Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Nhiều Năm Gả Thay
  3. Chương 33
Trước /111 Sau

Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Phụng, sau khi rời khỏi viện, trở về chỗ ở của mình.

 

Thường An đã chờ sẵn ở đó, trình báo:

"Đại nhân, mọi việc đều đã chuẩn bị xong. Người bên trong, ngài thấy sao?"

 

Lục Phụng thản nhiên nói:

"Không có gì đáng ngại. Tiếp tục theo dõi, đừng để bất kỳ ai tiếp cận nàng ta."

 

Thường An ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói:

"Đại nhân, ngài...có chắc muốn làm vậy không? Dù sao người đó..."

 

Ánh mắt Lục Phụng sắc lạnh nhìn thẳng vào Thường An, giọng nói lạnh lùng:

"Không cần nhắc lại."

 

Thường An không dám nói thêm, vội vàng cúi đầu lui ra.

 

Lục Phụng đứng trong phòng, đôi mắt nhìn xa xăm, nhưng trong ánh mắt đó, không hề có chút d.a.o động nào.

 

"Giang Uyển Tuyết, muội không hối hận, nhưng ta cũng sẽ không tha thứ."

 

Hắn siết chặt chuôi đao bên hông, như thể đang khắc ghi một lời thề trong lòng:

"Mọi thứ kết thúc, chính là lúc mọi ân oán xóa bỏ."

 

...

 

Giang Uyển Tuyết là một mỹ nhân hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ thời đại lúc bấy giờ, dáng người cao ráo, thon thả, làn da trắng như ngọc; đôi mày thanh thoát như làn khói mờ xa; đôi mắt long lanh tựa nước thu, vòng eo nhỏ nhắn, mảnh mai khiến người ta chỉ muốn che chở.

 

Cuộc sống nhung lụa bao năm đã giúp nàng duy trì làn da trắng trẻo, mịn màng, hoàn toàn không lộ chút dấu vết của tuổi tác.

 

Nàng chợt hỏi:

"So với cô ta, ta thế nào?"

 

Ai là "cô ta" thì nha hoàn hiểu rõ.

 

Nàng ta suy nghĩ cẩn thận một hồi rồi khẽ đáp:

"Con hồ ly tinh ấy sao có thể sánh được với phong thái thần tiên của tiểu thư? Tiểu thư thanh cao thoát tục, cô ta chỉ là loại thấp kém!"

 

"Huống hồ, chỉ có mỗi nhan sắc thì tính là gì? Cô ta chẳng biết chữ, bụng rỗng như kẻ ngu ngốc, chỉ là do may mắn trong một lúc, nếu không có vận may ấy, với xuất thân của cô ta, chẳng qua chỉ là số làm thiếp hèn mọn!"

 

"Chỉ là món đồ chơi trên giường mà thôi!"

 

Thực ra, nha hoàn chẳng biết rõ gì nhiều, chỉ là nói những lời hợp ý chủ tử, trong lúc đó còn liếc mắt nhìn quanh để phòng kẻ khác nghe lỏm.

 

"Phải, sao cô ta lại may mắn đến vậy…"

 

Giang Uyển Tuyết lẩm bẩm:

"Ta sinh ra đã cao quý, năm tuổi đã được danh sĩ lớn dạy dỗ, bảy tuổi thông thạo tứ thư ngũ kinh, mười tuổi đã tinh thông cầm kỳ thi họa, mười sáu tuổi danh tài nữ vang khắp kinh thành. Ngươi nói xem, tại sao ta lại rơi vào cảnh ngộ này?"

 

Nha hoàn cúi đầu, không dám trả lời.

 

Một lúc lâu sau, giọng nói u sầu của Giang Uyển Tuyết vang lên từ trên cao:

"Vài ngày tới, tìm cách nhắn với hắn rằng ta làm mất chiếc hoa tai, nhờ Lục…Lục đại nhân tìm giúp ta."

 

---

 

Hôm nay Lục Phụng về sớm, cùng Giang Uyển Như dùng bữa tối, lúc ấy mặt trời vẫn chưa lặn hẳn.

 

Trong ánh chiều tà đỏ rực, Lục Phụng nói:

"Ra ngoài đi dạo một chút nhé?"

 

Thái y từng dặn rằng nữ nhân mang thai cần đi lại thường xuyên để dễ sinh nở.

 

"Không..."

 

Giang Uyển Như ôm bụng, rên rỉ:

"Hôm nay thiếp đã đi ba vòng quanh sân rồi, không đi nổi nữa đâu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-33.html.]

Thực ra không phải như thế.

 

Cả buổi trưa nàng nằm trên ghế dựa ngủ ngon lành, vừa tỉnh dậy ăn mấy miếng bánh giòn, uống thêm hai ngụm nước dưa hấu thì Lục Phụng đã về, hai người cùng ăn tối.

 

Gần đây chân nàng bị phù nề, chẳng muốn nhúc nhích chút nào.

 

Khổ nỗi từ lúc mang thai đến nay, Giang Uyển Như đã làm quá nhiều chuyện lươn lẹo, khiến Lục Phụng mất dần sự tin tưởng. Hắn chỉ cần gọi Kim Đào đến hỏi là biết ngay nương tử của mình buổi chiều làm gì.

 

"Được rồi, mau gọi Kim Đào ra đi."

 

Giang Uyển Như vẻ mặt bối rối, túm lấy tay áo Lục Phụng không chịu buông, nói với giọng nũng nịu:

"Chân thiếp đau, đi không nổi."

 

Lục Phụng nói:

"Ta sẽ đi cùng nàng."

 

"Chân chàng có đau đâu mà..."

 

Giang Uyển Như đột nhiên im bặt, nhìn vẻ mặt không có chút phật ý của Lục Phụng, nàng an tâm ngồi bám trên ghế, ra vẻ "chàng có thể làm gì được ta nào."

 

Lục Phụng quả thật chẳng làm gì được nàng.

 

Gần đây nương tử hắn càng lúc càng hay làm nũng, nhưng chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt. Những chuyện quan trọng thì nàng không bao giờ qua loa, đến mức các bậc trưởng bối trong nhà nhiều lần nhắn nhủ:

"Nương tử ngươi là người tốt, lại đang mang thai, không được để nàng chịu thiệt thòi."

 

Đúng là khiến người ta… chẳng thể làm gì.

 

Hắn thử dỗ dành:

"Nàng đứng lên đi lại một chút, lần sau đánh cờ, ta… nhường nàng vài nước?"

 

"Không cần, không cần!"

 

Giang Uyển Như nghĩ kỹ, nàng đã sớm nhìn thấu, dù hắn có nhường thế nào thì nàng vẫn không thắng được, chẳng đáng chút nào.

 

Lục Phụng lại nói:

"Nếu nàng thấy binh pháp nhàm chán, tối nay ta sẽ đọc sách khác cho nàng nghe. Nàng muốn chọn cuốn nào cũng được...trừ mấy cuốn tuồng nàng thích."

 

Giang Uyển Như cười, nói:

"Phu quân, trời đã tối rồi, chi bằng chúng ta đi nghỉ ngơi đi?"

 

Đừng nhìn hắn bảo là đọc sách cho nàng nghe, thực chất là đọc cho đứa bé trong bụng nàng. Nội dung vừa khô khan vừa dài dòng, mỗi lần đều khiến nàng buồn ngủ, nhưng hắn lại thích dừng giữa chừng để hỏi. Nàng không hiểu, hắn liền giảng giải từng chút một, không biết mệt mỏi.

 

Đúng là, đến ngủ cũng không được yên ổn.

 

Lục Phụng im lặng.

 

Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn nàng bằng vẻ mặt không cảm xúc, dường như đang cân nhắc làm sao thuyết phục nương tử cứng đầu này.

Pussy Cat Team

 

Khuôn mặt nghiêm nghị của hắn đủ khiến người khác sợ hãi, nhưng không dọa nổi Giang Uyển Như. Sống chung nhiều năm, nàng biết hắn lúc này không hề tức giận.

 

Nàng ngáp một cái, đặt tay hắn lên bụng mình, nói:

"Phu quân, chàng xem, con chúng ta lại đạp thiếp rồi, thiếp mà cử động, đứa trẻ sẽ khó chịu lắm."

 

Lục Phụng cảm nhận một hồi, trầm giọng nói:

"Con còn nhỏ không hiểu lý lẽ, nàng… nàng cố gắng nhẫn nhịn chút đi."

 

Giang Uyển Như: "…"

 

Đôi lúc nàng thực sự nghi ngờ, có phải Lục Phụng đang cố ý chọc nàng không.

 

"Phu quân, nó không nhịn được."

 

Trước khi hắn kịp nói gì, nàng đã chặn lời:

"Thiếp cũng không nhịn được."

 

Lục Phụng nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng khó khăn nói:

"Nếu nàng thực sự muốn nghe tuồng… cũng… không phải không được."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /111 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Rồng Bay Phượng Múa

Copyright © 2022 - MTruyện.net