Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vưu Tuệ Trân còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Diệp Tử Hàm phía sau ngăn lại.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Chuyện đó đã qua sáu năm rồi, hãy bỏ qua đi! Chúng ta nên vui mừng vì Tiểu Vi đã trở về, gia đình chúng ta đoàn tụ.
Hơn nữa, bây giờ bà nội vẫn đang bệnh nặng..."
Vưu Tuệ Trân hất tay con gái mình ra, tức giận đánh mạnh vào trán cô ta.
"Con cứ làm người tốt mãi đi, con không thử hỏi người ta có cần lòng tốt của con không? Người ta mấy năm nay sống ở nước ngoài rất hạnh phúc! Còn con thì sao? Con tốt với nó như vậy nó có nghĩ đến cái tốt của con không?"
Bà ta không phục, tại sao con gái của người phụ nữ đó đã thân bại danh liệt rồi, nhưng vẫn có thể ăn mặc và dùng những món đồ hàng hiệu cao cấp?
Nhưng còn con gái bà ta thì sao?
Rõ ràng con gái bà ta tốt về mọi mặt nhưng lại chẳng bằng một thứ giẻ rách Diệp Tiểu Vi?
Trên mặt Diệp Tử Hàm hiện lên một tia xấu hổ và tức giận, cô ta cắn môi giậm chân.
"Mẹ..."
"Đừng kêu la nữa! Nếu biết con vô dụng như vậy, mẹ đã bóp mũi cho chết để sinh lại đứa khác rồi!"
Vưu Tuệ Trân xua tay, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Vi.
"Diệp Tiểu Vi, chuyện này ban đầu đã khiến mẹ cô tức chết.
Bây giờ, có lẽ cô cũng không muốn để bà nội biết chuyện này phải không? Nếu bà cụ biết đứa cháu gái yêu quý của mình làm chuyện như thế này, cô nghĩ bà cụ có giống như mẹ cô..."
Diệp Tiểu Vi vô thức quay đầu lại nhìn.
Bà nội đang nằm trên giường bệnh, ngủ ngon lành.
Cô đỏ hoe đôi mắt, tức giận trừng mắt nhìn Vưu Tuệ Trân, hạ giọng giận dữ hét lên.
"Bà dám!"
"Tôi có gì không dám? Hơn nữa, cho dù bà nội cô có xảy ra chuyện gì cũng là trách nhiệm của cô.
Dù sao người làm ra chuyện xấu hổ đó không phải là tôi."
Cuối cùng Diệp Tiểu Vi vẫn thua trận.
Cô không thể không màn đến tất cả như Vưu Tuệ Trân, cô không thể phạm nhiều sai lầm hơn sau khi đã làm sai một việc.
Cô nghiến răng.
"Nói đi, bà muốn gì?"
Lúc này Vưu Tuệ Trân mới cười nói.
"Thật ra tôi không muốn gì nhiều, chỉ năm triệu thôi, xem như là tiền ngậm miệng.
Cô đưa tiền cho tôi, tôi hứa sẽ nhét chuyện này vào bụng mang theo vào quan tài.
Nếu cô không đưa thì không chỉ bà nội cô biết chuyện này mà cả nước cũng sẽ biết được.
Tôi nghĩ có rất nhiều phóng viên muốn biết những vụ tai tiếng của Cận Việt Thần, huống chi cậu ta đã có vợ sắp cưới."
Bà ta chưa nói hết lời nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng.
Diệp Tiểu Vi cười lạnh.
Đừng nói là năm triệu, cho dù là năm mươi triệu bây giờ đối với cô cũng chỉ là mưa phùn, nhưng năm xu cô cũng không cho!
"Bà nằm mơ đi!"
Vưu Tuệ Trân cười khẩy.
"Tôi nằm mơ à? Ha ha! Cô không đưa nhưng chắc chắn sẽ có người đưa!"
"Ai?"
"Bạn trai cũ của cô, người đã mua đêm đầu tiên của cô, Cận Việt Thần! Bây giờ cậu ta đã là tổng tài của Ngạo Tỉ quốc tế.
Tôi nghĩ năm triệu đối với cậu ấy cũng không thành vấn đề? Hơn nữa, bây giờ cậu ta cũng sắp kết hôn rồi, nếu xảy ra sự cố vào thời điểm quan trọng này..."
Diệp Tiểu Vi toàn thân lạnh toát.
Sáu năm trước cô bán thân cho anh, kiếm được năm triệu!
Bây giờ mẹ kế lại đến tìm anh đòi thêm năm triệu nữa sao?
Chưa kể bây giờ anh đã có vợ sắp cưới, cho dù họ vẫn là bạn trai bạn gái thì cô cũng không vô liêm sỉ như vậy!
"Không được, bà dẹp bỏ ý định đó đi!"
Diệp Tiểu Vi nghiến răng nghiến lợi quay người bỏ đi thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
"Xin chào, tôi là Diệp Tiểu Vi."
Khi cuộc gọi được kết nối, là giọng khóc lóc của Tiết Manh Manh.
"Tiểu Vi, phải làm sao đây? Lận Bảo đã lạc mất rồi!"
Diệp Tiểu Vi đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Lân bảo lạc mất rồi sao? Sao lại đi lạc?
Đứa trẻ đó có tính như ông cụ non, cho dù Huyên Bảo hay Trăn Trăn đi lạc thì cậu bé cũng không thể đi lạc.
Cho nên đã xảy ra chuyện gì?
Cô bình tĩnh lại.
"Được rồi, cậu cứ chờ ở đó, đừng đi chỗ khác, mình sẽ đến đó ngay!"