Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 405
Chương 405: Cú điện thoại
“A” Dì Hà bị ngã xuống, bà dùng sức đánh vào người đàn ông kia rồi hét lên: “Cút ra! Cứu mạng! A”
Chưa tới bốn giờ, xe của Minh Uyển đã đi tới trường học, sáu đứa bé nối đuôi nhau đi ra ngoài như chim cánh cụt.
“Bà đâu rồi ạ? Bà không tới sao?” Bảo Vỹ nghiêng đầu rồi hỏi.
“Trưa nay bà Hà có việc đi ra ngoài, vẫn chưa về” Vệ sĩ nói.
“Đi cùng với mẹ ạ?” Bảo Hân cũng chen lên và hỏi.
“Nghe nói là thế” Vệ sĩ trả lời.
“Vậy chúng ta về là có thể gặp được bà và mẹ rồi đúng không ạ?” Bảo Nam nói với lên.
“Cô Anh Thy đang làm việc, chắc có lẽ là sẽ muộn hơn một chút.” Vệ sĩ trả lời một cách kiên nhẫn.
“Tốt quá rồi!” Bảo Hân cười lên rôi nói tiếp: “Chúng ta phải chờ mẹ về mới ngủ.” “Ừ”” Bảo An đồng ý.
Mấy bé con khác cũng vội vàng gật đầu theo.
Hôm nay Đào Anh Thy ghi hình rất thuận lợi, Những đứa bé đáng yêu’ không có xảy ra chuyện gì, mà thời điểm ký hợp đồng ba mẹ các bé cũng không mong răng ghi hình quá muộn, nên mọi người cũng cố gắng không kéo dài thời gian hoàn thành.
Lúc tan việc, các đồng nghiệp đều vội vàng rời đi.
Đào Anh Thy ngồi sau bàn làm việc, cô mở ngăn kéo ra, bên trong có cái đồng hồ đeo tay.
Lúc ghi hình cô đã cởi đông hồ ra rồi, vòng tay cũng thế.
Dù sao cô phải lên tivi, còn có đủ loại trang web, tỷ lệ người xem của tập thứ hai cũng sẽ không thấp.
Người xem sẽ quan sát cô từ đầu tới chân một phen, khi đồng hồ và vòng tay của cô bị người biết hàng nhận ra thì sợ rằng sẽ tạo lên một cơn sóng.
Cô không mong răng chuyện này sẽ xảy ra, đài truyên hình cũng không ngốc.
Có tỷ lệ người xem của tập đầu tiên nên nhà tài trợ bắt đầu chen nhau chui vào. Bởi thế nên lúc ghi hình thì quân áo trên người Đào Anh Thy, trang sức của cô đều là đang quảng cáo cho nhà tài trợ.
Cô nhìn chằm chằm đồng hồ và vòng tay mấy phút xong mới thở dài mà đeo lên.
Cô không dám chọc Tư Hải Minh, cho nên cũng không phải vì mấy chuyện nhỏ này mà làm mích lòng anh ta.
Bây giờ cô phải về Minh Uyển ư? Đào Anh Thy không muốn ngày nào cũng đi qua đó, hơn nữa Tư Hải Minh cũng không nói là ngày nào cũng phải qua, chỉ cần để cô có thể nhìn thấy sáu bé con là được rồi.
Đợi về rồi lại gọi điện cho Dì Hà, nói cho sáu đứa nhóc biết là sáng mai cô sẽ ăn sáng với bọn chúng.
Đào Anh Thy xách túi rồi rời khỏi đài truyền hình.
Thang máy đi thẳng tới tầng tám, cô móc chìa khóa ra mở cửa.
Đào Anh Thy vừa thay giày xong là điện thoại đã vang lên.
Cô lấy điện thoại ra thì thấy là Tư Hải Minh gọi tới.
Đào Anh Thy không khỏi có chút căng thẳng.
Anh ta gọi điện thoại tới làm gì chứ, đừng nói là ép cô về Minh Uyển nhé…
“Alo.” “Đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp mang theo một chút uy hiếp của Tư Hải Minh vang lên.
“Vừa tới nhà.” Đào Anh Thy vừa nói vừa đi về phía ghế sô pha, tiện tay nhặt gối dựa rớt dưới đất lên.
Cô ngồi xuống ghế sô pha rồi ôm lấy gối.
“Tôi cho phép cô về rồi à?” Giọng nói của Tư Hải Minh trở nên lạnh lão.
Đào Anh Thy nhíu mày: “Sáng mai tôi sẽ ăn sáng với mấy đứa nhỏ.
Hơn nữa cứ như lúc trước là được rồi, cũng không cần thiết phải ở mãi trong Minh Uyển. Tối qua tôi vừa ở đó, hai ngày nữa tôi lại tới là được röI.
Tư Hải Minh im lặng, không khí dần trở nên đè ép.
Đào Anh Thy cố gắng đè lại sự bối rối trong lòng rồi nói: “Dù sao tôi qua đó cũng tiện…” Cô còn chưa nói hết câu thì Tư Hải Minh đã cúp điện thoại.