Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Nhiều Năm Gả Thay
  3. Chương 106
Trước /111 Sau

Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 106

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đầu ngón tay đầy những vết chai thô ráp của hắn để lại vài vệt đỏ trên đôi gò má thanh tú của nàng, Giang Uyển Như nức nở, nước mắt còn vương trên hàng mi cong, dáng vẻ thật đáng thương.

 

Nàng thuận theo đó xoa nhẹ lòng bàn tay hắn rồi nhắm mắt lại.

 

"Thiếp...thiếp vừa gặp ác mộng, khi thiếp tỉnh dậy, chàng không còn ở đó nữa. Thiếp sợ lắm."

 

Vẻ mặt nàng vừa mong manh lại đầy quyến luyến, ngay cả Lục Phụng cũng không khỏi mềm lòng. Hắn dang tay ôm lấy nàng, đặt nàng xuống chiếc giường nhỏ trong gian phòng, nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, ta ở đây."

 

Trên đường đi, Giang Uyển Như tựa một con chim non níu chặt lấy Lục Phụng, nàng chỉ vừa bình phục sau cơn bệnh nặng, Lục Phụng cũng chẳng suy nghĩ sâu xa gì. Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán, lên hàng mi của nàng. Đôi môi có chút lạnh, song lại dịu dàng vô ngần, hàm chứa biết bao nâng niu và thương xót.

 

Hắn càng như vậy, Giang Uyển Như càng cảm thấy khó chịu trong lòng, nước mắt ứa ra càng dữ dội hơn.

 

Giang Uyển Như không phải kẻ ngốc, ngược lại còn rất khôn ngoan. Lần đầu tiên gặp nhau tại hoa viên phủ Quốc Công, Bùi Chương đã nói nếu gặp khó khăn có thể tìm đến hắn. Lời này đúng là đã đi quá giới hạn, nhưng hắn lại nhắc đến Hoài Dật, nàng còn cho rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

 

Lần thứ hai, tại đại sảnh của Tề Vương phủ, hắn xin rời khỏi kinh thành, nhất thời lại giải vây cho nàng, trong lòng nàng tuy có chút suy đoán mơ hồ, nhưng ngẫm lại cảm thấy thật khôi hài. Rốt cuộc hai người đều đã là kẻ có vợ có chồng, trên danh nghĩa hắn vẫn là "tỷ phu" của nàng, phu quân nàng lại là một Thân Vương quyền cao chức trọng, hắn liệu có phải đã phát điên rồi không?

 

Nghe nói sau đó hắn đã rời khỏi kinh thành theo thánh chỉ của hoàng thượng, trong lòng nàng như trút được gánh nặng, hay phải chăng là bản thân quá đa cảm rồi? Lục Phụng cũng cho biết Bùi Chương để tâm đến con đường làm ăn hơn, khi lên tiếng vào thời điểm đó, có thể hắn cũng đã có suy tính riêng cho bản thân.

 

Cho đến tận lần này, tình ý sâu sắc trong mắt hắn lẫn lời nói cũng thẳng thắn và nồng nhiệt đến vậy, nàng có muốn giả ngốc cũng không được.

 

Nàng bỗng nhiên nhớ tới mấy lời điên khùng của Giang Uyển Oanh, nói cái gì mà "phu thê tiền kiếp", mấy lời đó cũng không phải là vô căn cứ, là người đầu gối tay ấp, Giang Uyển Oanh đương nhiên thấu rõ lòng dạ phu quân nàng ta, vì vậy mới chạy đến chỗ nàng mà làm khùng làm điên như vậy.

 

Mang tiếng xấu như vậy nhưng nàng vẫn gả cho Lục Phụng, cẩn trọng từng đường đi nước bước, không cho kẻ nào nắm thóp. Nếu đổi lại có kẻ dám tơ tưởng nàng, nàng nhất định sẽ gọi người đến đánh hắn lôi ra ngoài, sau đó lại đến gặp Lục Phụng cáo trạng để chứng minh sự trong sạch của bản thân.

 

Nàng trở nên mềm lòng với Bùi Chương.

 

Giang Uyển Như không biết "mơ" là gì, tình ý trong ánh mắt hắn tựa như muốn nuốt chửng nàng, nhưng hắn lại rất kiềm chế, thể hiện tình cảm chỉ dừng lại ở phép lịch sự, nàng trái lại không hề cảm thấy căm ghét, thậm chí còn càng đau lòng hơn.

 

Mỗi lần nhìn thấy hắn đều mang vẻ u sầu khiến lòng Giang Uyển Như quặn lại.

 

Hay cả trong giấc mộng của hắn, có một nữ nhân tựa như nàng, giữa bọn họ đều là tình sâu ý đậm.

 

Giang Uyển Như tàn nhẫn đạp nát giấc mộng đẹp của hắn. Với Bùi Chương, đau ngắn còn hơn đau dài, hắn vì cái gì mà phải hao tâm tốn sức vì chuyện như thế. Đối với Giang Uyển Như, nàng có phu quân, còn có ba hài tử, phu quân nàng lại là người độc đoán đa nghi, nàng tuyệt đối sẽ không để thanh danh bị vấy bẩn vì bất cứ lí do gì.

 

Rõ ràng là kết cục tốt nhất, song nàng cũng không có can đảm nhìn sắc mặt của Bùi Chương. Chính khắc đó, nàng còn nảy ra một suy nghĩ hoang đường, rằng nếu nàng không tham gia yến hội, nếu Bùi Chương là người cầu hôn nàng, thì hắn ắt sẽ là chàng thư sinh mà nàng thích, gia cảnh tuy bần hàn nhưng tiền đồ xán lạn, là người mà nàng yêu thích nhất lúc bấy giờ, một hình mẫu phu quân lý tưởng.

 

Tiếc rằng không có nếu như, thế sự vô thường, đời người khó đoán.

 

Nam nhân một thân đồ trắng khuất bóng ở phía khúc ngoặt, Giang Uyển Như cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm xúc mơ hồ không nói nên lời, nàng chỉ mới gặp hắn vài lần, nhưng lại lòng nàng rưng rưng.

 

Thời tiết hôm nay rất đẹp, nhưng Giang Uyển Như lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Nàng nhìn thấy một khoảng sân xa lạ vắng vẻ, không chút do dự, nàng chạy thẳng về hướng Lục Phụng, hơi thở thân quen ôm lấy toàn thân, lấp đầy khoảng trống trong tim nàng.

 

Nàng muốn hắn, muốn đến phát điên.

 

Giang Uyển Như cởi bỏ cúc áo, để lộ ra cần cổ và vai trắng ngần, như đang phát sáng dưới ánh đèn mờ.

 

Đột nhiên, Lục Phụng nắm lấy tay cô, kéo vạt áo đang mặc dở lên quây kín nàng lại.

 

"Đừng nghịch."

 

Lời hắn nghẹn lại, tay vẫn vững vàng lần lượt cài từng chiếc cúc áo của nàng.

 

Hắn dịu dàng nói: "Nơi này không thích hợp, nếu muốn... đợi đến lúc về phủ Quốc Công sẽ trả đủ cho nàng."

 

Chuyến đi kéo dài gần một tháng, hai người mỗi đêm đều ôm nhau mà ngủ, Giang Uyển Như sợ lạnh, da thịt dán lấy nhau, nhưng thật ra lại chẳng phát sinh chuyện gì. Có những lúc Lục Phụng rất ngang bướng, nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, hắn không lý gì phải làm chuyện đó một cách cẩu thả với nàng ở chốn hoang sơ này.

 

Ngay cả ở đây, với những bức tường kiên cố xung quanh, mái nhà lợp gạch ngói, hắn vẫn cảm thấy nơi này thật tồi tàn, nàng như vậy là đang phải chịu ủy khuất.

 

Lục Phụng vẫn luôn không màng chay mặn, khi ở Kim Quang Viện, hai người đều đã thử mọi tư thế: trên bàn, trên ghế, trên thảm, thậm chí là trước gương. Giang Uyển Như không ngờ lúc này hắn lại diễn vẻ chính nhân quân tử, gương mặt nàng ngơ ngác, mắt đỏ hoe, hệt như con thỏ nhỏ mà Lục Phụng gặp phải khi đi săn.

 

Hắn đột nhiên khẽ cười, véo má nàng: "Nàng lại gầy đi rồi."

 

"Ngày mai sẽ bắt cho nàng một con thỏ để chơi nhé."

 

Thịt thỏ vừa hiếm vừa dai, Lục Phụng cúi đầu nhìn ba lạng thịt. Nghĩ đến sự chuyến đi khổ nhọc, hắn bắt nó mang đến mua vui cho Giang Uyển Như. Đáng tiếc, con thỏ này cũng chỉ biết "bắt nạt kẻ yếu", trước mặt Lục Phụng thì chẳng dám động đậy nhưng trong tay Giang Uyển Như chỉ chưa đầy một khắc đã chạy mất dạng.

 

Gò má Giang Uyển Như hơi ửng lên, nói nhỏ: "Ta cũng chẳng còn là tiểu cô nương, không cần đem mấy thứ đồ chơi cho hài tử này ra dụ dỗ ta."

 

Lục Phụng ngắt lời, vẻ mặt khó chịu vừa rồi cũng nhạt đi phân nửa. Lục Phụng không buông nàng, nâng cằm lên, nhìn nàng hồi lâu, sau đó lười nhác nói: "Rõ ràng là một tiểu cô nương đương độ trăng tròn. Cô nương sống ở đâu? Cha mẹ tên gì? Đã kết hôn chưa?"

 

Hắn rõ ràng đang mặc một thân cẩm bào đen tuyền trang trọng, nhưng lúc này lại trông như một kẻ lăng loàn ve vãn một cô nương đứng đắn.

 

Giang Uyển Như liếc nhìn hắn, mân mê ngón tay, che đi nửa khuôn mặt: "Đáng tiếc, ta đã gả cho người khác rồi, sợ rằng kiếp này không có duyên với công tử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-106.html.]

 

"Ồ?"

 

Lục Phụng hơi nhíu mày, nói đùa: "Khó như vậy sao? Ta có quyền có thế, có thể trói phu quân cô nương đây đem dìm c.h.ế.t trong ao, cô nương và ta vẫn có thể đến bên nhau."

 

Giang Uyển Như lộ vẻ kinh hãi: "Không ngờ một nam nhân tuấn tú đạo mạo như vậy lại đi bắt cóc một dân nữ!"

 

Lục Phụng "A" một tiếng, thở dài: "Chỉ là cô nương đây quá kiều diễm, ta cầm lòng chẳng đặng mà si mê nàng."

 

Giang Uyển Như trừng mắt: "Nói bậy! Rõ ràng vừa rồi ngươi còn rất độc tài!"

 

Lục Phụng run vai, tiếng cười trầm thấp, Giang Uyển Như đỏ mặt, dùng móng bấm một cái vào hông hắn.

 

"Không đứng đắn."

 

Rõ ràng là hắn là người bắt đầu trước, bây giờ... lại có vẻ như nàng đang thiếu kiên nhẫn.

 

Sau một hồi đùa giỡn, Giang Uyển Như nhớ lại chuyện chính sự hôm nay, nàng nói với Lục Phụng rằng mình đã bình phục, phải nhanh chóng rời đi, không nên ở lại đây lâu.

 

Nàng vốn có ý tốt, nhưng Lục Phụng lại hiểu lầm, nghĩ thầm liệu có phải gần đây hắn quá lạnh nhạt với nàng không? Nàng ấy gấp đến thế sao?

 

Hắn nhẹ nhàng khuyên bảo: "Nàng cứ an tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ nhiều quá".

 

"Ta thật sự ổn mà."

 

Giang Uyển Như nhảy khỏi lòng hắn, xoay một vòng: "Chàng xem, ta có thể chạy nhảy, rất khỏe luôn đó."

 

"Vừa vặn cũng muốn về thăm Thanh Linh muội muội."

 

Hôm nay Giang Uyển Như mặc một thân xiêm y, đai lưng thắt lại, gần đây còn mới giảm cân làm lộ ra vòng eo tinh tế, phù hợp với cái đẹp thời thượng lúc bấy giờ, như cành liễu mảnh mai trong gió, nhưng lại khiến Lục Phụng cau mày liên tục.

 

"Được rồi, chúng ta quay về tĩnh dưỡng."

 

Lục Phụng thì thầm vào tai nàng, vành tai Giang Uyển Như đỏ bừng, nàng đi vào với đôi mắt đỏ hoe, đi ra vớigò má ửng hồng, Kim Đào hầu hạ nàng cũng mơ hồ không hiểu gì.

 

***

 

Vốn tưởng Lục Phụng nói đùa, không ngờ ngày hôm sau hắn thật sự đem tặng nàng một con thỏ lông trắng như tuyết, Giang Uyển Như nhìn thấy liền vui mừng, còn đặt tên là "Tuyết Đoàn". Có Tuyết Đoàn ở bên, Giang Uyển Như lại dưỡng bệnh thêm hai ngày, sắc mặt hồng hào thấy rõ, lúc này Lục Phụng mới hạ lệnh cho bọn họ rời khỏi nơi này, tiếp tục lên đường.

 

Bọn họ có lẽ sẽ nghỉ ngơi vài ngày ở Lạc Vân trấn, những ngày kế tiếp, tinh thần Giang Uyển Như cũng rất tốt, quãng đường còn lại rất ngắn, sau vài ngày nữa, đoàn người thuận lợi đi đến Vệ Thành.

 

Vệ Thành là nơi Lăng Tiêu thu xếp cho gia đình định cư, tường thành cao và dày, trên các tòa tháp có nhiều tường lỗ trâu mai rải rác, vô số binh lính mặc áo giáp đang nhìn ra ngoài và giương cung, sẵn sàng khai hỏa cơn mưa tên ngay khi có kẻ thù xuất hiện. Cổng thành là một cánh cổng sắt nặng, được gia cố bằng đinh đồng và đinh tán. Nếu không có mệnh lệnh, cổng thành chỉ mở bốn canh giờ mỗ ngày.

 

Giang Uyển Như vén rèm xe ngựa nhìn ra, bên ngoài có người bán hàng rong đang làm bánh xèo, có người bán củ cải, có người thợ săn đang hô hào "Bán lông thú". Cánh cửa của một quán rượu ven đường mở ra, bên trong có một vài người lính mặc áo giáp đang uống rượu. Trong các xưởng rèn, tiếng ống thổi vù vù, những người thợ rèn lực lưỡng đang đóng vũ khí bằng đôi tay trần giữa tiết đông giá lạnh.

 

Ngoại trừ tiếng vó sắt thỉnh thoảng vang lên trên phố khiến Giang Uyển Như nhớ đến sự khốc liệt của chiến tranh, nơi này như một thị trấn phồn hoa, tràn ngập khói lửa.

 

Pussy Cat Team

"Ồ, hóa ra Vệ Thành lại đẹp như vậy, không giống như ta tưởng tượng."

 

Giang Uyển Như vô cùng kinh ngạc, Lục Phụng đột nhiên hạ rèm xuống, che khuất tầm nhìn của nàng.

 

Hắn bình tĩnh nói: "Không được xuất đầu lộ diện."

 

"Ồ."

 

Giang Uyển Như thấp giọng đáp lại, một lát sau, âm thanh ồn ào bên ngoài thật sự khiến lòng nàng cồn cào, nàng kéo tay áo Lục Phụng, nói: "Ta thấy rồi, bên ngoài vừa rồi có rất nhiều cô nương."

 

Các nàng đi ngẩng cao đầu, không có phụ thân, huynh đệ hay nhi tử theo cùng, có người còn dựng quầy để bán mỹ phẩm, so với trong kinh thành thì đúng là hiếm lạ.

 

Ở kinh thành, cô nương nhà ai càng tôn quý, càng không thể gặp người ngoài, chẳng trách lại có câu “Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức”*. Sau khi gả đi, trở nên độc lập hơn một chút và có thể đến thăm nhà, nhưng cũng chỉ đến vậy. Khi các tiểu thư khuê các ra ngoài, các nàng ngồi trên kiệu hoặc xe ngựa, có nha hoàn theo chân hầu hạ, vì vậy họ không bao giờ lộ diện. Trong những ngày lễ lớn như Lễ Thất Tịch, cô nương có thể cùng phu quân đi dạo một chúi, nếu gia quy nghiêm ngặt, họ phải đội mũ và đeo mạng che mặt.

 

Đương nhiên, mấy thứ này không liên quan gì đến Giang Uyển Như, sao có thể để Lục Phụng cùng nàng dạo phố? A, chỉ dám mơ thôi.

 

Lục Phụng nói: "Người dân ở đây rất kiên cường và dũng cảm, nữ tử cũng có thể ra ngoài làm ăn giống như nam nhân."

 

Trong thời chiến, tất cả nam tử đều ra trận, nếu họ giống như nữ tử trong kinh thành, không bước ra khỏi khuê phòng, liệu họ có c.h.ế.t đói không? Những nữ nhân ở đây cũng phải vật lộn để kiếm sống, và theo thời gian, không ai còn lạ gì điều đó nữa.

 

Lục Phụng nói với nàng, nơi này có một nữ đồ tể nhanh nhẹn, chính xác, tàn nhẫn, hơn hẳn tất cả nam đồ tể, nếu có nam nhân gầy gò ốm yếu không thể làm lụng, liền có thể đi "ở rể", nàng ta sẽ không cự tuyệt ai, một mình nuôi đến vài vị "phu quân".

 

Giang Uyển Như sửng sốt, mọi thứ ở đây đều mới mẻ. Ngay khi nàng định tiếp lời, Lục Phụng dừng lại, nhìn Giang Uyển Như nói: "Khi ta không có mặt, nàng sẽ ở lại phủ tướng quân."

 

"Không được xuất đầu lộ diện."

 

*Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức: Buồng xuân khóa kín chưa ai bạn cùng (“Trường Hận Ca” – Bạch Cư Dị, Tản Đà dịch)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /111 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thái Ất

Copyright © 2022 - MTruyện.net