Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Nhiều Năm Gả Thay
  3. Chương 87
Trước /111 Sau

Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 87

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy rằng Lục Phụng đã giao phó cho Giang Uyển Như, nhưng trước khi mọi chuyện kết thúc, Giang Uyển Như ở bên ngoài không lộ ra một chút manh mối nào. 

 

Mùa đông năm nay nàng không thích ra ngoài, người bình thường không gặp được nàng, lần trước có lời đồn nói Lục Phụng đã mất lòng tin của hoàng đế, nàng từ trên xuống dưới gõ một lượt, làm cho mọi người trong phủ yên tâm, lúc này cũng gió êm sóng lặng.

 

Triều đình lại loạn thành một nồi cháo

Lục Phụng bắt sống Trần Phục, hoàng đế kích động toàn thân run rẩy, muốn áp giải Trần Phục đến U Châu, c.h.ế.t băm c.h.ế.t dầm, để an ủi linh hồn các anh hùng đã c.h.ế.t ở năm đó.

 

Lục Phụng không cho là đúng, Trần tặc giảo hoạt, hắn đuổi theo cả nửa năm, từ kinh thành đến Giang Nam lại đến kinh thành, trong đó hao phí rất lớn tinh lực, không bằng sớm nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không để lại hậu quả.              

     

Hoàng đế không quan tâm xua tay, nói: “Quân Trì a, đến hôm nay thiên hạ đều ở trong tay trẫm, ngươi nghĩ nhiều rồi.”

 

Hoàng đế ngồi ở trên ghế rồng cao cao tại thượng quá lâu rồi, tự cho là tất cả mọi thứ đều ở trong tay. Ông quên mất năm đó thân là U Châu vương cẩn thận, tình trạng tướng sĩ c.h.ế.t thảm lại thường xuyên xuất hiện ở trong ác mộng.

 

Năm đó Trần Vương thiết lập bẫy, U Châu m.á.u chảy thành sông, nếu như hôm nay đem huyết mạch cuối cùng của Trần Vương g.i.ế.c ở U Châu, có đầu có cuối. Tương lai trăm năm sau, ông cuối cùng có mặt mũi để đi gặp các chư vị huynh đệ của hắn.

 

Hoàng đế khư khư cố chấp, cả triều văn võ úp úp mở mở, cuối cùng chỉ có văn thần Bùi Chương đứng ra, đồng ý với Lục chỉ huy sứ. Hắn và Lục Phụng cùng ở Giang Nam mấy tháng, cũng biết rõ Trần đảng giảo hoạt. 

 

Lúc đó không biết vì sao thuyền lương thực chìm, khiến giá gạo kinh thành tăng lên ba bốn lần. Cũng may kinh đô giàu có đông đúc, quan phủ mở mấy kho thường binh, không có tạo thành lay động lớn, nhưng Bùi Chương có dự cảm, thuyền lương thực không hiểu sao chìm sợ có hậu hoạn.

 

Hoàng đế đến lời của Lục Phụng cũng không nghe, càng miễn bàn là một ngoại thần. Hiện trường quyết định cho phép, Lưu hai vị đại nhân, thêm tinh binh áp giải Trần Phục, ở trên đài U Châu thi hành cực hình, đợi Trần Tặc tắc thở, đem đầu chặt xuống treo ở cửa thành, an ủi linh hồn anh liệt.

 

Hoáng đế không nỡ để Lục Phụng đi lần này, đường xá xa xôi, mùa đông tuyết rơi đường không dễ đi, đợi Lục Phụng từ U Châu quay về, nói không chừng sẽ bỏ qua lễ tết. Lễ tế đón đông vừa qua, hoàng đế mang Lục Phụng theo bên người, chung quy danh bất chính, ngôn bất thuận, tiệc giao thừa năm nay, ông muốn nhi tử ông quang minh chính đại đứng trước mặt mọi người.

 

……

 

Sau khi tan triều, chư vị đại thần tốp năm tốp ba rời đi, Lục Phụng chỉ một mình, Bùi Chương chần chờ một chút, đuổi theo hắn.

 

 “Lục đại nhân.”

 

Hắn thân là hạ quan, từ đầu đến cuối ở sau Lục Phụng nửa bước, giọng trầm nói: “Hạ quan có một kế sách, có thể làm cho thánh thượng hồi tâm chuyển ý.”

 

Lục Phụng không liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Không cần.”

 

Liên quan đến Trần Phục, trong lòng hắn tự có kế sách. Cho dù hoàng thượng trách tội hắn, hắn cũng phải diệt cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạn.

 

Bùi Chương dừng lại, nói: “Thượng ý sở hướng, thiên uy hiển hách, khỉ dung nghịch lân chi phạm.”

 

Lục Phụng dừng bước , nhìn quan viên trẻ tuổi trước mặt, trực tiếp nói: “Có chuyện nói thẳng, ta không thích quanh co lòng vòng.”

 

 “Nghiêu u tù, thuấn dã tử.”

Bùi Chương rành rọt từng chữ, hắn nhìn ánh mắt của Lục Phụng, hơi cúi người.” Có lẽ là Bùi mỗ múa rìu qua mắt thợ rồi, Lục đại nhân thứ lỗi.”

 

Anh minh như Nghiêu Thuấn, lúc đang tranh đoạt hoàng vị còn có sự ngờ vực. Ngài thượng vị khỗng dễ làm trái, cho dù thân thế của Lục Phụng đặc thù, sau này trắng trợn đối đầu với đế vương, thực không phải hành động sáng suốt.

 

Ánh mắt của Lục Phụng như đao, b.ắ.n thẳng về hướng Bùi Chương.

 “Ngài biết rồi.”

 

Giọng điệu khẳng định.

Hoàng đế nhiều lần hành động vượt quá khuôn phép, lén lút không phải không có người thầm thì, Bùi Chương nhạy bén, đoán được chẳng có gì lạ. Nhưng hắn vẫn có thể đoán ra dự định tiếp theo của mình, còn đến khuyên nhủ, điều này làm cho Lục Phụng nảy sinh ra cảnh giác.

 

Bùi Chương nở nụ cười, trên mặt thẳng thắn.

“Ta không có ác ý.”

 

Lần trước Lục Phụng nói bọn họ không thiếu nợ nhau, Bùi Chương trong lòng biết không phải như vậy, hắn làm việc đều là bổn phận làm quan, Lục Phụng lại thật sự cứu hắn một mạng.

 

Bộ giáp nhím mềm kia, Lục Phụng vung đao c.h.é.m g.i.ế.c tập kích Trần đảng. Bùi Chương nhìn giống như khéo đưa đẩy cố chấp, hành sự có một bộ quy tắc chuẩn của bản thân, hắn không muốn nợ Lục Phụng nhân tình này.

 

Gió lạnh thổi quan bào màu tím của Lục Phụng bay vù vù, Bùi Chương nheo mắt, nhớ đến chuyện trong mộng.

 

Giấc mộng kia không ngừng lại, hắn tạm thời xưng hô là “kiếp trước”, hắn vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấy dung mạo kiếp trước, từ vụn vặt trong một đoạn ngắn, hắn biết, trước mắt nam nhân lạnh lùng là hoàng đế Tuyên Võ Hoằng Liệt tương lai, sau khi tiếp tục mở quốc thánh tổ, quân vương thứ hai của Đại Tề. Đưa vương triều lên đỉnh cao, mới mà đã sụp đổ, để lại một mảnh đất rộng, giàu có nhưng đất đai hỗn loạn.

 

Ở “kiếp trước” hắn nhìn thấy ,quan hệ của hoàng đế và Lục Phụng rất cứng nhắc, Lục Phụng chân có tật, thô bạo vô thường, cuối cùng cho dù đoạt được ngôi vị, cũng không vẻ vang. Hoàng gia mười chín nam đinh, hắn g.i.ế.c hơn phân nửa, ép thánh tổ không thể không “ thoái vị”.

 

Lục Phụng sau khi kế vị, đối nội chuyên quyền độc đáo, đối ngoại nhiều lần khởi binh, chinh chiến tứ phương, thủ đoạn tàn nhẫn ác độc. Một lần chiến dịch cuối cùng, hắn tự mình dẫn thiết kỵ san bằng đại mạc, vẫn không lấy được “ thuốc trường sinh”, đem năm vạn tù binh chôn sống . Sau đó, Vũ đế băng hà, các nước bị áp bức nổi dậy , Đại Tề nghênh đón hơn hai mươi năm không ổn định.

 

Sách sử đời sau có ghi: “Hành bất nghĩa chi sư, chính là tự chuốc lấy họa. Do tham chiến, tất vì chiến mà chết, công quá nan luận, than thở không có gì ở lại. Người đời sau lấy đó làm gương, vì dân là chủ yếu, cẩn thận dùng binh.

 

Bùi Chương rơi vào mơ màng thật sâu. Hắn muốn cứu Đại Tề, nhưng hắn không biết rốt cuộc làm như nào. Là ngăn cản một vị quân vương tàn bạo kế vị ? Hay là khuyên can quân vương, không nên chinh phạt tứ phương? Hoặc là cố gắng cứu lấy mạng hắn? Nếu như Vũ đế không chết, các nước thần phục, căn bản sẽ không rối loạn đến bước này.

 

Bùi Chương gần đây thường xem “tề vật luận”, lại xem “kinh nhân quả” của phật gia. Kiếp trước nhân, hậu thế quả, nhân quả luân hồi đều có số định, không phải nhân lực có thể với tới. Nhưng để hắn trơ mắt nhìn tất cả phát sinh, hắn làm không được.

 

Mà bây giờ với trong mộng, đã có sự khác biệt rất lớn. Kiếp trước hắn không có đảm nhiệm khâm sai đại sử, cũng không có cùng Lục Phụng xuống Giang Nam. Kiếp này, Lục Phụng tật ở chân không nghiêm trọng, tính cách của hắn cũng tốt hơn không ít, điềm tĩnh quyết đoán, với kiếp trước quân vương tàn bạo như hai người khác nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-87.html.]

 

Bùi Chương muốn thử một lần, có lẽ dưới sự can thiệp của hắn, có thể cứu được nhiều người?

 

Kiếp trước, một trong những thời cơ khiến Lục Phụng với hoàng đế cãi nhau chính là giải quyết đối với Trần Phục. Lúc đó không có sự tham gia của hắn, hoàng đế muốn áp giải người đến U Châu tế thiên, Lục Phụng đợi không được, trước khi khi xuất phát đã bêu đầu thị chúng, hoàn toàn không cho hoàng đế thể diện. Hoàng đế dưới cơn tức giận, liền đem chức vị ban đầu của Lục Phụng siêu phẩm thân vương tước vị, trực tiếp giáng xuống một cấp, thành vương tước bình thường.

 

Lòng đế vương chính là như vậy, lúc ghét một người chỉ mong người đấy c.h.ế.t đi. Trong lòng áy náy tràn đầy thiên vị đối với hắn, sau khi khôi phục thân phận, cùng với tất cả nhi tử của ông cũng không giống nhau .

 

Hoàng đế không thiếu con trai.

 

……

 

Pussy Cat Team

Lục Phụng nghe hiểu lời khuyên nhủ khó hiểu của Bùi Chương, thần sắc của hắn phức tạp, nói: “Bùi đại nhân rảnh rỗi, nên quản chuyện nhà mình thì hơn.”

 

Mặc dù Bùi Chương nhắc nhở có đạo lý, nhưng hắn không phải ngốc, điều mà Bùi Chương nghĩ đến, hắn có thể không nghĩ đến sao?

 

Hắn bây giờ lực lượng chưa đủ để chống đối đối với đế vương, sẽ không manh động hành sự. Dù sao ngoại trừ bản thân, phía sau hắn còn có thê tử con cái, Lục Phụng ở rất sớm trước đã bắt đầu lót đường, mạng này của Trần Phục, hắn đã có kế hoạch.

 

Bùi Chương ở trong giọng nói của Lục Phụng nghe ra hắn có hậu thủ, hắn cười nói: “Xem ra là ta đã nghĩ nhiều rồi.”

 

Không trả lại được nhân tình của Lục Phụng, Bùi Chương có chút tiếc nuối, nhưng trong lòng cũng có một chút vui vẻ đau khổ, ít nhất, Lục Phụng trước mắt với Vũ đế tàn bạo, hung ác “kiếp trước” hoàn toàn không giống, nàng ở dưới tay hắn, có lẽ tốt hơn một chút.

 

Nhớ tới kiếp này bỏ qua cái gì, trong lòng Bùi Chương một trận đau khổ, sắc môi trở nên tái nhợt.

 

Lục Phụng nhìn thần sắc Bùi Chương thay đổi, đột nhiên hỏi: “Nghe nói Bùi phu nhân bệnh rồi?”

 

Đôi vợ chồng này, đều lộ ra một cổ quái, làm cho Lục Phụng sinh lòng đề phòng. Ban đầu Giang Uyển Oanh nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, Lục Phụng tạm thời nhớ kỹ mạng của nàng ta, chỉ đợi mùa đông này.

 

Bùi Chương thu lại thần sắc, khôi phục bình tĩnh: “Ừm, thân tử bên trong không khỏe, ở nhà tĩnh dưỡng.”

 

Lục Phụng nhướng mày: “Thật khó chịu, giả khó chịu? Gọi thái y đến xem.”

 

Mặt Bùi Chương không đổi sắc: “Phong hàn, uống hai thang thuốc là được, không phiền Lục đại nhân hao tâm tổn trí.”

 

Lục Phụng hừ cười một tiếng, bước nhanh về phía trước với Bùi Chương mỗi người một ngả.

 

Bùi Chương ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, thấp giọng lẩm bẩm một câu, gió lớn quá, đầy tớ vội chạy đến khoác xiêm y cho hắn cũng không nghe rõ.

 

Đầy tớ khoác áo lên vai Bùi Chương, nói: “Đại nhân, bên ngoài quá lạnh, chúng ta mau hồi phủ thôi, lão phu nhân luôn nhớ ngài, còn có phu nhân .... hư.”

 

Nói nhiều quá, đầy tớ vội vàng vả vào miệng hai cái, nhận lỗi nói: “Tiểu nhân biết sai”

 

Hiện tại Bùi phủ còn có phu nhân gì? Không có bất kỳ dấu hiệu, chủ quân hình như trong một đêm ghét bỏ phu nhân, đến “phu nhân” đều không được gọi, nhốt trong tiểu viện hẻo lánh, không cho bất kỳ người nào đến thăm.

 

Nhưng nếu thật sự nói “ghét bỏ”, cũng có chút kỳ quái. Lão phu nhân sớm đã không thích người con dâu này, đến nay cuối cùng nhi tử cũng mở mắt ra nhìn, lại không định bỏ nàng, cũng không định nạp thiếp, làm cho lão phu nhân khó chịu.

Việc nhà của chủ nhân, đầy tớ không dám chen vào, vội nói: “Đại nhân, đi bên này, đường nhỏ gần…“

“Không về phủ.”

Bùi Chương đổi sang phương hướng khác, nói: “Đi đến quán sách kia.”

 

***

 

Hoàng đế trong sáng trong tối nhiều lần ra hiệu, Lục Phụng dần dần giảm đi số lần đến cấm long ty, lập tức về Lục phủ.

Lúc hắn về phủ, Giang Uyển Như vẫn chưa tỉnh ngủ. hắn luôn làm khổ nàng, mùa đông thời tiết lạnh, nàng cũng thích ngủ, không ngờ Lục Phụng quay về sớm như vậy.

 

Lục Phụng khó hiểu, nàng tại sao lúc nào cũng ngủ? Buổi tối vẫn chưa đến đã ồn ào buồn ngủ, buổi trưa ngủ trưa, sáng sớm vẫn đang ngủ, may là nàng ngủ được.

 

Thúy Châu và Kim Đào nơm nớp lo sợ, một chút cũng không dám tiết lộ việc sau khi Lục Phụng đi , Giang Uyển Như luôn quay về ngủ . Kim Đào cái khó ló cái khôn, giày chưa làm xong dâng lên, nói: “Khởi bẩm chủ quân, phu nhân hôm qua vì ngài làm hao tâm tổn sức, hình như mệt rồi.”

 

 “Phu nhân ngày thường không như vậy.”

Làm gì có chủ mẫu nào ngủ đến canh giờ này mới dậy? Giang Uyển Như từ trước đến nay lấy hiền lành dạy người, đại nha hoàn Kim Đào này không để người khác vạch trần nàng. Lục Phụng liếc nhìn giày trong tay Kim Đào, cổ giày cao,lấy da hươu làm đế, gấm màu đen làm mặt giày, lấy tơ vàng bạc thêu kỳ lân thụy thú, đường may tinh tế, thêu tinh xảo.

 

Lục Phụng nói: “Bỏ xuống đi, ngươi…“

 “Nô tỳ tên Kim Đào,”

Lục Phụng không để ý một nha hoàn tên gì, hắn dặn dò nói: “Có chút thị lực, lần sau việc như này, không được cho chủ tử các ngươi tự tay làm.”

 

Hắn bước vào trong nhà, vén màn lên, vuốt lên hai gò má mềm mại của Giang Uyển Như, làm cho Giang Uyển Như tỉnh giấc.

 

Nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt, không đợi Lục Phụng mở miệng, chợt nhào vào lòng hắn, nhào chặt vào lòng.

 “Phu quân , chàng trở về rồi.”

 “Thiếp nằm mơ thấy ác mộng!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /111 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Hầu Gái Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net