Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 417
Chương 417: Không thấy đồng hồ
Tư Hải Minh dùng đôi mắt đen thâm sâu khó lường chăm chú nhìn cô, không khí bên trong toa xe càng ngột ngạt đáng sợ.
Sau khi im lặng một chút, anh liên lấy điện thoại di động ra, nói: “Dọn đẹp người trong đài truyền hình” Đào Anh Thy cụp mắt xuống, tâm tư lay động.
Tư Hải Minh đang nghi ngờ cô à? Nếu không vì sao lại kiên trì đi vào đài truyền hình như vậy, không tiếc cho nhân viên công tác trong đài truyền hình rời khỏi cả, lại vì điều gì? Khi ở trên xe, điện thoại di động của Tư Hải Minh rung lên, dường như nhận được tin tức gì đó, có liên quan đến đồng hồ sao? Cửa xe mở a, Đào Anh Thy đi theo Tư Hải Minh xuống xe, tiến vào đài truyền hình.
Quả nhiên có quyên thế thật tiện lợi, từ lúc bắt đầu vào của đã không có ai.
Cực kỳ trống trải, chỉ nghe được tiếng bước chân của cô và Tư Hải Minh.
Mỗi âm thanh đều như đâm vào trái tim yếu ớt của cô.
Cách văn phòng cô càng gần thì trong lòng càng khẩn trương.
Đào Anh Thy mở cửa văn phòng đi vào, cảm giác được áp lực của Tư Hải Minh phía sau.
Đi tới trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra tìm đồng hồ. Bên trong ống tay áo cho vào tay vào trước, sao đó giả bộ lấy ra từ ngăn kéo để lên bàn.
Sau đó cô tiếp tục tìm đồng hồ, lật tới lật lui tài liệu trong ngăn kéo: “Ø, đồng hồ đâu nhỉ? Rõ ràng tôi đặt nó chung với vòng tay mà…
Ngay lúc đang tỏ vẻ khó hiểu thì cô cũng cảm giác được áp lực bên người càng ngày càng nặng, bóng đen bên cạnh bao phủ lấy cô.
“Không tìm thấy?” “Đúng vậy, rõ ràng tôi đặt trong ngăn kéo, vòng tay có mà đồng hồ lại không thấy đâu, vô lý quá…” Cổ tay liền bị siết chặt: “Không cần tìm nữa”
Lực tay mạnh mẽ siết lấy cổ tay mảnh khảnh, cảm giác thô ráp khiến Đào Anh Thy hoảng hốt: “Xin lỗi, là do tôi bất cẩn làm mất rồi, tôi không ngờ là để trong ngăn kéo cũng bị mất, hay là để tôi tìm ở chỗ khác…” Còn chưa nói xong, Tư Hải Minh đã giơ điện thoại ra.
Ánh mắt Đào Anh Thy lóe lên, thấy được hình chụp trên màn hình điện thoại thì kinh ngạc: “… Đồng hồ ở chỗ của Võ Ái Nhi?” Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô. Nếu như Đào Anh Thy đưa đồng hồ đeo tay cho Võ Ái Nhi, một người phụ nữ không có đầu óc như Võ Ái Nhi rất dễ để lộ.
“Cô… co ta cầm đồng hồ của tôi làm gì? Anh chắc chắn là cùng một chiếc chứ?” Đào Anh Thy thật sự tò mò, dù so với tài lực của Võ Ái Nhi muốn mua một chiếc đồng hồ như kia thật sự không phải là vấn đề lớn.
Tư Hải Minh lạnh lùng lấy lại điện thoại, kiểu dáng thiết kế này trên thế giới chỉ có hai chiếc, một cho nam, một cho nữ.
Đào Anh Thy nhìn nét mặt rét lạnh của Tư Hải Minh, thầm nghĩ, chắc chắn là cùng một chiếc rồi.
Trong video giám sát, cô cũng không nhìn thấy trong đám người đó có Võ Ái Nhi, chỉ Châu Lam là khiến cô nghi ngờ.
Vậy cũng chỉ có một khả năng, Châu Lam trộm đồng hồ, sau đó đưa cho Võ Ái Nhi.
Chẳng lẽ Võ Ái Nhi có được đồng hồ rồi thì lập tức chụp ảnh gửi cho Tư Hải Minh? Sợ là Võ Ái Nhi tung ảnh chụp lên mạng, sau đó bị phát hiện.
Võ Ái Nhi chắc chắn biết lai lịch của chiếc đồng hồ này, bằng không sẽ không cố ý chụp loại ảnh mơ hồ này, lại kinh động tới Tư Hải Minh.
Người phụ nữ này có thể đặt chân vào giới giải trí, tuyệt đối chỉ dựa vào gia thế.
Châu Lam lén lút đưa cho cô ta thì thôi, nhưng Võ Ái Nhi lấy ra khoe khoang thì đó là do cô ta không có đầu óc.
Đào Anh Thy phân tích xong, người liền bị lôi qua, trực tiếp ngã vào trong lòng Tư Hải Minh.
Đài truyền hình tĩnh mịch yên ắng, chỉ có tiếng hô hấp và nhịp tim vang lên, tự mình có thể nghe được rõ ràng.
“Vội cái gì?” Tư Hải Minh hỏi.
Mỗi dây thần kinh trong cơ thể Đào Anh Thy đều căng ra, đối mặt với cặp mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh: “Đồng hồ mất rồi…”