Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng điệu của Lục Phụng lạnh nhạt, liên tục đắp khăn lạnh vài lần, ánh sáng trắng trước mắt Giang Uyển Như dần biến mất, cho đến khi hoàn toàn tối đen, nàng từ từ mở mắt.
“Ấy, không đau nữa rồi.”
Thân hình căng thẳng của Lục Phụng hơi thả lỏng, hắn nghiêm giọng dặn dò: “Đường hoang ngõ vắng, hiểm nguy khắp nơi, đừng khinh suất.”
Giang Uyển Như trước giờ chưa từng thấy bầu trời rộng lớn như vậy, nàng mỉm cười, “Chỉ là nhất thời mê mẩn thôi, sau này ta sẽ chú ý.”
Lục Phụng mím chặt môi, không hài lòng với thái độ thờ ơ của Giang Uyển Như.
Ở ngoài khác xa trong phủ, Lục Phụng luôn cảnh giác, thuộc hạ của hắn đều giống hắn, mắt nhìn sáu phía, tai nghe tám hướng. Nhưng Giang Uyển Như không phải thuộc hạ của hắn, nàng là thê tử của hắn.
Sau một lúc im lặng, Lục Phụng nói: “Ta sẽ đưa nàng đến phủ tướng quân, nàng hãy ở yên đó, đừng đi lung tung.”
Lăng Tiêu, một đại tướng trấn thủ biên cương, đã sắp xếp vợ con trong gia quyến ở vệ thành cách doanh trại ba mươi dặm, phi ngựa một ngày có thể đi về. Khi tình hình quân sự ổn định, phần lớn thời gian Lăng Tiêu ở trong phủ tướng quân tại vệ thành.
Giang Uyển Như ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta không đi cùng nhau sao?”
Đối mặt với mọi thứ xa lạ, bên cạnh chỉ có Kim Đào, Giang Uyển Như lúc này chẳng khác nào một chú chim non, chỉ muốn ở cạnh Lục Phụng.
Nàng ôm chặt eo Lục Phụng, khẩn thiết nói: “Phu quân, ta không muốn rời xa chàng.”
Nhìn dáng vẻ như chim non làm tổ của nàng, lòng Lục Phụng càng thêm mềm mại. Hắn xoa dịu bằng cách vỗ nhẹ lên lưng nàng, dịu giọng: "Uyển Như, nghe lời.”
Hắn chưa từng có ý định đưa Giang Uyển Như vào doanh trại. Vệ thành phòng thủ nghiêm ngặt, tuy ăn mặc không thể so với kinh thành, nhưng ít nhất có than củi chống lạnh, có canh nóng cơm ngon, không phải chịu đói chịu rét bên ngoài. Đại phu nhân trong phủ tướng quân là Lục Thanh Linh, trước đây Giang Uyển Như từng là “tẩu tẩu” của nàng ấy. Lục Phụng không lo nàng chịu ủy khuất.
Đây là cách vẹn cả đôi đường mà Lục Phụng nghĩ ra. Giang Uyển Như suy nghĩ kỹ, cũng thấy hợp lý. May thay, trước đây nàng luôn rộng rãi với mọi người, những ngày lễ tết chưa từng quên muội muội gả xa. Sau khi Lục Phụng khôi phục thân phận, nàng còn viết thư cho Lục Thanh Linh, ý chính là dù thế sự đổi thay, tình cảm giữa họ vẫn không thay đổi, nàng mãi coi Lục Thanh Linh là muội muội.
Năm phần thật, năm phần giả, tóm lại, Giang Uyển Như giữ mối quan hệ khá tốt. Lục Thanh Linh sau khi gả đi không còn ngang ngược như trước. Phủ tướng quân cách doanh trại không xa, khi quân tình ổn định, Lục Phụng vẫn có thể quay về thăm nàng.
Lục Phụng mỉm cười, không trả lời câu hỏi “ngây thơ” của Giang Uyển Như. Nàng nghĩ rằng đánh trận giống như điểm danh mỗi sáng triều đình, hai bên hẹn giờ rồi mới đánh nhau? Thực tế là giữa đêm quân lệnh thổi vang, một khi chiến tranh nổ ra, chẳng ai biết khi nào kết thúc.
Hắn nói: “Ta sẽ sớm đón nàng về.”
Hôm nay Lục Phụng đặc biệt dịu dàng. Trong khoang xe chật hẹp, hai người dán sát vào nhau. Dù không có lò than, Giang Uyển Như tựa vào lồng n.g.ự.c rộng ấm áp của Lục Phụng, trong lòng nghĩ rằng cũng không đến nỗi nào.
Rất nhanh sau đó, Giang Uyển Như phát hiện mình đã sai, sai hoàn toàn.
*
Một khoảng yên tĩnh, lương y đứng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của người bên cạnh, bắt mạch cho nữ nhân nằm trên giường. Lâu lâu, lão ta run rẩy thu tay lại, nói: “Chỉ là cảm lạnh thông thường, mạch của phu nhân ổn định, không có gì đáng ngại.”
“Vậy sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
Lục Phụng nhìn Giang Uyển Như nằm trên giường, gò má nàng ửng đỏ, hàng mi dài khẽ run rẩy, nhìn thấy mà lòng hắn đau nhói.
Nàng chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy, trong lòng Lục Phụng, đây là sự bất lực của hắn.
Lương y đáp: “Đại nhân đừng vội, phu nhân có thể mệt mỏi, ngủ một giấc, đổ mồ hôi là sẽ ổn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-104.html.]
Lục Phụng nhớ lại sự vất vả khi hành quân, im lặng không nói gì. Hắn bước đến bên Giang Uyển Như, dùng ngón tay thô ráp xoa nhẹ lên gò má nàng, hỏi: “Cần tịnh dưỡng bao lâu?”
Pussy Cat Team
“Dĩ nhiên là càng lâu càng tốt.”
Vị phu nhân này có vẻ đẹp khuynh thành, làn da trắng như tuyết, lần đầu lương y nhìn thấy đã tưởng mình thấy được một tiên nữ trên trời. Nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngay cả lương y đã lớn tuổi cũng không nỡ để nàng chịu khổ, đành nói rằng cần thời gian nghỉ ngơi lâu hơn.
“Ít nhất phải nghỉ khoảng mười ngày nửa tháng, khi nào khỏe lại thì tiếp tục lên đường cũng không muộn.”
Lục Phụng vẫy tay, bảo lương y lui ra. Đêm xuống, trong ánh nến mờ ảo, Giang Uyển Như từ từ mở mắt, đôi mắt mờ mịt.
"Tỉnh rồi sao?”
Tay nàng bị Lục Phụng nắm chặt, nàng vừa cử động, lập tức bị chàng phát hiện. Giang Uyển Như khẽ run rẩy đôi mi dài, nhắm mắt rồi lại mở mắt nhiều lần, cuối cùng tỉnh lại, nhận ra mình không còn ở trong phủ nữa.
Lạ thật, căn phòng trước mắt sạch sẽ nhưng rất đơn giản, bàn ghế và đồ đạc còn không bằng những thứ dùng cho nha hoàn trong phủ.
Nàng từ trước đến nay luôn nuông chiều bản thân, giờ lại chịu khổ cực, Lục Phụng nghĩ nàng sẽ khóc lóc, hắn thậm chí đã chuẩn bị tinh thần để dỗ nàng. Ai ngờ, lời đầu tiên Giang Uyển Như nói khi tỉnh lại là:
“Phu quân, thiếp có làm trễ hành trình không?”
Đôi mắt nàng tràn đầy cảm giác tội lỗi. Từ khi rời Kinh thành đi về phương Bắc, đi qua những thành phố phồn hoa, lúc đầu nàng còn cảm thấy mới mẻ, hai bên đường là các quán rượu, tiệm trà san sát, thương nhân đi lại tấp nập, những con la đeo gánh hàng kêu vang, tạo nên một không khí khác biệt mà nàng chưa từng thấy ở Kinh thành, rất thoải mái.
Nhưng càng đi về phía Bắc, nàng lại thấy càng nhiều những thị trấn nhỏ hẻo lánh, làng xóm hoang tàn. Những ngôi nhà vách đất xiêu vẹo, cửa gỗ ọp ẹp, trước cửa những bà lão gầy guộc ngồi giữ một bát cháo ngô dại, cho đứa cháu yếu ớt ăn. Cánh đồng hoang vu, những người bán than ngồi cạnh xe than mặt đầy bụi đen nhưng chẳng bán được mấy cục than, những đứa trẻ bụi bặm, da xanh xao, áo quần mỏng manh, mặt mũi đỏ bừng vì rét.
Giang Uyển Như lúc đầu không nhìn nổi, định bảo Kim Đào mua bánh bao cho họ, nhưng Lục Phụng lại nói: “Vô ích thôi.”
Nàng cứu được một người, mười người, trăm người, nhưng chẳng thể cứu hết những kẻ khốn khổ ngoài kia. Cơn gió thổi qua con hẻm nghèo nàn tuy tự do nhưng lạnh buốt thấu xương. Lục Phụng nói với nàng rằng đây chẳng là gì cả, người thật sự khổ là những bá tánh sống cạnh biên giới, vật lộn mưu sinh đã là gì khi ngày đêm sống trong nôm nốp lo sợ những kẻ xâm lược hung ác, cướp bóc, g.i.ế.c chóc, chẳng để lại mạng sống cho ai.
Giang Uyển Như khi ấy mới hiểu được gánh nặng trên vai Lục Phụng nặng đến thế nào. Dưới sự báo cáo của thuộc hạ về tình hình quân sự, Giang Uyển Như nghe một chút, về chiến thuật quân sự thì nàng không hiểu, nhưng nàng biết có rất nhiều người đã chết.
Nàng vất vả ngồi dậy, nằm trong vòng tay mạnh mẽ của Lục Phụng, yếu ớt nói: “Phu quân, chính sự quan trọng hơn.”
Lục Phụng vuốt nhẹ gò má nàng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ trầm lặng.
"Nàng cũng quan trọng.”
Hắn đã mang nàng theo bên mình, sao có thể bỏ mặc nàng?
Lục Phụng chưa bao giờ nói lời tình cảm với nàng, câu này như một viên đá ném xuống hồ, tạo ra sóng lớn trong lòng Giang Uyển Như, khiến nàng mắt ươn ướt vì bệnh. Nàng khẽ nói: “Vậy… chiến sự…”
“Có Lăng Tiêu.”
Lục Phụng nói giọng trầm: "Nàng cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Hắn đút cho Giang Uyển Như một bát thuốc, những ngày qua nàng chưa được nghỉ ngơi, mí mắt nặng trĩu, một lúc sau lại chìm vào giấc ngủ say.
Lục Phụng nhìn nàng một lúc lâu, rồi đứng dậy bước ra ngoài, đến phòng khách đơn giản ở sân trước. Dưới ánh nến mờ, có hai người đang chờ, một là huyện lệnh được triệu đến, một là người quen cũ của Lục Phụng, Tể tướng Bùi Chương.
Thấy hắn vào, cả hai lập tức đứng dậy chào. Lục Phụng ngồi xuống ghế đầu, không thèm để ý đến huyện lệnh đang vội vã, khúm núm, mà hỏi Bùi Chương: “Xong cả chưa?”
Bùi Chương gật đầu. “May mắn không phụ lòng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");