Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Uyển Như lòng đầy mâu thuẫn, không biết những lời này có nên nói với Bùi Chương hay không, thế nên giọng nàng rất nhỏ. Một lúc sau, xe ngựa đi ngang qua Bùi Chương, hắn nói: “Được. Ta hứa với phu nhân.”
Chiếc xe ngựa lắc lư, cuối cùng cũng rời khỏi con hẻm chật hẹp. Hai người không nói thêm lời nào. Giang Uyển Như cảm thấy như có gai sau lưng, cảm giác như có một đôi mắt đang dõi theo nàng.
Nàng không nhịn được mà quay lại nhìn, gió thu thổi qua rèm xe. Dù bên ngoài có nhiều binh lính mặc áo giáp như vậy, nàng vẫn nhận ra Bùi Chương ngay lập tức.
Dáng người hắn mảnh mai cao ráo, cúi đầu, chiếc áo gấm đen trên người tung bay trong gió đêm, dường như hòa vào bóng tối.
Giang Uyển Như bỗng thấy rằng, hắn đang buồn.
Nàng chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, cũng trong con hẻm hẹp như thế này. Dung mạo hắn thanh tú, đầy khí chất thư sinh. Biết đối diện là “phủ Lục quốc công” nổi danh, hắn vẫn ung dung, đối đáp chậm rãi.
Nàng nghĩ, hắn hẳn phải là như vậy, như trong lời đồn, tiêu sái tự tại, đầy khí phách.
Bất giác, Giang Uyển Như cảm thấy buồn bã.
—
Gặp Lệ di nương, gặp Bùi Chương, tâm trạng Giang Uyển Như bỗng chốc trở nên nặng nề, mấy ngày liền chẳng thể vui vẻ. Dù hai đứa trẻ nằm trong lòng, nàng cũng không thấy chút hứng khởi.
Ban ngày đã vậy, ban đêm cũng chẳng khác gì. Lưng không uốn, hông cũng chẳng lắc, cả người mềm nhũn, mặc cho sống hay c.h.ế.t đều để Lục Phụng muốn làm gì thì làm. Lúc đầu, Lục Phụng nghĩ đêm hôm đó nàng bị hắn hành đến mệt mỏi nên hôm nay động tác vô cùng dịu dàng, nhưng vài ngày trôi qua, nàng vẫn cứ ỉu xìu. Lục Phụng nhận ra nàng không vui, liền sai người mang tới phủ một bộ trang sức rực rỡ xa hoa. Bộ này lấy vàng ròng làm khung, dùng kỹ thuật tráng miện, những sợi chỉ vàng mảnh như tóc đan kết thành hoa văn mẫu đơn tinh xảo. Cánh hoa gắn ngọc san hô đỏ tươi, nhụy là những viên trân châu to bằng ngón tay cái, bên dưới đính thêm lưu tô hồng ngọc đỏ rực. Khi lấy ra khỏi hộp, cả viện Kim Quang đồng loạt ồ lên kinh ngạc.
Dẫu Giang Uyển Như đã quen nhìn những món trang sức cầu kỳ cũng không khỏi sáng mắt. Những năm qua, trang sức của nàng nhiều không đếm xuể, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy thứ gì đó tinh xảo lộng lẫy đến vậy.
Ngọc hồng ánh lên trong suốt, từng viên trân châu làm nhụy đều căng tròn, hơn nữa còn cùng kích thước – một điều hiếm có. Chưa kể chất liệu quý hiếm, công nghệ chế tác càng hoàn hảo, từng chi tiết nhỏ cũng không thể bắt bẻ.
Trên đời này không có nữ nhân nào không yêu thích những món đồ trang sức xa hoa. Giang Uyển Như lập tức bảo Thúy Châu và Kim Đào búi tóc cho nàng, quả nhiên vừa đội lên đã trông vô cùng rực rỡ, quý phái.
Làn da Giang Uyển Như trắng như ngọc, rất hợp với sắc vàng rực rỡ và sắc đỏ tươi sáng. Thúy Châu trầm trồ: “Khắp kinh thành này, chỉ có phu nhân mới xứng với món đồ sang quý như vậy.”
Trang sức cũng có sự lựa chọn phù hợp. Chẳng hạn như Dao Kim Ngọc của tam viện thích đeo vàng, cài cả đầu trâm vàng. Người khác nhìn vào nàng ấy, trước tiên bị vàng làm lóa mắt, chẳng thấy đâu là người.
Giang Uyển Như dáng người cao ráo, làn da tuyết trắng, giữa đôi mày sáng bừng vẻ sang trọng. Những vật ngoài thân này chỉ làm tôn lên nàng, chứ không bao giờ át đi vẻ đẹp vốn có.
Nhìn vào gương đồng, thấy mỹ nhân diễm lệ, Giang Uyển Như tâm trạng ủ dột mấy ngày qua cuối cùng cũng vơi bớt. Ở nhà nàng hiếm khi trang điểm cầu kỳ đến vậy. Châu ngọc tuy đẹp nhưng đội trên đầu vài cân vàng ngọc cả ngày cũng mỏi cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-73.html.]
Nhưng đây là lần đầu tiên Lục Phụng tặng quà cho nàng. Dẫu hắn không nói ra, Giang Uyển Như hiểu, đây là cách hắn muốn làm nàng vui vẻ. Lục Phụng là nam nhân như vậy, có thể làm được điều này, thực sự hiếm thấy.
Giang Uyển Như thấy mình đã vui, cũng muốn làm hắn hài lòng. Nàng không tháo bộ trang sức rực rỡ trên đầu, chọn một chiếc váy đỏ thêu chỉ vàng bó sát eo. Chiếc váy này được may từ khi nàng chưa mang thai, cổ áo hơi thấp, ôm sát, làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn và vòng một đầy đặn.
Nàng từng thấy chiếc váy này không đủ đứng đắn nên chưa từng mặc qua. Nhưng hắn đã tặng cô bộ trang sức, nàng đành diện nó cho hắn ngắm. Giang Uyển Như cũng biết gần đây mình lơ là hắn, hai đứa trẻ khóc lóc quá nhiều, nàng cũng không tự mình chăm sóc.
Pussy Cat Team
Hôm nay Lục Phụng về rất muộn, Giang Uyển Như nằm ngủ quên một lúc, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền tỉnh dậy.
“Cuối cùng cũng về rồi.”
Nàng dụi mắt, vội vén rèm châu ra đón hắn. Cứ tưởng đêm nay sẽ trải qua một buổi tối tuyệt vời, ngẩng lên lại thấy vẻ mặt âm u của Lục Phụng.
Giang Uyển Như không tự giác bước chậm lại, giúp hắn cởi áo ngoài. Nàng nhẹ giọng nói: “Hôm nay phu quân có gì không vui sao?”
Lục Phụng không trả lời, trực tiếp ngồi xuống, nhấc chiếc ấm trà tròn trên bàn, tự mình rót một chén uống cạn.
Chiếc chén sứ va vào mặt bàn gỗ đỏ, phát ra tiếng vang trầm nặng, khiến Giang Uyển Như giật mình, đứng ngẩn tại chỗ, không biết phải làm gì.
Lục Phụng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đen tối nặng nề, mang theo áp lực, từ trên xuống dưới, lướt qua nàng ba lần. Ánh nhìn ấy khiến Giang Uyển Như cảm thấy bất an.
Hắn bất chợt cười, đưa tay về phía nàng.
“Lại đây.”
Giang Uyển Như e dè bước tới, Lục Phụng ôm lấy eo nàng, nhấc bổng nàng lên, để nàng ngồi trên đùi mình, bàn tay thô ráp vuốt ve má nàng.
Giang Uyển Như cúi đầu nói: “Đây là bộ trang sức hôm nay phu quân tặng thiếp. Thiếp đặc biệt đội lên cho phu quân xem, có đẹp không?”
Im lặng một lúc, Lục Phụng nhàn nhạt đáp: “Rất đẹp.”
Giang Uyển Như thầm an tâm, chưa kịp thở phào thì nghe hắn nói tiếp:
“Nàng gặp Bùi Chương rồi à?”
Giang Uyển Như trong lòng giật thót, cố giữ vẻ bình thản đáp:
“Cách đây vài ngày, thiếp về nhà mẹ đẻ, từ xa có nói vài câu. Phu quân, có gì không ổn sao?”
Lục Phụng gương mặt lạnh lùng, im lặng không nói gì, chỉ là vòng tay siết chặt hơn ở eo khiến Giang Uyển Như đau nhói. Dẫu vậy, nàng vẫn nhẫn nhịn không kêu lên.
Một lát sau, Giang Uyển Như vòng tay qua cổ Lục Phụng, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn. Nụ hôn rất nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, chạm rồi rời ngay.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");