Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Nhiều Năm Gả Thay
  3. Chương 61
Trước /111 Sau

Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 61

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng đế có tổng cộng mười hai nhi tử. Hoàng tử nhỏ nhất chỉ mới hơn một tuổi. Trong các vương gia xuất cung xây phủ, có vị Cung vương đã bị phế, có vị Hiền vương được khen là người biết chiêu hiền đãi sĩ, có vị Anh vương giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, lại có vị Mẫn vương lanh lợi, ứng biến sắc sảo, và cả vị Cảnh vương nổi tiếng là tài hoa xuất chúng. Trong số các hoàng tử đã trưởng thành, Cửu hoàng tử được yêu thích vì tính cách hoạt bát, Thập hoàng tử thông minh hơn người, sách đọc qua một lần liền nhớ, còn Thập nhất hoàng tử có mẫu phi được sủng ái, và Thập nhị hoàng tử nhi tử hoàng đế sinh khi tuổi đã cao.

 

Lục Phụng hiểu rõ mình có nhược điểm là đôi chân không hoàn hảo, và thân phận cũng chẳng mấy vẻ vang. Khi xưa, lúc Lục Quốc Công hỏi hắn muốn làm một hoàng tử hay một trưởng tử nhà họ Lục, hắn đã trằn trọc suốt đêm rồi lựa chọn nhà họ Lục.

 

Hồi đó, hắn hoàn toàn không có chút tham vọng nào. Lục Quốc Công là một người dũng cảm, chính trực. Hắn lớn lên dưới sự dạy dỗ của những danh sư, vừa trưởng thành đã ra chiến trường, cùng tướng sĩ bảo vệ biên cương. Khi ấy, hắn chỉ mang một tâm nguyện duy nhất: lập công, báo quốc.

 

Nếu không phải do Tề Hiên ngu xuẩn tự chuốc lấy họa, khiến Lục Phụng thay đổi hoàn toàn, thì hắn cũng không có ý định tranh giành ngôi vị kia.

 

Kể từ khi nắm quyền Cấm Long Ty, hắn biết rõ hoàng đế đã nhiều lần ngầm giúp mình. Lục Phụng từng nghĩ rằng, đây là ngầm ý chấp thuận. Hắn và các hoàng tử đều mang dòng m.á.u đế vương, họ có thể làm được, vậy tại sao hắn lại không?

 

Kết quả, thành vương bại khấu, hắn nhận.

 

Nhưng những lời của Cung vương hôm nay giống như một cái tát mạnh giáng xuống, khiến trong lòng Lục Phụng mọc lên một mầm mống tham vọng. Sau cuộc trò chuyện với phụ hoàng tại Dưỡng Tâm Điện, mầm mống đó lập tức hóa thành một cây cổ thụ chọc trời.

 

Ngôi vị kia, hắn nhất định phải đoạt được!

 

Sắc mặt Lục Phụng vẫn như thường, nhưng những biến hóa trong cảm xúc của hắn làm sao qua mắt được Giang Uyển Như, người đầu gối tay ấp của hắn. Nàng đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên trán hắn.

“Đừng cau mày, nếu cứ nhăn mãi, trên đây sẽ có nếp nhăn đấy.”

“Nhìn sẽ hung dữ.”

 

Lục Phụng khẽ cười, “Ta vốn đã hung dữ.”

Giang Uyển Như cãi lại, “Phu quân không hung dữ, phu quân là người hiền hòa nhất trên đời này.”

Nói xong, ngay cả bản thân nàng cũng không nhịn được mà bật cười.

 

Nàng rướn người tới gần hắn, “Để ta xoa bóp cho chàng nhé. Chàng ra ngoài lâu như vậy, nhân tiện kiểm tra xem tay nghề của ta có tiến bộ không.”

 

Đôi tay của Giang Uyển Như đặt lên huyệt thái dương của nam nhân. Đây là sinh môn của con người, đặc biệt với người luyện võ, vị trí này là điều tối kỵ, không bao giờ để lộ trước mặt người khác. Giang Uyển Như không hiểu điều này, lần đầu tiên giúp Lục Phụng xoa bóp, suýt chút nữa bị hắn nắm cổ áo tống ra ngoài.

 

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng không khỏi bất bình, miệng lẩm bẩm trách móc, bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói.

“Hồi đó chàng hung dữ thật đấy, mặt tối sầm lại, bóp cổ tay thiếp đến sưng cả lên…”

“Phí cả tấm lòng tốt của thiếp…”

 

Nàng nói xong, không thấy hắn đáp lại, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện người đàn ông đã nhắm mắt, ngủ từ lúc nào.

 

Thường ngày nàng luôn là người ngủ trước, Lục Phụng thường thức muộn hơn. Lông mi hắn vừa đen vừa dài, giờ đây khi nhìn gần thế này, Giang Uyển Như thấy tay mình ngứa ngáy, muốn thừa dịp này sờ thử "râu hùm" một phen.

 

Bàn tay nàng đã duỗi ra, nhưng lại trông thấy quầng thâm mờ mờ dưới mắt hắn. Động tác của nàng chững lại, cuối cùng rút tay về, chỉnh lại chăn cho hắn.

 

Nàng không rung chuông gọi người, chỉ lặng lẽ đứng dậy, xỏ đôi giày thêu, thổi tắt ngọn nến trong phòng, rồi lấy tấm vải đen che viên dạ minh châu lại.

 

Một đêm mộng đẹp.

 

---

 

Tháng ở cữ của Giang Uyển Như quả thực rất khổ sở, thậm chí còn khó chịu hơn lúc mang thai.

 

Thứ nhất, không được tắm gội. Nhiều nhất nàng chỉ có thể để Thúy Châu dùng nước ấm lau người giúp mình. Sau một tháng, nàng cảm thấy cơ thể mình sắp bốc mùi rồi, chỉ tiếc Lục Phụng có thể nhẫn nhịn được.

 

Thứ hai, phải kiêng kỵ đồ ăn. Không được ăn thức ăn cay nồng. Nàng vốn thích ăn cay từ lúc mang thai, bụng to ra vẫn có thể ăn được món đậu phụ sốt cay của đại trù, giờ đây ngoài canh gà là canh cá, nghe đâu để dưỡng thân, bồi bổ cơ thể, đến mức nàng chỉ cần ngửi thấy mùi canh là buồn nôn.

 

Thứ ba, phục hồi sau sinh. Trong thời gian mang thai, nàng chăm chỉ giữ gìn sắc vóc, lén lút xin thái y những loại thuốc bí truyền trong cung, thoa lên bụng mình. Sau khi sinh con, bụng nàng ngay lập tức phẳng lì, không hề có vết rạn như những nữ nhân bình thường khác.

 

Thế nhưng, da bụng có phần lỏng lẻo, không còn săn chắc như trước khi mang thai.

 

Giang Uyển Như không chịu được điều này. Nàng mới hơn hai mươi tuổi, hồi còn là thiếu nữ thì chẳng rõ ràng gì, nhưng sau khi lấy chồng, được chăm sóc tốt, cả người nàng rực rỡ như đóa hoa khoe sắc. Là một đại mỹ nhân suốt năm năm, đùng một cái nhìn thấy bụng mình lỏng lẻo, nàng không tài nào chấp nhận nổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-61.html.]

Nàng bám lấy Lục Phụng, bắt hắn tìm trong cung mấy vị ma ma có kinh nghiệm. Hoàng đế chẳng kiêng dè gì, hậu cung có đến ba ngàn giai lệ, các ma ma trong cung biết bao nhiêu thứ, đều đưa hết đến phục vụ Giang Uyển Như.

 

Hữu dụng nhất là một ma ma với đôi tay mát xa điêu luyện, không chỉ giúp nàng đẩy sạch sản dịch, mà còn làm da thịt săn chắc, vòng eo thon gọn hơn. Lão ma ma lén nói với Giang Uyển Như: “Phu nhân chớ coi thường lão nô. Trong cung, Hi mỹ nhân, mẫu hậu của thập nhị hoàng tứ và thập công chúa, chính là nhờ lão nô mà vẫn được sủng ái không suy.”

 

“Phu nhân có làn da trắng mịn như bạch ngọc không tỳ vết, còn đẹp hơn cả Hi mỹ nhân! Lão nô chỉ cần ra tay, nhất định sẽ làm phu nhân thân hình yêu kiều, mê hoặc đại nhân đến thần hồn điên đảo!”

 

Việc đại nhân có bị mê hoặc hay không thì nàng không biết, nhưng bản thân nàng đã bị mát xa đến đau đến mức hồn lìa khỏi xác. Giang Uyển Như nghiến răng chịu đựng, thốt lên: “Ma ma, nhẹ tay chút!”

Pussy Cat Team

 

Ma ma đáp lại, gương mặt đầy vẻ hiểu biết: “Phu nhân ạ, 'Khổ tận cam lai', bây giờ chịu đau, sau này sẽ cảm ơn lão nô thôi.”

 

Dứt lời lại mạnh tay thêm, khiến sắc mặt Giang Uyển Như méo mó. Trong lòng nàng thầm nhủ mình đã là nhân trung chi nhân, thật sự không cần chịu khổ thế này nữa.

 

Dẫu vậy, nàng sợ không còn cách nào khác, thử qua nhiều phương pháp, không cách nào hiệu quả bằng cách này, đành tiếp tục kiên trì. Chuyện chuyển biến khi một ngày nọ xảy ra một sự cố nhỏ.

 

Lục Phụng về rồi.

 

Từ sau khi về kinh, dường như Lục Phụng nhàn rỗi hơn nhiều. Ngày trước, ban ngày hắn không bao giờ về phủ, giờ lại thường xuyên xuất hiện.

 

Hắn bước vào đúng lúc lão ma ma đang dùng lực, Giang Uyển Như kêu lên một tiếng thảm thiết.

 

Lúc ấy nàng đã kiệt sức, tiếng kêu đó vừa giống tiếng rên đau, lại vừa như… âm thanh trong những lúc đặc biệt.

 

Sắc mặt Lục Phụng biến đổi, lập tức rút thanh đao bên hông, lưỡi đao sắc bén phá tan bình phong gỗ tử đàn chạm khắc hoa mẫu đơn, để lộ Giang Uyển Như quần áo xộc xệch và lão ma ma đang kinh hãi quỳ rạp dưới đất.

 

Ba người sáu mắt nhìn nhau, lão ma ma sợ hãi đến mức liên tục dập đầu cầu xin tha mạng, Lục Phụng đầy sát khí tiến tới, ánh mắt đen kịt lướt từ đầu đến chân Giang Uyển Như, sau đó chỉ mũi đao về phía ma ma.

 

“Ngươi dám vô lễ với phu nhân?”

 

Ma ma sợ đến mức không nói thành lời, vẫn là Giang Uyển Như miễn cưỡng chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng giải thích, mới an ủi được cơn giận của Lục Phụng.

 

Sau đó, Lục Phụng và Giang Uyển Như trò chuyện đêm khuya, hắn nói rằng không quan tâm đến những thứ như sinh, lão, bệnh, tử, đó là những điều mà con người không thể kiểm soát được, khuyên Giang Uyển Như đừng quá để ý đến sắc vóc, rồi hắn còn gửi cho nàng một chồng sách, bảo nàng rảnh rỗi thì đọc, sách có thể giúp trí tuệ sáng suốt, đừng luôn suy nghĩ những thứ không cần thiết.

 

Giang Uyển Như dù gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại khinh thường. Ha, nam nhân chỉ nói mấy lời hay ho, nếu nàng không xinh đẹp, Lục Phụng chắc chắn sẽ không nhìn nàng chứ đừng nói đến việc nói những lời này với nàng.

 

Hơn nữa nàng chỉ mới bước qua độ tuổi hai mươi, hắm không để ý, nhưng nàng lại rất để ý!

 

Giang Uyển Như lại tìm gặp ma ma kia. Sau sự cố đó, ma ma sợ hãi và không dám làm liều nữa. Nhưng Giang Uyển Như không bỏ cuộc. Nàng vẫn muốn thử tất cả các phương pháp để có thể lấy lại thân hình như xưa, không chấp nhận mình thay đổi dù chỉ một chút.

 

Ma ma thấy Giang Uyển Như kiên trì như vậy, cũng không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục giúp đỡ. Mỗi ngày, ma ma lại xoa bóp, mát xa, chăm sóc tỉ mỉ cho nàng. Cảm giác đau đớn, khổ sở ngày càng rõ rệt, nhưng cuối cùng những nỗ lực của Giang Uyển Như cũng được đền đáp. Dần dần, thân hình của nàng trở lại gần như ban đầu, chỉ có điều là những ký ức về thời gian mang thai và sinh con vẫn còn đọng lại.

 

Lục Phụng nhìn thấy sự thay đổi của Giang Uyển Như, dù không nói gì, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên sự dịu dàng mà nàng không nhận ra. Hắn luôn âm thầm quan tâm nàng, nhưng không biểu lộ ra ngoài. Hắn biết nàng không phải là người dễ dàng hài lòng, nhưng hắn cũng hiểu rằng, vì muốn giữ lại vẻ đẹp và sức sống của mình, nàng đã phải trải qua bao nhiêu thử thách.

 

Một ngày nọ, khi Giang Uyển Như đang nhìn vào gương, cảm nhận lại cơ thể mình, Lục Phụng bước vào phòng. Hắn nhìn nàng một lúc rồi bước tới gần.

 

“Nàng thấy thế nào?” Lục Phụng hỏi, giọng hắn trầm ấm, nhưng cũng có chút lo lắng.

 

Giang Uyển Như ngẩng lên nhìn hắn, khẽ mỉm cười. “Cảm ơn chàng đã quan tâm, nhưng thiếp vẫn chưa hài lòng lắm.”

 

Lục Phụng không nói gì thêm, chỉ đưa tay nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng. Hắn ôm nàng thật chặt, như thể muốn truyền cho nàng một phần sức mạnh.

 

“Dù nàng có thay đổi thế nào, ta vẫn sẽ yêu nàng như vậy.”

 

Giang Uyển Như cảm nhận được hơi ấm từ hắn, trái tim nàng như dịu lại. Nàng biết, dù có khó khăn hay thay đổi thế nào, Lục Phụng sẽ luôn ở bên cạnh nàng, và đó chính là điều quan trọng nhất.

 

Nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, một nụ cười mỉm lại xuất hiện trên môi nàng, dù không nói gì, nhưng tất cả mọi thứ đã được hiểu rõ giữa hai người.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /111 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hỗn Độn Tháp

Copyright © 2022 - MTruyện.net