Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Nhiều Năm Gả Thay
  3. Chương 95
Trước /111 Sau

Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 95

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thúy Châu nhìn sắc mặt nàng, khuyên nhủ: "Vương phi, Có phải rất đắng không? Nô tỳ của pha cho người một bát nước đường nâu nhé?"

Giang Uyển Như lại cầm cái bát, đưa lên mũi ngửi. Nàng hỏi: “Ngươi nhìn thấy lúc sắc thuốc chứ?”

 

Thúy Châu thành thật trả lời: “Là sớm nay có người từ tiền viện gửi tới đây ạ.”

 

Lục Phụng bình thường không can thiệp vào hậu viện, Giang Uyển Như cũng không sắp xếp người ở tiền viện, Lục Phụng là thủ lĩnh của một đội trinh thám, nếu không may mà bị hắn phát hiện thì sẽ ảnh hưởng tới quan hệ phu thê.

 

Nàng nhíu mày phân phó: “Thu lại bã thuốc, tìm một ngày tốt đem phơi khô.”

 

Nhớ tới trước kia khó mang thai, Lục Phụng cũng không hề thúc giục, trong lòng Giang Uyển Như mơ hồ có một tia nghi ngờ. Dược liệu khô dễ nhận biết hơn dược liệu ướt, vương phủ có các y sĩ chuyên môn, còn có Lạc tiên sinh y thuật cao thâm, đợi chi phơi khô xong, nàng sẽ xác minh suy đoán của mình.

 

……… 

 

Thúy Châu rất lanh lợi, thấy hôm nay thời tiết không tệ, nàng liền mang số thuốc còn thừa ra phơi dưới nắng, chưa đầy hai giờ đã khô một nửa.Giang Uyển Như hiện làm vương phi nước Tề, địa vị đã cao hơn một bậc. Vốn nghĩ rằng sẽ bận rộn hơn trước, song thực tế không phải vậy. Hoàng đế đối xử rất tốt với các nhi tử của mình, chưa kể đến các hoàng tử còn đang học tập trong cung, đối với những vương gia đã bắt đầu là phù hoàng đế cũng vô cùng chiếu cố, hầu hết những việc vặt vãnh trong Tề vương phủ đều do bộ nội vụ lo liệu. 

 

Việc ăn uống, tùy theo số lượng người trong phủ bộ nội vụ hàng tháng sẽ gửi gạo, lúa mì và các loại ngũ cốc khác, còn có gia súc, cừu, gà, vịt, ngỗng đều được chuẩn bị chu toàn. Trái cây theo mùa, nhân sâm, nhung hươu và các dược liệu bổ dưỡng khác cũng được cung cấp hàng tháng. Giang Uyển Như không cần phải bận tâm cân đo cả mùa bán. 

 

Về quần áo, bộ nội vụ có một cục dệt, chuyên cung cấp lụa vào mùa hè, lông cáo và nhung chồn vào mùa đông. Triều phục và mũ miện của các vương gia, mũ và đồ trang sức của các vương phi, y phục, mũ, giày, tất của hài tử, thậm chí cả thường y của gia nhân đều được chuẩn bị và giao hàng riêng. 

 

Trong phủ còn có mười thợ thêu riêng, chuyên làm thường phục cho các chủ nhân. Giang Uyển Như hiện tại đã có nhiều quần áo đến mức nàng không thể mặc hết, nhưng hiện tại người thợ thêu trong phủ vẫn đang cố gắng lôi kéo quan hệ để trông quen mặt với chủ tử mới.

 

Về đồ đạc, trước khi gia đình họ đến, đồ dùng trong phủ cũng đã đều được an bài thỏa đáng, chẳng hạn như một số đồ sứ dễ vỡ như bình hoa, lư hương,.... Hàng tháng, bộ nội vụ đều đến hỏi xem có cần đổi không, muốn muốn bớt lượng đồ dùng thêm vào cũng không có cách. 

 

Vua Tề chính sự nghiêm minh, nội vụ phủ không dám đối với tề vương phủ lơ là . 

Điều quan trọng nhất là những thứ này bộ nội vụ gửi đến không tốn của Giang Uyển Như một xu, mà Lục Phụng làm thân vương vẫn luôn được phát cả tiền lương và tá điền!

 

Hoàng đế thực cưng chiều các nhi tử của mình, lương của vương gia mỗi năm cao tới vạn lượng, tá điền màu mỡ, còn có lần trước hoàng đế chỉ thưởng cho cô bằng "tiền tư", Giang Uyển Như vẫn luôn vì tài sản của phủ Quốc Công mà suy tư, nhưng giờ lại vừa hay, vẫn là hoàng gia giàu có! 

 

Nàng vốn là một vương phi biết tiết kiệm, nếu có thể vào nội vụ phủ thì đã sớm vào! Dù sao thì họ cũng không muốn nàng trả tiền, vậy nàng cũng không cần phí tâm. Không có tẩu muội nhiễu sự, cuộc sống của Giang Uyển Như dễ dàng hơn trước nhiều. Nàng nóng lòng muốn đi tìm y sĩ, hai người nói chuyện khoảng một nén hương, Giang Uyển Như tiễn thái y già ra khỏi y viện, Thúy Châu cũng vội vàng đi theo, khoác cho nàng một chiếc áo choàng lông cáo trắng muốt.

 

“ Vương phi nương nương, dù trời nắng nhưng vẫn có gió, người mau vào trong đi.”

 

Y sĩ trong cung dù có chức quan, nhưng cũng không cao quý hơn vương phi? Tại sao người lại phải đích thân ra ngoài?

Giang Uyển Như không quay lại như thường lệ, nàng ngẩng đầu lên, nhìn trời và nói: "Giờ này, chắc vương gia đang ở thư phòng." 

 

Kể từ khi Lục Phụng nhận là mấy việc vặt của bộ, hắn không còn đi sớm và về muộn sáng thượng triều xong liền quay lại, có thể ăn tối cùng Giang Uyển Như.

 

Thúy Châu xoa xoa tay, còn đang suy ngẫm ý của chủ tử, Giang Uyển Như đã bước ra khỏi cổng vòm của Kim Quang Viên, đi về phía tiền viện.

 

***

 

Tiền viện Tề Vương phủ, thư phòng. Lục Phụng đang ngồi trên chiếc ghế bành bằng gỗ cẩm lai, đứng trước bàn là Bùi Chương với một thân bạch y, hai người họ dường như đang tranh cãi về điều gì đó. 

 

Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ thư phòng, vương lên khuôn mặt của Bùi Chương, mà Lục Phụng một thân áo choàng đen vừa vặn ẩn núp trong bóng tối. Giang Uyển Như đẩy cửa bước vào. Hai người trong tối ngoài sáng cùng lúc nhìn nàng, khung cảnh nhất thời yên tĩnh.

Tay Lục Phụng khẽ siết mặt bàn, dùng ngữ khí hỉ nộ khó đoán nói: “Ra ngoài.”

 

Giang Uyển Như lập tức lấy lại tinh thần, hành lễ với Lục Phụng: "Là thiếp vô ý, xin ngài thứ lỗi."

 

Nàng vốn đang đang vô cùng tức giận muốn đến chất vấn hắn, ai ngờ rằng lại gặp phải cảnh tượng kỳ lạ như vậy. Giang Uyển Như cụp mắt xuống, không dám nhìn Bùi Chương, lúc nàng chuẩn bị bước ra khỏi ngưỡng cửa, Lục Phụng bình tĩnh nói: 

“Vào gian phụ đợi ta.”

 

Pussy Cat Team

Gian phụ nằm kế thư phòng, có máy sưởi sàn ấm áp nên không cần phải ra ngoài hành lang đón gió lạnh.

 

Giang Uyển Như thấp giọng nói: "Tạ vương gia, thiếp xin cáo lui."

 

Bùi Chương hơi cúi đầu, nhìn đi nơi khác, sau khi Giang Uyển Như rời đi, hắn lại nhìn Lục Phụng.

"Chỉ chia 20% mà thôi, hơn nữa việc này còn liên quan đến mạng sống của hàng vạn người dân. Xin vương gia suy nghĩ lại."

 

Gần đây, có hai trọng sự trong triều, một là việc xử lí Trần Phủ, hai là đề xuất của Bùi Chương một tháng trước về việc giảm hoặc miễn thuế cho thị trấn Lạc Vân.

Trong buổi thượng triều sáng hôm đó, hoàng đế đã bác bỏ đề xuất này bằng câu nói "chiếu luật hành sự".

 

Tuy nhiên, hắn không bỏ cuộc, lật qua lật lại các điều luật cuối cùng tìm thấy một hàng chữ nhỏ ở góc: 

"Vào năm có tai ương, hoặc lập một tân hoàng đế, hoặc ban ân cho thiên hạ, giảm bớt thuế. Nếu không thuộc ba trường hợp trên, mà có lệ cũ, thì cũng có thể làm theo."

 

Bùi Chương không quản ngày kiểm tra “Sổ vàng nghĩa vụ thuế và lao dịch” của những năm trước, vậy mà thực sự tìm ra được tiền lệ. Vào những năm đầu khi hoàng đế mới đăng cơ, có một quận ở các quận phía nam vừa xa xôi vừa nghèo khó. 

 

Huyện lệnh là một viên quan tốt, ông tấu trình mong giảm miễn thuế trong ba năm, tạo điều kiện cho người dân bồi dưỡng, phục hồi, sinh lợi tức từ đó có thêm tiền để trồng lương thực và trái cây, địa phương cũng sẽ có tiền để tu bổ, xây dựng cầu đường.

 

Tất nhiên, huyện này không phù hợp với pháp lệnh của triều đình về việc miễn thuế, nên không thể miễn thuế hoàn toàn. Sau ba năm, khi cuộc sống của dân chúng khá hơn, mỗi năm tăng thêm chút thuế, dùng sáu năm để 'trả lại' cho triều đình. 

 

Lúc đó, tân hoàng đế vừa mới lên ngôi, triều chính đang trong cảnh trăm việc ngổn ngang cần chấn chỉnh. Hoàng đế là người chinh chiến giành thiên hạ trên lưng ngựa, làm sao hiểu được chuyện trị quốc?

Hoàng đế xem tấu chương của quan huyện, chỉ là nhất thời thấy mới mẻ đồng thời cũng là cảm động trước tình yêu thương của ông đối với dân, mà đã dùng bút đỏ viết một nét: "Phê chuẩn".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-95.html.]

 

Còn về hiệu quả như thế nào, thì thời gian đã quá lâu rồi không thể kiểm chứng được, nhưng đây thực là một “tiền lệ” rõ ràng. Dưới sự kiên trì của Bùi Chương, hoàng đế cũng dần bị hắn thuyết phục, Hộ bộ thượng thư cũng vui vẻ đồng ý, chỉ còn thiếu một bước nữa thì hoàng đế đột nhiên nhận một người con trai.

 

Lục Phụng - thống lĩnh hộ bộ, chiếu lệnh vốn định ban hành nhưng mãi không được phát ra. Bùi Chương hỏi thăm, mới biết là bị kẹt ở chỗ Tề Vương.

 

Tấu chương của Bùi Chương được viết đẹp đến mức chẳng ai quan tâm đến bút pháp Xuân Thu của hắn. Quận huyện nhỏ khi đó, viên quan huyện chỉ dám xin giảm thuế 30% và "trả" lại trong vòng sáu năm. 

 

Bây giờ Bùi Chương vừa mở miệng liền yêu giảm 50% số tiền, trả trong vòng mười năm. Trấn Lạc Vân không giàu có, hoặc có lẽ là do vị cựu hộ bộ thượng thư không quan tâm đến những "chuyện vặt vãnh" này, nhưng Lục Phụng không thể chấp nhận được bất kỳ hạt cát nào đọng trong mắt hắn. Hắn vẫn lặp lại câu :

"Chấp tắc hành sự."

 

Nếu như luật pháp đã quy định rằng có thể tuân theo tiền lệ, vậy thì càng phải tuân thủ nghiêm ngặt.

 

Không phải là hắn cố ý gây khó dễ cho Bùi Chương, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Theo những quy tắc đã được thiết lập, mỗi người đều có vai trò riêng của mình và mọi sự đều có quy tắc phải tuân theo, để bảo quốc an dân và xã tắc bình ổn.

 

Luật pháp nếu không phù hợp, có thể sửa đổi, có thể cải cách, nhưng tuyệt đối không thể vì tình cảm mà bãi bỏ luật pháp. Con đê dài ngàn dặm có thể bị phá hủy bởi một cái lỗ nhỏ của đàn kiến. Nếu mở ra tiền lệ này, các quận huyện bốn phương sẽ noi theo, hoặc phóng đại, hoặc ngụy cáo tình trạng, chỉ vì một thị trấn mà phá hoại uy nghiêm của pháp luật. Trong mắt Lục Phụng, đây là điều hết sức ngu ngốc.

 

"Chỉ là 20%?" Hắn cười khẩy một tiếng, nhưng trong đôi mắt đen thẳm vốn không mang ý cười. Hắn nói: "Bùi đại nhân, ta thực thắc mắc một chuyện."

 

"Không biết tiền lương một năm của Bùi đại nhân là bao nhiêu? Và 20% trong số đó là bao nhiêu?"

 

Bùi Chương thoáng nhíu mày đáp: "Hai điều này vốn không liên quan."

 

Lục Phụng nói: "Vậy thì tốt, bản vương lại hỏi ngươi. Mỗi năm, các thí sinh vào kinh tham gia kỳ thi thu, theo luật, mỗi quận, huyện chỉ chọn ra khoảng một trăm người. Nếu có một quận, huyện tài năng xuất sắc, một học sinh là thiên tài lại xếp thứ một trăm linh một, vậy thì xin hỏi, Bùi đại nhân liệu có nên đặc cách nhận vào không?"

 

Bùi Chương không nghĩ nhiều, lập tức nói: "Nhân tài bất kể xuất thân đều được tuyển chọn. Vì có tài năng, có học thức, nên xứng đáng được tôn vinh."

"Vậy cũng trùng hợp thay, vị thứ một trăm linh hai này, không kém gì vị thiên tài trước, Bùi đại nhân, ngài vẫn không phá lệ sao?"

Bùi Chương đột nhiên im lặng. Thông minh như hắn, sớm đã hiểu được ý của Lục Phụng.

 

Nếu tiếp tục đặc cách, sau này sẽ còn nhiều cái gọi là tài năng "đáng tiếc" hơn nữa, và nếu hai người đầu tiên đã được phá lệ, thì sao đến lượt hắn lại không được? Một khi quy tắc đã bị phá vỡ, thì sẽ không còn bất kỳ ràng buộc nào, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

 

Hắn nhắm mắt lại, dù trong lòng không muốn thừa nhận, Lục Phụng, có lẽ đã đúng.

Hắn lại nhớ lại khi 'mơ thấy' Vũ hoàng đế Vũ, đất nước rơi vào cảnh nội loạn ngoại xâm, hỗn loạn như một nồi cháo, cuối cùng, chính là đội kỵ binh sắt thép của Tướng quân Lăng Thiên và những 'luật pháp nghiêm khắc' do Vũ hoàng đế ban hành khi còn tại vị đã chấm dứt được loạn lạc.

Tên tuổi của Vũ hoàng đế trong dân gian khen chê có đủ, chỉ là khi ông còn sống không ai dám nói ra, sau khi ông qua đời mới dần dần có nhiều lời bàn tán. Các hoàng đế khác khi lên ngôi thường sửa sang lại lăng tẩm hoàng đế, nhưng Hoàng đế Vũ lại sửa đổi 'Luật Tề'. Trên cơ sở luật cũ, ông đã bỏ bớt những từ ngữ mơ hồ như 'tuân theo lệ cũ', quy định rõ ràng, mọi việc từ lớn đến nhỏ đều có quy định cụ thể. Luật pháp minh bạch và vô cùng nghiêm khắc.

Chỉ cần vi phạm sẽ bị xử lý cực hình, tịch thu tài sản, diệt tộc, c.h.é.m đầu, tùng xẻo, khiến người ta rùng mình. Từ quan lại đến dân thường, khi chứng kiến sự nghiêm minh của luật mới, ai nấy đều khiếp sợ. Nhưng chính vì có những 'hình phạt nghiêm khắc' mà mọi người đều e dè và tuân thủ, nhằm bảo vệ chính mình, cũng nhờ vậy mới không để đất nước rơi vào cảnh đại loạn.

Bùi Chương dùng phương pháp mềm mỏng hơn. Trong 'giấc mơ', hắn cùng Vũ hoàng đế nhiều lần tranh cãi và liên tục bị giáng chức rồi lại được thăng chức, Vũ hoàng đế coi trọng năng lực nhưng lại chán ghét tính tình của hắn. Hắn cũng không thể chấp nhận việc Vũ hoàng đế liên tục phát động chiến tranh, không khác gì một bạo chúa.

Vào khoảnh khắc này, Bùi Chương bỗng nhớ lại hơn hai mươi năm phong ba sau khi Vũ hoàng đế qua đời. Hắn đã thức khuya dậy sớm, nhưng phải mất hai mươi năm mới có được một thời kỳ thái bình. Nếu là Vũ hoàng đế... có lẽ giai đoạn đầu sẽ có rất nhiều người chết, đổ nhiều máu, nhưng thời kỳ thái bình đó, có lẽ sẽ đến sớm hơn.

Sự mơ hồ trong lòng của một khoảng thời gian qua cuối cùng đã có được một câu trả lời rõ ràng và kiên định.

 

Bùi Chương khẽ cười khổ, cúi người chắp tay nói: “Vương gia anh minh, Bùi mỗ... tâm phục khẩu phục.”

 

Sắc mặt Lục Phụng thoáng có phần u ám.

Bùi Chương là người khiến hắn cực kỳ chán ghét, trong sự chán ghét ấy lại có chút cảm giác ngưỡng mộ, khiến hắn rất khó xử.

 

Lực Phụng cảm thấy bực bội liền vung tay lên, nói: “Nếu đã như vậy thì Bùi đại nhân mau về đi.”

“Lần sau này nếu có việc quan trọng, thì hãy bàn luận ở bên ngoài, không cần đến vương phủ để bái phỏng.”

 

Bùi Chương dừng lại một chút, cau mày : “Hạ quan tuân mệnh”

 

Hắn không hỏi lý do, cũng không giải thích. Thân hình cao ráo như cây trúc xanh của hắn nhanh chóng biến mất trong làn gió lạnh thổi mạnh. Vừa lúc Giang Uyển Như đang đứng dựa vào cửa, nhìn xa xa. Chưa kịp suy nghĩ gì, bên tai đã vang lên thanh âm trầm trầm.

 

“Sao vậy, không nỡ sao?”

 

Giang Uyển Như giật mình, nàng quấn lại chiếc áo lông dày, ưỡn n.g.ự.c đáp: “Gì chứ, thiếp chỉ ra ngoài hít thở không khí chút thôi, vương gia nói gì vậy, thần thiếp nghe không hiểu.”

 

Hôm nay nàng đến đây là để hỏi tội, trong lòng tràn đầy tự tin! Nàng nhất định phải hỏi rõ, vì sao hắn ta lại lừa nàng uống thuốc đắng suốt bao nhiêu năm qua, rốt cuộc là có dụng tâm gì! Thuốc đó đắng đến nỗi nàng suốt ngày cảm thấy có lỗi vì không sinh được con, không làm tròn bổn phận thê tử, hắn lừa nàng đến là thảm hại mà!

 

Giang Uyển Như trong lòng dần dần tích tụ cảm xúc, một lát sau, đôi mắt đen láy của nàng đã ướt đẫm, nàng cúi đầu, giọng nghẹn ngào nói: “Có một việc thiếp không hiểu.”

 

“Ngày hôm qua sao?”

 

Chưa để nàng nói hết, Lục Phụng nắm đôi tay lạnh buốt của nàng, lạnh lùng nói: 

“Ngày hôm qua trong hoa sảnh, hai người nhìn nhau từ xa, là hít thở không khí sao?”

Giang Uyển Như sững sờ, đôi mắt đã chứa đầy nước mắt, bỗng nhiên không thể rơi xuống nữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /111 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Zhihu] NHẬT KÝ KẺ CUỒNG YÊU

Copyright © 2022 - MTruyện.net