Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 424
Chương 424: Quay lại
Đào Anh Thy ngơ ngác nhìn anh, không phải Tư Hải Minh đi rồi sao? Sao còn mò về nữa? “Em muốn đưa bọn nhỏ đi đâu?” Tư Hải Minh hỏi.
“Cái gì?” Đào Anh Thy không hiểu.
“Phía sau.’ Đào Anh Thy bối rối quay đầu lại, sáu bé con đang xếp hàng lắng lặng đi theo phía sau khiến cô vô cùng kinh ngạc: “Trời ạ! Các con sao lại chạy ra ngoài?”
Chắc là do đang suy nghĩ lung tung nên mới không phát giác ra. Bây giờ nghĩ lại, chẳng trách mọi người đi đường vừa rồi đều nhìn cô cười! Sáu bé con bước tới ôm chân Đào Anh Thy.
“Bọn con muốn đi theo mẹ làm việc!” Bảo Nam hét lên.
“Đi làm với mẹ thì có thể được gặp mẹ mọi lúc rồi!” Bảo Vỹ nói.
“Không muốn đi học!” Bảo Long nói.
“Không muốn…’ Bảo My.
“Đến chỗ mẹ làm việc, sau này không phải sẽ làm phiên mẹ chứ?” Bảo Hân hỏi.
“Làm việc… cùng mẹ!” Bảo An gật đầu đồng ý.
Đào Anh Thy nhìn sáu cái miệng nhỏ nhắn gào khóc đòi ăn, thật sự khiến cô toát mồ hôi lạnh, cô đi làm việc thì làm sao có thể mang đám nhóc này theo được chứ?
Chỉ sợ sáu đứa nhóc này xuất hiện trên tivi, sẽ gây ra một chấn động lớn! Hơn nữa với cái suy nghĩ không muốn đi học, thật là không ngoan nha.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Giáo viên mẫu giáo vội vàng chạy tới: “Thực xin lỗi! Tôi vừa quay đi liền không thấy bọn nhỏ đâu, là tôi sơ suất!”
Đào Anh Thy thấy dáng vẻ sợ hãi của cô giáo mầm non, nghĩ chắc cô ấy cũng không cô ý, nên không có trách cứ, quyên thế của Tư Hải Minh cũng đủ khiến cô ấy hồn phi phách tán rồi.
“Không sao, bọn nhóc này cũng nghịch ngợm quá đấy?” Đào Anh Thy ngồi xuống, nói với sáu bé con: “Phải ngoan ngoãn đi học, đừng gây phiên phức cho cô giáo. Mẹ phải làm việc, các con thì đi học, đây gọi là phân công hợp tác. Càng không được tự mình chạy ra ngoài, lỡ như không thấy đâu, mẹ sẽ rất lo lắng đấy, có biết không?”
“Mẹ ơi, thế tối nay có ngủ cùng bọn con không?” Bảo Vỹ hỏi.
Đào Anh Thy bị ánh mắt ngây thơ trong veo lại có phân trông mong của sáu bé con nhìn chằm chằm thật sự không nỡ nhẫn tâm từ chối: “… Hôm nay không bận, tan làm rồi mẹ sẽ đến biệt thự Minh Uyển” “Yeahl” Sáu đứa nhỏ đột nhiên phá lên cười.
Cô giáo bước tới nói: “Tôi sẽ đưa chúng trở lại trường học!” “Làm phiền cô giáo quá” Đào Anh Thy lễ phép nói.
“Không sao không sao!” Sáu bé con ngoan ngoãn làm theo lời cô giáo,đứa nào đứa nấy bé xíu, tròn vo mũm mĩm.
Đi được vài bước thì quay lại, vẫy vây đôi tay bé nhỏ chào Đào Anh Thy.
“Bọn con đi học đây! Bọn con sẽ ngoan ngoãn mài” “Giỏi” Đào Anh Thy cũng vẫy tay với bọn họ.
“Lên xe” Một giọng nói trầm khàn lạnh lùng truyền đến.
Khiến Đào Anh Thy sựt tỉnh, sáu bé con vừa rời đi, để lại một mình cô thấp thỏm đối diện với Tư Hải Minh.
Cô không hiểu, tại sao Tư Hải Minh lại quay lại? Chắc không phải chưa trút được cơn tức giận trong lòng nên muốn quay lại làm gì cô đấy chứ…
Vệ sĩ mở cửa xe, Đào Anh Thy do dự một chút rồi bước lên xe.
Cánh cửa đóng lại, chiếc xe lại hòa vào dòng xe bên đường.
Ngay khi chiếc Rolls-Royce vừa chạy đi, những chiếc xe khác lập tức mờ đi.
“Con đi theo sau cũng không biết, em đang nghĩ cái gì à?” Tư Hải Minh phá vỡ sự im lặng bị đè nén trong xe.
“… Không có, chỉ là tôi không để ý mà thôi…” Đào Anh Thy trước sau chỉ đang suy đoán suy nghĩ của Tư Hải Minh, nên cô ấy sẽ không nói ra.
“Anh… định đưa tôi đến đài truyền hình sao?” “Ừm” “Ò..” Đào Anh Thy gật đầu, cũng không hỏi tại sao anh lại quay lại.
Thực ra không cần hỏi, bản thân của Tư Hải Minh là con người sớm nắng chiều mưa, tình tình kỳ quái không có gì là lạ.
Ai biết được con người thâm sâu khó lường như anh đang nghĩ cái gì chứ…
Khi xe đến bên ngoài đài truyền hình, Đào Anh Thy cầm điện thoại trong tay, tiễn sáu bé con rồi đến đài truyền hình cũng may vừa kịp lúc.