Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Nhiều Năm Gả Thay
  3. Chương 31
Trước /111 Sau

Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tiểu công tử khách khí rồi."

 

Giọng nói non nớt của Lục Hoài Dật khiến Bùi Chương không nhịn được bật cười. Sự u sầu trong lòng hắn dần tan biến, ánh mắt đầy hứng thú hỏi:

"Nghe nói Lục đại nhân... khá nghiêm khắc?"

 

Lục Hoài Dật nghe ra ý tứ của hắn, ngượng ngùng nói:

"Bùi đại nhân yên tâm, phụ thân không chấp nhặt những thứ vật ngoài thân."

 

Phụ thân nghiêm khắc trong chuyện học hành, nhưng với vật ngoài thân lại rất hào phóng. Thuốc bổ cậu uống là huyết linh chi do phiên quốc cống nạp, được cho là mọc trên những vách đá hiểm trở, mười năm mới được một cây, chưa bao giờ thiếu. Quà sinh nhật bốn tuổi của nhóc là một thanh đao cổ điển, vỏ đao tuy bình thường nhưng lưỡi đao sắc bén có thể c.h.é.m sắt như bùn, thổi tóc đứt đôi.

 

Phụ thân nói:

"Hy vọng con ta có thể giống như thanh đao này, trở thành một người ẩn giấu tài năng bên trong."

 

Sau này, cậu mới biết thanh đao ấy là bảo vật yêu thích của khả hãn Đa Hiệt của Thổ Phiên, chiến lợi phẩm phụ thân đoạt được khi một mình một ngựa xông vào doanh trại địch, lấy đầu Đa Hiệt trong lần đầu ra trận.

 

Cậu là con trai trưởng đích hệ của phụ thân, cũng là nhi tử duy nhất của hắn tính đến hiện tại. Lục Hoài Dật biết mình sức khỏe yếu, chỉ có thể bù đắp bằng sự chăm chỉ. Chữ viết chưa đẹp liền ngủ muộn nửa canh giờ, luyện thêm mười trang. Phụ thân yêu cầu mỗi ngày kéo cung ba mươi lần, cậu lén lút kéo đủ năm mươi lần, dù cho tay có sưng đỏ.

 

So với sự nuông chiều của mẫu thân, cậu càng thích sự nghiêm khắc của phụ thân hơn. Phụ thân không vì cơ thể yếu đuối mà từ bỏ cậu, cậu cũng không muốn phụ sự kỳ vọng của hắn.

 

Có một người cha uy danh lẫy lừng như Lục Phụng, thật ra Lục Hoài Dật rất cô đơn.

 

Trong phủ, thân là đích tôn của phòng lớn, niên kỷ tuy nhỏ nhưng vai vế lại lớn, các huynh đệ trong họ lớn tuổi hơn khi giao du với cậu luôn có phần nịnh bợ lấy lòng, không dám quá thân thiết. Những người nhỏ tuổi thì tôn kính cậu như ca ca, kính trọng nhiều, gần gũi thì ít. Hiếm hoi lắm mới có vài người đồng trang lứa làm bạn, nhưng vì thân thể yếu đuối, phụ mẫu của họ căn dặn phải nhường nhịn nhóc, để cậu làm chủ trong mọi chuyện.

 

Huynh đệ trong phủ còn như vậy, người ngoài càng không cần phải nói.

 

Phụ thân không hạn chế cậu kết giao, nhưng con cái nhà quyền quý đều là người tinh tường, từ nhỏ đã biết nhìn sắc mặt. Lục Hoài Dật từng tham gia cái gọi là "nhóm nhỏ" của con cháu quyền quý, nơi đó thấp nhất cũng là đích tử của quan nhị phẩm, có người còn là con cháu hoàng tộc. Dù ở trong nhóm này, cậu vẫn cảm thấy mình khác biệt.

 

Bọn họ cưỡi ngựa b.ắ.n cung, chưa bao giờ rủ cậu.

Bọn họ cùng nhau tập viết, cậu viết chậm, tất cả dường như đã bàn bạc trước, đều hạ bút chậm lại.

Ngay cả khi đám trẻ rảnh rỗi đi bắt gà đuổi chó, cậu vừa đến, tất cả lập tức tản ra, bắt đầu bàn luận về cầm kỳ thư họa, luận ngữ thi từ.

 

Lục Hoài Dật không phải người ngốc, ngược lại, cậu rất nhạy bén và thông minh. Lâu dần, cậu cũng không muốn ở lại cái nhóm mà mọi người luôn nhường nhịn mình. Bên ngoài không có bạn, về nhà ngoài tiểu đồng, chỉ còn Giang Uyển Như và Lục Phụng.

 

Cậu không thể tâm sự với tiểu đồng. Lục Phụng thì nghiêm nghị lạnh lùng, cậu kính sợ phụ thân, không dám vượt giới hạn. Mẫu thân thì dịu dàng thân thiện, sẵn lòng lắng nghe, nhưng cậu đã lớn, là con trai, có lòng tự tôn, có một số chuyện không tiện nói với bà.

 

Gặp được Bùi đại nhân, cậu thật sự rất vui.

 

Ngài không vì phụ thân mà nịnh bợ lấy lòng cậu, cũng không vì cậu tuổi nhỏ mà xem nhẹ. Ngài vừa như thầy, vừa như bạn, luôn mang đến cảm giác dễ chịu, thoải mái, khiến cậu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

 

Lục Hoài Dật thật lòng muốn tặng ngài chút gì đó.

 

Vàng bạc châu báu thì quá tầm thường, không xứng với phẩm cách thanh cao của Bùi đại nhân. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu chỉ có thể nghĩ đến quyển tề vật luận mà Bùi đại nhân thường đọc, nhưng đáng tiếc bản thân học vấn còn nông cạn, chưa nhìn ra điểm đặc biệt của quyển sách này.

 

Lục Hoài Dật nghĩ sao nói vậy, ánh mắt đen láy sáng ngời nhìn hắn khiến Bùi Chương bỗng có chút bối rối và khó xử.

 

"Không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là những câu chuyện thú vị trong đó mà thôi, phải không?"

 

Pussy Cat Team

Bùi Chương khẽ nghiêng đầu, ngón tay thon dài trắng trẻo lật mở sách, đặt trước mặt Lục Hoài Dật.

 

"Con xem, 'Xưa kia Trang Chu mộng hóa bướm, cánh bướm bay lượn, ông cảm thấy vui sướng, thỏa mãn, đến mức quên mất mình là Trang Chu.'

'Khi tỉnh lại, không rõ là Trang Chu mơ hóa bướm, hay bướm mơ hóa Trang Chu?'

 

"Con nói xem, ông ấy rốt cuộc là bướm, hay là Trang Chu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-31.html.]

 

Bùi Chương thoáng chút u sầu, thường cảm thấy cuộc đời này như một giấc mộng lớn, mọi thứ xung quanh đều là hư ảo.

 

Lục Hoài Dật hiện chỉ học luận ngữ, ấu học quỳnh lâm, nên Trang Tử đối với cậu mà nói vẫn còn quá sâu xa huyền diệu, chưa hiểu hết được.

 

Nhưng cậu vẫn suy nghĩ thật kỹ, nghiêm túc đáp:

"Dù là bướm hay Trang Chu, chẳng phải đều là ông ấy sao?"

"Khi làm bươm bướm thì tận hưởng sự tự tại của đất trời, làm Trang Chu thì phải gánh vác trách nhiệm làm người. Dù ở hoàn cảnh nào, chỉ cần không thẹn với lòng mình là được."

 

Cậu ngẩng lên nhìn Bùi Chương, có chút ngượng ngùng gãi đầu, nói:

"Bùi đại nhân, con... con thật sự ngu muội, chỉ có thể ngộ được đến đây thôi."

 

"Không đâu, ta thấy con là khiêm trí*."

 

(Trí tuệ khiêm nhường.)

 

Bùi Chương ngẩn ra một chút, cảm thán nói:

"Con tâm tư thuần khiết, ngược lại là ta suy nghĩ quá rườm rà, tính toán quá nhiều."

Hắn lẩm bẩm:

"Đại trượng phu hành thế gian, ngẩng đầu cúi đầu không thẹn với lòng, là bướm hay là Trang Chu thì có khác gì đâu? Có lẽ là ta chấp niệm quá rồi."

 

Lục Hoài Dật bán tín bán nghi gật đầu. Cậu thấy chén trà trước mặt Bùi Chương không còn bốc hơi nóng, liền nói:

"Bùi đại nhân, trà của ngài nguội rồi, để con rót thêm nhé."

 

Không đợi Bùi Chương từ chối, cậu đã đứng dậy nhấc ấm trà tử sa lên. Ngoài cửa sổ, sắc xuân đang độ rực rỡ, ánh sáng tươi đẹp chiếu qua màn cửa sổ, trải lên hai người. Lục Hoài Dật đứng lên mà chỉ cao ngang khi Bùi Chương ngồi, dáng người tao nhã, khuôn mặt tuấn tú. Đứa trẻ môi đỏ răng trắng, xinh xắn tinh tế.

 

Buổi trưa yên tĩnh thanh nhã, trong khoảnh khắc càng thêm thanh bình nhàn hạ.

 

Hôm nay đúng ngày mồng mười, là ngày nghỉ của quan viên. Lục Hoài Dật và Bùi Chương đang đọc sách, trò chuyện trong thư quán. Lục Phụng thì không ở trong phủ, cũng không có mặt tại Cấm Long Ty, mà đi đến một con hẻm nhỏ ẩn khuất ở phía nam thành.

 

Một căn viện không mấy bắt mắt, ngoài cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ. Một nữ tử búi tóc nha hoàn đứng tựa cửa ngóng nhìn xa xăm, vừa trông thấy bóng người liền tròn xoe mắt, nhanh nhẹn chạy tới nghênh đón vào bên trong.

 

"Đại nhân, ngài cuối cùng cũng đến! Chủ nhân đợi ngài đã lâu, món ăn cũng nguội cả rồi."

 

"Có chuyện gì khẩn cấp đến mức phải vội vã gọi ta?"

 

Bước chân của Lục Phụng chậm rãi nhưng đầy uy nghiêm, đôi giày quan gõ xuống mặt đường đá xanh phát ra âm thanh trầm đục, mang theo áp lực vô hình.

 

Nha hoàn nhớ lại kết cục của một người nào đó vài ngày trước, lập tức nín thở, cẩn thận đáp:

"Thưa đại nhân, chủ nhân mấy ngày nay trong người không được khỏe, thường xuyên bị đau đầu."

 

"Đau đầu?"

 

Lục Phụng đột ngột dừng chân, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, "Chỉ vì chuyện này?"

 

Ánh mắt sắc bén của hắn khiến nha hoàn run lên, vội vàng cúi đầu, nhìn chăm chăm mũi chân mình mà đáp:

"Không… không phải chỉ vậy. Ngoài đau đầu, chủ nhân còn không ăn uống được, buồn nôn, thường xuyên trằn trọc suốt đêm không ngủ được."

 

"Khó chịu lắm."

 

Nghe vậy, đôi mày kiếm của Lục Phụng càng nhíu chặt hơn. Giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Chỉ có vậy thôi sao? Nếu khó chịu thì tìm đại phu, không cần phải gọi ta."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /111 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Giám Đốc Và Bé Câm - Thu Phong Tụng

Copyright © 2022 - MTruyện.net