Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quản lý nhà hàng đang định đi xuống lầu thì nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Cận Việt Thần.
"Không cần!"
Mọi người ai nấy đều nhìn sang đó và nhận ra sự việc có vẻ như có gì đó không ổn.
Quản lý nhà hàng vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán, không biết phải làm thế nào.
Lam Chỉ Nhu nheo mắt nhìn người phụ nữ bên dưới, ngón tay hơi siết chặt.
Diệp Tiểu Vi!
Lần đầu gặp mặt mà đã có một cuộc đọ sức như vậy, thật là khiến người ta tự dưng cảm thấy chán ghét.
Cô đã kết hôn và có con rồi, tại sao lại đến gây chuyện vào thời điểm quan trọng này?
Cận Việt Thần mặt không cảm xúc nói.
"Lời cầu hôn hôm nay! "
Nhưng anh còn chưa nói xong thì đã bị Lam Chỉ Nhu đứng phía sau ôm lấy cánh tay.
Lam Chỉ Nhu cong môi mỉm cười nhìn Cận Việt Thần.
"Cận tổng, anh suy nghĩ kỹ nhé, lỡ chuyến đò là sẽ không còn đò nữa! Em cũng không phải là người muốn đồng ý là đồng ý, muốn trì hoãn là trì hoãn đâu! Hơn nữa nếu hôm nay chuyện này được truyền ra ngoài, có vẻ như sẽ không tốt cho cả hai chúng ta!"
Người phụ nữ đó đã kết hôn rồi!
Con của cô lại kéo bài "One Step Away" vào thời điểm này, nếu để người chồng của cô biết được, thì người đó sẽ nghĩ thế nào?
Cuộc sống của cô vốn đã khó khăn rồi, hà cớ gì anh lại!
Cận Việt Thần nhắm mắt lại và gật đầu.
"Vẫn sẽ được tiếp tục!"
Về phần cô!
Cận Việt Thần lại nhìn Diệp Tiểu Vi ở tầng dưới, trong mắt anh hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp khó tả.
Có nỗi nhớ, có oán giận, có nỗi ám ảnh và có cả thương tiếc!
Nếu chỉ cách một bước chân, vậy sao lúc đầu cô lại làm như vậy? Tại sao lại không nhờ anh nghĩ cách mà lại giấu anh mọi chuyện?
Nếu đêm đó anh không chạy tới đó, nếu đêm đó là người đàn ông khác xuất hiện, liệu Diệp Tiểu Vi có ân cần hầu hạ người ta không?
Trong sáu năm nay, anh đều hỏi câu hỏi này ở trong lòng mỗi khi nửa đêm mơ về nó.
Nhưng cô không có ở đây, không có ai giải đáp thắc mắc của anh, vì vậy, anh chỉ có thể suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng oán hận!
Chỉ là, trong khi mọi người đang nín thở lắng nghe bản nhạc violin ở đằng kia thì tiếng nhạc đột nhiên dừng lại giữa chừng.
Dây đàn đã bị đứt!
Sợi dây đàn đó giống như trái tim của Cận Việt Thần.
Người đã biến mất từ sáu năm trước, cho dù sáu năm sau xuất hiện trở lại thì cũng đã là cảnh còn người mất.
Anh nhắm mắt lại, dường như nghe thấy tiếng tĩnh lặng trong trái tim mình.
Anh vừa định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của người phụ nữ từ phía dưới truyền đến.
"Thật xin lỗi, con gái tôi đã làm phiền thời gian của mọi người! Bây giờ mọi người hãy cầm lấy hoa của mình chúc phúc cho đôi tình nhân được hạnh phúc mỹ mãn nhé?"
Diệp Tiểu Vi vừa nói vừa cầm hoa hồng được đặt trên bàn lên rồi đứng dậy.
Cận Việt Thần cúi đầu nhìn xuống thấy cô đang cầm bó hoa ở tầng dưới, cổ họng anh khẽ động.
Màu đỏ bắt mắt, giống như máu trong trái tim anh, giờ đã chảy đầy mặt đất, vết máu khó khô.
Khách ở tầng dưới nhận được hoa nhưng không nhận được thông báo gì, lúc này nghe Diệp Tiểu Vi nói như vậy còn tưởng rằng đây là sự sắp xếp của nhà hàng nên vội vàng đứng dậy, giơ cao những cành hoa tươi thắm trên tay.
Diệp Tiểu Vi cố gắng nở nụ cười đúng mực, ngẩng đầu nhìn lên.
Bất ngờ bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông.
Khóe môi cô vô thức cười tươi thêm một chút, giọng nói không còn trong trẻo như trước nữa, đã hơi khàn đi.
"Cầu hôn! Cầu hôn!"
Những người khác cũng hô hào theo.
"Cầu hôn! Cầu hôn!"
Trong mắt Lam Chỉ Nhu hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô ta tưởng Diệp Tiểu Vi đến đây để cướp người, không ngờ cô cũng trở thành bà mối?