Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Nhiều Năm Gả Thay
  3. Chương 57
Trước /111 Sau

Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 57

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xung quanh tiếng bước chân hỗn loạn, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh chén bát va chạm lách cách. Giang Uyển Như nằm trên giường, từng cơn đau quặn thắt từ bụng truyền đến.

"Phu nhân, dùng sức, dùng sức đi!"

"A…"

Mồ hôi thấm ướt tóc mai. Trong cơn mơ màng, Giang Uyển Như cảm nhận được ai đó dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán nàng, có người nhét miếng sâm vào miệng nàng. Bà đỡ bên tai liên tục giục:

 

"Phu nhân, nín thở, dùng sức đi!"

"Đầu ra rồi."

"Sắp được rồi, sắp được rồi. Chỉ còn thiếu chút nữa thôi, dùng sức nào... Ôi trời, còn một đứa nữa!"

 

Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên một tia sáng trắng lóe lên. Khi ấy, Giang Uyển Như không thể cất tiếng gọi, chỉ yếu ớt nhắm mắt lại. Bên tai vang lên tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh.

 

“Chúc mừng phu nhân. Chúc mừng phu nhân. Là long phụng trình tường đấy!”

“Ôi, cô nương khóc to thật.”

“Mẫu tử đều bình an.”

 

Cuối cùng, hơi thở treo lơ lửng trong lòng Giang Uyển Như cũng được buông lỏng. Nàng để mặc bản thân chìm vào giấc mộng đen tối.

...

Giang Uyển Như mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ nàng thấy một vùng sa mạc hoang vu. Nơi đó có một nhóm người đeo mặt nạ xanh, răng nanh lởm chởm, tay cầm vũ khí sắc bén. Bọn họ cưỡi trên những con ngựa phi nhanh, đang truy sát một người đàn ông mặc đồ đen. Hai bên rượt đuổi không ngừng, cuối cùng, họ hung hăng đ.â.m những ngọn giáo dài vào n.g.ự.c người đàn ông kia. Trên người hắn xuất hiện vài lỗ máu, m.á.u tươi chảy tràn khắp mặt đất. Như bị quỷ thần xui khiến, nàng bước lên phía trước, vén tóc đen của nam nhân.

Không ngờ đó lại là khuôn mặt của Lục Phụng.

Cả người Giang Uyển Như chấn động, nàng nhìn đám đông xung quanh như ác quỷ đang hò hét vui mừng, rồi mơ hồ lấy tay lau m.á.u trên mặt Lục Phụng. Một lần, hai lần, nhưng sao lau mãi vẫn không sạch. Nàng tự véo mạnh vào tay mình, không thấy đau.

Hóa ra chỉ là một giấc mơ! Nhưng tại sao, cảm giác chạm vào người hắn lại chân thực đến vậy, thậm chí còn ấm nóng như m.á.u thịt.

"Chàng đừng chết."

Nàng thẫn thờ vuốt ve khuôn mặt hắn: "Ta đã sinh cho chàng một đôi long phượng. Chàng mở mắt ra nhìn thử đi mà."

Trời đất bỗng tối sầm lại, bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Những ác quỷ mặt xanh răng nanh đột nhiên biến mất. Giang Uyển Như cuối cùng cũng lau sạch m.á.u trên má Lục Phụng, ôm lấy t.h.i t.h.ể hắn, rồi cùng hắn chìm vào bóng tối.

......

“A…”

Giang Uyển Như đột nhiên mở bừng mắt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Không sao, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Nàng tự an ủi bản thân: Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy. Chắc chắn là mình lo lắng cho chàng quá rồi...

“Phu quân?”

Giang Uyển Như ngước mắt lên, đột nhiên nhìn thấy Lục Phụng trong giấc mơ đang sống động xuất hiện ngay trước mặt mình. Nàng sững sờ trong chốc lát, rồi cúi đầu véo mạnh vào cánh tay mình.

Hic, giấc mơ này chân thật quá.

“Là ta, ta đã trở về.”

Pussy Cat Team

Lục Phụng vội vàng ngăn nàng tự làm hại mình. Hắn kéo vai nàng lại gần, dịu dàng nói: “Ta đã nói rồi, sẽ không bỏ lỡ lúc nàng sinh nở.”

Cảm giác làn da chân thật như ban nãy, khiến Giang Uyển Như không kìm được mà rùng mình. Nàng đưa tay vuốt nhẹ gương mặt hắn, rụt rè hỏi: “Đây thật sự không phải là mơ chứ? Phu quân, chàng vẫn còn sống sao?”

Lục Phụng nhướn mày: “Phu nhân cứ thử sờ xem, ta là người hay là ma.”

Giang Uyển Như quả nhiên không chút ngại ngần. Nàng đưa tay vuốt qua trán, sống mũi, đôi môi mỏng của chàng, rồi lần xuống cổ áo, cởi khuy áo của chàng ra.

“Ai da...”

Cơn đau âm ỉ bên dưới khiến gương mặt của Giang Uyển Như méo mó. Lần này nàng hoàn toàn tin rằng mình vừa mới tỉnh dậy sau khi sinh con, đây không phải là mơ.

“Phu quân, chàng về từ khi nào vậy? Sao không nói trước một tiếng, ta hoàn toàn không chuẩn bị gì cả. Đúng rồi, con của chúng ta, con của chúng ta đâu rồi.”

Lục Phụng nhẹ nhàng ấn vai nàng xuống, nói: “Con của chúng ta khỏe mạnh và xinh đẹp, một trai một gái. Vất vả cho nàng rồi.”

Hắn rung chuông đầu giường. Không lâu sau, Thúy Châu mang một bát thuốc vào. Đôi mắt Thúy Châu đỏ hoe, ắt hẳn nàng ấy đã khóc rất nhiều. Nhưng khi thấy Giang Uyển Như tỉnh lại, ánh mắt nàng ấy lóe lên niềm vui sướng.

Vì có Lục Phụng ở đây, nàng ấy không dám hành động tùy tiện trước mặt Giang Uyển Như, chỉ đặt bát thuốc xuống rồi cúi người rời đi. Lục Phụng múc một thìa thuốc, nói: “Đừng vội, ta sẽ từ từ kể cho nàng nghe.”

Lục Phụng dẫn người ở hạ lưu sông Phú Xuân chặn g.i.ế.c Trần Phục. Trần Phục từ nhỏ đã sống trên sông nước, bơi lội rất giỏi, thậm chí còn nhanh hơn cả bước chân của Lục Phụng. Lục Phụng phát hiện dấu nước ven bờ, liền lần theo vết tích đến một hẻm núi. Bất ngờ, "Ầm" một tiếng, thuốc s.ú.n.g chôn sâu bị kích nổ. Cả sườn núi đổ sập ầm ầm.

Giang Uyển Như kinh ngạc mở to đôi mắt đẹp: "Hả? Vậy làm thế nào chàng sống sót được?"

Giọng điệu của Lục Phụng vẫn bình thản, nhưng nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó nguy hiểm đến nhường nào. Ánh mắt nàng thoáng lo âu, lại lần nữa đưa tay lên cổ áo của hắn.

Trên mặt hắn không lộ vẻ gì, nhưng nàng lo lắng thân thể được che dưới lớp y phục kia, liệu có phải đã đầy thương tích?

"Phu nhân thực sự nghĩ ta là mình đồng da sắt sao?"

Lục Phụng khẽ cười, gạt tay nàng ra: “Uống thuốc trước đã. Tối nay ta sẽ cho nàng xem.”

Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Giang Uyển Như, hắn đặt bát canh xuống, lấy từ trong n.g.ự.c ra một miếng ngọc bích, nhìn về phía nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-57.html.]

“Là nàng đã cứu ta.”

“Ta ư?”

Giang Uyển Như nhìn miếng ngọc bích mà nàng đã kẹp trong y phục của Lục Phụng trước lúc hắn lên đường, nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ Phật Tổ thực sự hiển linh, từ trên trời giáng xuống một luồng kim quang, che chở phu quân hay sao?”

Khóe môi Lục Phụng khẽ giật một cái. Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Giang Uyển Như: “Sau này đọc ít mấy cuốn kịch bản đi.”

Giang Uyển Như: “…”

Nàng có cảm giác những lời này không phải lời tốt đẹp.

Lúc đó, địa thế hẻm núi rất hiểm trở. Dấu vết nước đột nhiên biến mất. Bốn phía đều có bốn năm con đường khả nghi. Lục Phụng trong lòng nóng nảy, miệng khô khốc. Hắn tháo túi nước ở bên hông xuống.

Đột nhiên, động tác của hắn hơi khựng lại, phát hiện miếng ngọc bích treo ở miệng túi đã không còn.

Khi đi xa nhà, thứ quan trọng nhất trên người hắn chính là túi nước. Thứ nhất, hắn ưa sạch sẽ; thứ hai, để đảm bảo an toàn. Hắn vừa mới uống nước ở bờ sông xong, miếng ngọc bích vẫn còn. Nếu bị rơi mất, nhất định là rơi ở đó.

Chỉ là một vật vô tri mà thôi, không quan trọng bằng Trần tặc.

Bờ sông cách nơi này không quá hai dặm. Nếu chỉ có một mình hắn, chỉ cần vài hơi thở là có thể đi và về.

Trần tặc xảo quyệt, không thể trì hoãn dù chỉ một khắc.

Nhanh lên một chút, nhanh hơn nữa, sẽ không làm lỡ việc gì đâu. Đó là thứ nàng đặt bên gối, từng bị lọn tóc nàng vương vào, từng vương mùi hương dịu dàng từ cơ thể nàng. Miếng ngọc bích đó không phải vật phàm, nếu bị đám binh lính thô kệch nhìn thấy, hoặc bị tiều phu sơn dã nhặt được mà cầm trên tay ngắm nghía…

Chỉ nghĩ đến thôi, Lục Phụng đã cảm thấy không thể chịu nổi. Cuối cùng, lòng tham chiếm hữu mãnh liệt trong hắn đã thắng thế. Lục Phụng nhanh chóng ra lệnh: “Các ngươi đi về mấy hướng kia lục soát. Ta đi rồi sẽ quay lại ngay.”

Đợi đến khi quay lại, trời đất đã đảo lộn.

Hắn may mắn sống sót, cũng chỉ có mình hắn còn sống. Hắn lập tức đi nhanh tới, quan sát bốn phía, rồi đưa ra phán đoán giống như Bùi Chương. Có một mật đạo.

Hắn đuổi theo đến mật đạo, cuối cùng cũng tìm được nhóm người của Trần tặc. Cả hai bên đều đã kiệt sức. Trần Phục cũng đã gần như hết lực, nhưng bên hắn ta có số đông và những cơ quan tinh vi mà chỉ bọn chúng biết. Lục Phụng hai tay khó chống đỡ nổi bốn phía, một lần nữa lại để bọn chúng trốn thoát.

Khi đuổi tới lối ra của mật đạo, chân trời đã ngập tràn ánh hoàng hôn đỏ rực. Lại một lần nữa, để cho Trần tặc thoát khỏi tay mình. Lục Phụng, từ khi sinh ra đã là con cưng của trời. Ngoài lần gãy chân năm đó, bất kể việc gì hắn làm đều dễ như trở bàn tay, chưa từng thất bại ê chề như vậy.

Năm đó, Trần Vương khiến vô số tướng lĩnh trung thành bỏ mạng ở U Châu. Hiện giờ, con trai của Trần Vương lại khiến các huynh đệ của Lục Phụng phải gục ngã trong hẻm núi vô danh này.

Mối thù này không báo, thề không làm người!

Lục Phụng không quay lại, mà đến một thị trấn gần đó mua một con ngựa tốt. Dọc đường hắn truy tìm tung tích Trần tặc, cuối cùng lại lần theo dấu tới Kinh thành.

......

“Thì ra là vậy.”

Giang Uyển Như cảm thán, hành trình đầy kịch tính của Lục Phụng quả thật còn hấp dẫn hơn cả kịch bản trong tuồng. Nàng truy hỏi: “Sau đó thì sao? Đám thủy phỉ đó ở Kinh thành, có bắt được không?”

Lục Phụng không kể cho nàng nghe chuyện về Trần Vương, nên Giang Uyển Như chỉ nghĩ rằng "tặc nhân" mà Lục Phụng nói đến chính là đám thủy phỉ. Trong lòng nàng thầm nghĩ, đám thủy phỉ này quả thực ngông cuồng. Kinh thành là nơi dưới chân Thiên tử, đây chẳng phải là tự chui đầu vào rọ hay sao?

Gương mặt Lục Phụng thoáng lạnh lùng, tay vẫn tiếp tục đút thuốc cho nàng. Hắn trầm giọng nói: “Những chuyện này không cần nàng bận tâm. Nàng chỉ cần dưỡng tốt thân thể, chăm sóc ba đứa nhỏ là đủ rồi.”

Lục Phụng không thích nói về chuyện bên ngoài, mà Giang Uyển Như cũng chẳng buồn để tâm. Dù sao thì, đám thủy phỉ có hung hăng đến đâu cũng không thể động đến phủ Quốc Công với tường cao cổng kín. Nàng thả lỏng được nửa phần lo lắng, hỏi hắn: "Vậy... chàng còn phải đi nữa không?"

Trước đây, mỗi lần hắn ra ngoài cũng chỉ mười ngày nửa tháng, chớp mắt là qua. Nhưng lần này hắn đi bốn tháng liền, khiến nàng không khỏi nhớ mong.

Lục Phụng không dễ dàng đưa ra lời hứa, chỉ đáp: "Đành nghe theo Thánh thượng phân phó."

Trong thuốc có pha một ít ma phí tán, Giang Uyển Như cảm thấy phía dưới không còn đau như trước. Lúc này nàng mới có tinh thần cẩn thận quan sát Lục Phụng. Dung mạo hắn không thay đổi nhiều. Đường nét vẫn sắc sảo như d.a.o khắc, lông mày lạnh lùng, đôi mắt sắc bén, môi mỏng mím chặt. Chỉ là dưới mắt hắn có thêm một quầng thâm, cằm lún phún râu ngắn. Y phục thoạt nhìn thì gọn gàng, nhưng nếu nhìn kỹ, cổ tay áo và gấu áo đã sờn và tưa chỉ.

Nàng đưa tay chỉnh lại chiếc mũ phù chính trên đầu cho hắn, nhẹ giọng nói: “Phu quân mau đi nghỉ ngơi đi. Để ta sai người hầu hạ chàng tắm rửa thay y phục.”

Nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hắn, chắc hẳn từ khi trở về phủ hắn chưa được chợp mắt.

“Không cần.” Lục Phụng lắc đầu: “Ta phải vào cung gặp Thánh thượng.”

Khi tới Kinh thành, hắn đã đến gặp Kinh Triệu Doãn trước. Hắn ra lệnh đóng cổng thành ở hai phía Đông và Tây, chỉ chừa lại hai cổng Nam và Bắc, đồng thời hạ lệnh kiểm tra nghiêm ngặt người qua lại. Sau đó, hắn lập tức trở về phủ, vừa kịp lúc nàng hạ sinh.

Nghĩ đến điều đó, hắn siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, như vẫn còn chút sợ hãi trong lòng: “Phu nhân, bây giờ chúng ta đã có hai trai một gái. Con cái vậy là đủ rồi. Từ nay về sau… chúng ta đừng sinh thêm nữa.”

Ngoài phòng sinh, hắn nhìn từng chậu nước m.á.u đỏ ngầu được mang ra, lắng nghe tiếng kêu thảm thiết đau thấy tim gan của nàng. Tim hắn quặn thắt không nguôi, chỉ ước gì có thể thay nàng gánh chịu nỗi đau này.

Phụ nhân sinh con, tựa như bước qua Quỷ môn quan. Ban đầu, hắn chỉ nghĩ đó là lời nói quá. Trên đời này có người phụ nữ nào mà không sinh con? Không thể kéo dài huyết thống, thì nữ nhân còn có giá trị gì?

Không chỉ riêng Lục Phụng, mà nam nhân trên đời này đều nghĩ như vậy. Nối dõi tông đường chính là lẽ trời đất. Nếu chẳng may có người vợ nào xấu số không vượt qua được, bà mối sẽ phải nhanh chóng tìm cho gia đình đó một cô nương tốt khác, mỹ danh là: chăm sóc con cái.

Thời thế này, con nối dõi bao giờ cũng quan trọng hơn nữ nhân.

Lục Phụng đứng ngoài phòng sinh, nghe từng tiếng kêu thảm thiết của Giang Uyển Như. Hắn đột nhiên nhớ đến lần sinh con đầu tiên, khi nàng gào khóc thảm thiết.

Hắn đứng trong gió lạnh và ra lệnh: "Bảo vệ người lớn."

"Nếu phu nhân có mệnh hệ gì, tất cả những người có mặt ở đây, kể cả người thân và gia đình các người, đều cùng chôn theo nàng ấy đi."

Khuôn mặt của Lục Phụng lạnh lùng, khí thế bức người, khiến bà đỡ định nói câu "Cả người lớn lẫn người nhỏ đều có thể cứu" phải nuốt ngược lại. Khi Giang Uyển Như tỉnh lại, ngoài Thúy Châu vui mừng đến rơi nước mắt, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.

......

Giang Uyển Như tạm thời chưa biết nội tình. Nàng nghe lời của Lục Phụng, cười nói: "Con cái là do ý trời, nào phải chuyện ta và chàng có thể quyết định? Sau Hoài Dật năm năm chẳng có chút tin tức gì, ai ngờ lần này lại là thai đôi."

Lục Phụng vốn định nói có cách, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì ngập ngừng một lúc, rồi nói: "Chuyện này không khó. Dân gian có dùng ruột dê, trong cung cũng có nhiều cách tránh thai, đợi khi ta diện thánh, sẽ xin Thánh thượng chỉ dạy."

"Chàng đừng!"

Giang Uyển Như vội đưa tay bịt miệng Lục Phụng, trách nhẹ: "Phu quân không thấy ngượng, nhưng thiếp thì chịu không nổi. Sao lại đem những chuyện riêng tư như thế ra nói? Thánh thượng là Chân long thiên tử, lại không quen không biết chúng ta…"

Nàng bỗng khựng lại, nhìn về phía Lục Phụng với ánh mắt sâu xa.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /111 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Ơi! Chào Em  

Copyright © 2022 - MTruyện.net