một thành viên nhà họ Diệp khác đang đứng trong nhà.
Diệp Tử Hàm.
Diệp Tử Hàm ráng gượng nở nụ cười.
"Tiểu Vi, từ đâu em tìm được chú út này vậy? Sao trước đó chẳng thấy em nhắc đến với chị? Cho dù em tiết lộ một chút tin tức cũng sẽ khiến bà nội có chút vương vấn, bà cũng không phải đi sớm như vậy!"
Ẩn ý đằng sau lời nói là Diệp Tiểu Vi đang cố ý giở trò với cô ta.
Diệp Tiểu Vi liếc nhìn cô ta, chẳng buồn quan tâm, đi thẳng sang bên kia cầm di ảnh của bà cụ.
Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Đám người Diệp Quỳnh Sơn làm loạn muốn vào nhà, nói Diệp Tiểu Vi nói năng xằng bậy, nói cô đang lừa dối mọi người, sự thật chẳng hề có chuyện đó.
Diệp Tiểu Vi phớt lờ ông ta.
Sở dĩ cô muốn công khai mọi chuyện vào ngày hôm nay là vì cô muốn bà nội chứng kiến mọi việc diễn ra trước khi bà rời đi, để bà có thể yên lòng.
Một là để cho bà cụ tận mắt nhìn thấy cô lấy lại tài sản, hai là để bà cụ yên lòng ra đi, dù gì cô cũng chỉ đuổi họ ra ngoài mà chẳng động chạm gì đến họ cả.
Nhưng ai có thể ngờ được đã xảy ra một điều bất ngờ, bằng chứng về việc Diệp Quỳnh Sơn biển thủ công quỹ đã bị mấy anh em của ông ta vạch trần.
Vấn đề này đã định sẵn sẽ gặp nhiều trở ngại.
Ngay lúc đám người Diệp Quỳnh Sơn đang hung hăng làm loạn thì người của đồn cảnh sát đã đến và đưa họ đi.
Chỉ trong vài phút Diệp Quỳnh Sơn từ chửi bới Diệp Tiểu Vi chuyển sang cầu xin cô.
Vưu Tuệ Trân ở bên kia nhìn thấy chồng mình bị bắt đi, bà ta không kiềm chế được nữa, vội vàng tiến lên hai bước, lớn tiếng nói.
"Diệp Tiểu Vi, tôi có được video của cô sáu năm trước!"
Video của sáu năm trước?
Mọi người liền nhìn sang Diệp Tiểu Vi với vẻ khó hiểu và bối rối.
Đó là thứ gì?
Tim Diệp Tử Hàm đập thình thịch, cô ta cảm thấy có gì đó không ổn, liền chạy nhanh về phía mẹ mình và nói một cách giận dữ.
"Mẹ, mẹ đang nói bậy gì vậy? Bà nội sắp được chôn cất rồi, xin mẹ đừng gây rắc rối ở đây nữa được không?"