Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ta vào cung một chuyến.”
Lục Phụng vận bộ trường bào tím sẫm viền vàng, thắt đai đồng mặt thú, giữa đôi mày khẽ cau lại, cả người toát ra vẻ uy nghiêm.
Hắn sắp xuất chinh, phụ hoàng không trấn an thê tử và nhi tử của hắn, mà lại có động thái này là có ý gì? Dù trong lòng còn nhiều lưu luyến không nỡ, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc đưa Giang Uyển Như theo cùng. Điều kiện quân doanh khắc nghiệt, vật tư thiếu thốn, ngay cả những bậc trượng phu mạnh mẽ khi mới nhập doanh cũng phải cực khổ thích nghi, thì căn bản không phải là nơi phù hợp cho một nữ nhi mềm yếu.
Huống hồ dẫn binh đánh trận, gươm giáo phải luôn sẵn sàng, tính đâu được đến chuyện đưa một nữ nhân theo bên mình.
Lục Phụng xưa nay vẫn luôn công tư phân minh, hắn không phải Hạng Vũ(1) muốn tự vẫn, cũng chẳng ham Ngu mỹ nhân(2) bồi.
Hạng Vũ (Tây Sở bá vương) là một tướng bậc nhất trong lịch sử Trung Quốc với chiến công hiển hách nhất là lật đổ nhà Tần
Ngu Cơ người vợ duy nhất của Tây Sở bá vương
Gương mặt Lục Phụng âm trầm, thái giám truyền chỉ mang khuôn mặt đau khổ chỉ có thể vội vàng đuổi theo bước chân của hắn, vừa thở hổn hển vừa nói: “Không thể, ôi chao, vương gia, thực sự là không thể mà.”
Thái giám thở không ra hơi, nói tiếp: “Hoàng thượng đem qua phê duyệt quân sự đến tận giờ dần mới chợp mắt. Sáng nay bãi triều là đặc biệt đến tiễn biệt ngài.”
“Hoàng thượng mang tấm lòng từ ái của phụ thân, tất cả đều vì vương gia! Nô tài mạo muội nói một câu, hôm qua các vị vương gia dâng sớ, muốn can dự vào quân nhu, hoàng thượng đã đại nộ, vì ngài mà vứt bỏ mặt mũi của họ… Tề vương phi, người cũng khuyên nhủ vương gia một chút đi.”
Thấy Lục Phụng không lay chuyển, thái giám liền nhanh trí nói khi thấy Giang Uyển Như đang vội vàng chạy đến. Giang Uyển Như kéo tay áo của Lục Phụng, nói: “Phu quân, đừng kích động.”
Lần trước khi đến phủ tuyên chỉ, thái giám có duyên gặp qua Giang Uyển Như một lần và đã cảm thán rằng: “Có một hiền thê như người quả là phúc phận của vương gia.”
Giờ đây, quả thật ứng nghiệm.
Giang Uyển Như nhẹ nhàng khuyên nhủ, xoa dịu cơn giận của Lục Phụng. Nàng mỉm cười: “Vừa hay đôi ta phu thê không nỡ xa là, phụ hoàng lại thấu hiểu nhân ý, tực vẹn cả đôi đường. Có điều giờ đây thế cuộc cấp bách, đợi sau khi trở về, chúng ta sẽ vào cung tạ ơn phụ hoàng.”
Một câu nói, vừa tán dương hoàng thượng, lại vừa khuyên nhủ Lục Phụng. Thái giám trong lòng thầm khen ngợi Giang Uyển Như, vội cúi người phụ họa: “Vương phi thực đại nghĩa, vương gia xin hãy hồi tâm.”
Giang Uyển Như không phải vì “đại nghĩa,” nàng cũng không hiểu biết về triều chính hay chiến trận, nhưng nàng rất thông minh. Qua vài câu nói của thái giám, nàng hiểu ra hai điều. Thứ nhất, hoàng thượng hao tâm tổn trí, dọn sạch chướng ngại cho Lục Phụng, thậm chí bãi bỏ triều sớm để tiễn biệt chàng. Nàng biết tính khí của Lục Phụng, nếu hai người đối đầu, hoàng thượng tự thấy lòng nhân từ bị phụ bạc, một khi quân vương tức giận, hậu quả khó lường. Nàng không dám đánh cược. Thứ hai, lần xuất chinh này của Lục Phụng không chỉ là chống ngoại địch, bởi hậu phương cũng không hề vững chắc. Những kẻ muốn hại chàng chính là các vương gia quyền cao chức trọng, còn người có thể che chở cho hắn chỉ có hoàng đế ngồi trên ngai rồng.
Dù có khó hiểu đến đâu với thánh chỉ này, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận, thậm chí phải vui vẻ mà chấp nhận. Đối mặt với việc sinh tử trước mắt, mọi cảm xúc đều là vô nghĩa.
Nàng nói với thái giám: “Công công, tin tức này có chút đột ngột, liệu có thể chậm lại đôi khắc để ta chuẩn bị một chút?”
Vị thái giám mặt mày trắng trẻo mỉm cười nói: “Được chứ, giờ vẫn còn sớm, nương nương cứ chuẩn bị, nô tài sẽ chờ ở bên ngoài, người có gì cần thì cứ phân phó.”
Còn hơn một canh giờ nữa mới đến giờ xuất hành, hơn nữa hôm nay chỉ là rời kinh, chưa phải thực sự ra trận. Dù có chậm một chút, hoàng thượng cũng không thể trách cứ nhi tử sắp ra trận g.i.ế.c địch. Giang Uyển Như cũng không phải người không biết chừng mực, sẽ không làm chậm trễ quá lâu.
Thái giám biết ý lui ra, để lại Giang Uyển Như và Lục Phụng, phu thê hai người đối diện với nhau.
......
Giang Uyển Như bỗng nhiên thở dài, nhìn Lục Phụng: “Còn các hài tử, ta phải làm sao đây?”
Tin tức đến quá bất ngờ, ngoài bối rối và ngỡ ngàng, Giang Uyển Như không quá sợ hãi. Ở bên Lục Phụng, nàng luôn cảm thấy an lòng. Về những gian khổ mà Lục Phụng lo lắng, nàng vốn không phải tiểu thư khuê các chưa từng chạm đến việc nặng, mà có khó khăn thì có thể bằng những tháng năm sống dưới tay Tần thị sao?
Chỉ duy nhất ba đứa con là điều khiến nàng không an tâm. Hoài Dật chỉ mới sáu tuổi, hai đứa nhỏ thì còn chưa cai sữa, nàng chưa từng rời xa chúng.
Lục Phụng im lặng hồi lâu, hỏi nàng: “Nàng đã quyết định rồi?”
Nếu nàng không cản hắn lúc trước thì có lẽ giờ hắn đã đang trên đường vào cung.
Giang Uyển Như nở một nụ cười khổ, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng rất kiên định: “Vâng.”
Đây không phải là một khẩu dụ tùy tiện của thái giám, mà là thánh chỉ màu hoàng sắc, do thái giám thân cận của hoàng thượng tuyên đọc. Ở những gia đình quan lại bình thường, nhận được loại thánh chỉ này đều phải cất trong từ đường mà thờ cúng. Nếu vì nàng mà gây rạn nứt tình phu tử giữa Lục Phụng và hoàng thượng, chẳng phải nàng sẽ trở thành “hồng nhan họa thủy” sao?
“Hồng nhan” thường mệnh bạc, mà nàng vẫn chưa sống đủ. Gió lạnh mùa đông lướt qua, tâm trí Giang Uyển Như chưa bao giờ bình tĩnh đến thế, nàng chỉ có một suy nghĩ lúc này là: Tuyệt đối không thể đắc tội với hoàng thượng.
Nghe câu trả lời của nàng, giữa đôi mày của Lục Phụng thoáng lộ vẻ bực bội, hắn nói: “Nàng không tin ta?”
Nàng là thê tử của hắn, chẳng lẽ Lục Phụng hắn vô dụng đến mức không bảo vệ nổi thê tử cùng nhi tử của mình sao!
Ánh mắt Lục Phụng lạnh lùng, đôi mắt đen vẫn còn ánh lên sự tức giận chưa tan. Giang Uyển Như tiến lại gần, kéo lấy tay áo hắn. Hắn không động đậy, nàng được đà lấn tới, dùng ngón út luồn vào ngón tay của hắn.
Nàng nói: “Tay thiếp lạnh.”
Lục Phụng nhìn thoáng qua nàng một cái, rồi nắm lấy tay nàng, cùng bước đến mái hiên.
Giang Uyển Như bỗng nhiên bật cười khúc khích, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, nói: “Được rồi, được rồi, người chịu khổ vô duyên vô cớ là thiếp, sao phu quân lại tức giận đến mức này? Còn cần thiếp dỗ nữa.”
“Hoài Dật giờ còn chẳng cần thiếp dỗ đâu.”
Lục Phụng bị nàng làm cho mềm lòng, đành nói: “Đừng nghịch nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-103.html.]
Giang Uyển Như đáp: “Sự việc đã thế này, thay vì oán trách giận hờn, chi bằng sớm chuẩn bị mọi thứ. Những việc khác có thể tạm gác lại, điều thiếp lo nhất là sự an toàn của các hài tử.”
Lục Hoài Dật đã lớn, nhất là từ khi Lục Phụng được phong làm Tề Vương, đi đến đâu, người ta cũng gọi cậu là “Thế tử gia”. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng cậu đã tỏ ra rất trưởng thành và chững chạc. Về phần hai đứa nhỏ hơn, may mắn là đã đón Lệ di nương trở về, Hoài Lăng và Minh Châu đặc biệt yêu quý ngoại tổ mẫu, hai tiểu bảo bối này thường xuyên quấn quýt bên bà, khiến gương mặt Lệ di nương rạng rỡ hẳn lên, trông như cây gỗ hồi xuân, càng ngày càng trở nên tươi tắn.
Nhũ mẫu và các bà v.ú trong phủ đều là những người mà Giang Uyển Như đã chọn lựa kỹ càng trước khi sinh, phân phó rất thuận tiện. Chỉ cần đảm bảo an toàn cho lũ trẻ, những việc khác, Giang Uyển Như không phải lo nghĩ quá nhiều.
Lục Phụng đã cho nàng một lời cam đoan: “Yên tâm, người ngoài không thể nhúng tay vào Tề Vương phủ.”
Bài học ở U Châu năm xưa đã quá sâu sắc, Lục Phụng chia những thân tín của mình làm hai phần, một nửa theo hắn ra trận, một nửa ở lại trấn giữ Vương phủ. Sáng tối đều có người canh gác, Tề Vương phủ tựa như thành đồng vách sắt. Huống hồ, hoàng đế vẫn còn tại vị, chỉ cần mấy vị vương gia chưa có ý định lập tức khoác hoàng bào tiến vào hoàng cung, thì bọn họ không dám ra tay ám hại hoàng tử.
Thậm chí, ngay cả với Cung Vương năm xưa, Lục Phụng cũng không động đến hài tử của ông ta.
Nghe những lời này, lòng Giang Uyển Như cũng vơi bớt lo lắng. Thời gian gấp gáp, nàng lập tức cho người thu xếp hành trang. May mà tuy Vương phủ rộng lớn, nhưng chỉ có gia đình nàng ở, không như ở phủ Lục Quốc Công đông người phức tạp, mọi việc ăn ở, đi lại đều do Nội Vụ phủ xử lý, nàng không phải bận tâm công việc quản gia. Phía ngoài đã có Thường An, còn phía trong thì Giang Uyển Như an bài bốn ma ma đã theo nàng nhiều năm và Thúy Châu làm trưởng sự. Còn Kim Đào thì ở lại bên nàng, chăm sóc hỗ trợ.
Khi từ biệt Lệ di nương, nàng ôm lấy Lục Hoài Dật đang cố tỏ ra bình tĩnh, rồi lần lượt hôn lên hai mắt to tròn, long lanh của cặp song sinh, những đứa trẻ vẫn đang ngây ngô cười và chảy dãi. Thúy Châu với đôi mắt đỏ hoe cẩn thận thu xếp hành lý cho Giang Uyển Như.
Lo lắng chủ tử bên ngoài phải chịu thiệt, Thúy Châu chuẩn bị vô cùng chu đáo: áo choàng da lông, quần áo lót ấm, mũ lông, quần áo thường ngày, trang sức, phấn son, chăn đệm, bếp lò, các loại bánh ngọt mà nàng thích, thậm chí còn nhét cả hai quyển thoại bản vào hành lý. Giang Uyển Như dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa. Nếu trận chiến này thuận lợi thì có lẽ sang năm là có thể trở về.”
“Còn oán trách ta chỉ mang theo Kim Đào mà không mang ngươi, chút chuyện nhỏ cũng đã khóc nhè, ta sao dám giao việc lớn cho ngươi được đây?”
Thúy Châu vừa lau đôi mắt sưng đỏ, vừa nức nở: “Không… không khóc.”
“Dẫu không khóc, vương phi cũng sẽ không giao trọng sự cho nô tỳ.”
“Ai nói vậy, ta để ngươi lại trong phủ, chính là giao trọng trách lớn cho ngươi.”
Bộ dạng trẻ con của Thúy Châu làm tan biến nỗi buồn chia ly trong lòng Giang Uyển Như. Nàng khẽ mỉm cười, gọi Thúy Châu đến bên tai thì thầm vài câu. Gương mặt tròn trĩnh của Thúy Châu lập tức trở nên nghiêm túc, nàng ta gật đầu thật mạnh.
“Nô tỳ nhất định không phụ sự phó thác của vương phi nương nương!”
Chậm trễ mất nửa canh giờ, trong ánh mắt lưu luyến của mọi người, Giang Uyển Như không ngoảnh đầu lại nữa mà cất bước lên xe ngựa. Chiếc xe ngựa này không giống với loại mà nàng thường ngồi, rộng rãi, hoa lệ, có bàn trà nhỏ, gối mềm, trà nước đầy đủ. Chiếc xe này rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho nàng và Kim Đào, nhưng lại vững chắc, ổn định, có thể đi qua những con đường lầy lội hay chịu được cung tên, đao kiếm.
Kim Đào lấy từ hành lý ra một chiếc gối mềm, kê sau lưng Giang Uyển Như để nàng tựa. Những cảnh vật xa lạ hiện lên trước mắt, đến lúc này, Giang Uyển Như mới thực sự cảm nhận được nỗi ly biệt, trong lòng như có một khoảng trống lớn, trống vắng và nặng nề.
Bên ngoài, giọng nói trầm thấp của Lục Phụng vang lên: “Ta ở bên ngoài.”
Giang Uyển Như bất giác nghẹn ngào, khẽ nói: “Chàng có thể vào trong được không?”
Nàng muốn được hắn ôm lấy.
Bên ngoài im lặng hồi lâu. Khi Giang Uyển Như nghĩ rằng là bản thân vọng tưởng, thì Lục Phụng lên tiếng: “Đợi khi ra khỏi cổng thành đã.”
Trên tường thành cao cao, hoàng đế cùng văn võ bá quan đang tiễn biệt Lục Phụng. Giang Uyển Như vốn nghĩ rằng mình là vương phi, ít nhiều cũng phải ra mặt. Nhưng Lục Phụng chỉ dặn nàng yên tâm ngồi yên trong xe. Trong khi chờ đợi, Giang Uyển Như ăn hết ba miếng bánh ngọt. Bánh xe lăn đều, đưa nàng ngày càng xa khỏi thành trì. Giang Uyển Như thậm chí không lên để diện kiến hoàng đế một lần.
Nàng tò mò vén rèm xe lên, thấy bức tường thành nguy nga, cao lớn đã bị bỏ lại rất xa phía sau. Hôm nay thời tiết thực đẹp, có những tia nắng nhẹ nhàng chiếu sáng bầu trời thanh sắc, điểm thêm vài dải mây nhẹ nhàng lơ lửng và mặt trời lúc bình minh khi ẩn khi hiện.
Giang Uyển Như ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn bầu trời, nhất thời không dời mắt đi được.
Từ phủ Ninh An Hầu, đến phủ Lục Quốc Công, rồi đến Tề Vương phủ, nơi ở của nàng ngày càng lớn, tường thành ngày càng cao. Những sân viện sâu thẳm, dù là trong Tề Vương phủ rộng lớn nhất, thì khi nàng ngẩng đầu nhìn lên, cũng chỉ có thể thấy một khung trời vuông vức nhỏ hẹp bị bó buộc bởi bốn bức tường cao sừng sững.
Hóa ra, bầu trời bên ngoài lại rộng lớn đến vậy.
Pussy Cat Team
Giang Uyển Như cảm thấy thú vị, tò mò ngẩng đầu, mải miết ngắm nhìn. Một lúc lâu sau, trước mắt nàng bỗng tối sầm lại, thân hình cao lớn của Lục Phụng chắn lại, hướng ngược sáng, che khuất tầm nhìn của nàng.
Cùng với tiếng “Hí——” kéo dài, Kim Đào biết ý đứng dậy, nhường chỗ. Lục Phụng nhấc chân dài, không cần bàn đạp, nhẹ nhàng nghiêng người bước vào trong xe. Hắn đưa tay che mắt Giang Uyển Như, giọng trầm nhẹ nhàng: “Nhắm mắt lại. Đừng để ánh sáng làm hại mắt nàng.”
Quả nhiên, Giang Uyển Như giờ mới nhận ra, lúc nãy ánh nắng không gắt nên nàng mải mê nhìn, nhưng giờ thì hốc mắt đau nhói, nhắm mắt lại mà vẫn thấy một màn trắng xóa. Nàng không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng trầm ổn của Lục Phụng: “Mang nước lạnh, khăn tay tới đây.”
Một lát sau, mí mắt nàng đột nhiên cảm nhận được một lớp lạnh buốt phủ lên, Giang Uyển Như giật mình lùi ra sau theo bản năng, nhưng liền bị Lục Phụng giữ chặt lấy hai tay, cố định cổ nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích chút nào.
“Phu quân, thiếp lạnh.”
“Nhẫn nhịn một chút.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");