Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 426
Chương 426: Đến khách sạn tìm tôi
Tủi thân còn cần phải nói à? Nhưng cô không dám nói.
Lúc này, Tư Hải Minh giống như một con thú dữ có thể ra vào tự do trong lồng sắt bất cứ lúc nào, đang suy nghĩ có nên đi ra hay tiếp tục ẩn nhãn trong lồng sắt.
“Mấy giờ tan làm?” Chủ đề đột nhiên thay đổi khiến Đào Anh Thy sửng sốt một chút, không biết vì sao anh lại hỏi điều này, còn không hề có nửa điểm quan hệ với chuyện kia.
“…Xem bản thu âm có suôn sẻ không, nếu suôn sẻ thì có thể tan làm đúng giờ… Đào Anh Thy nói.
Tư Hải Minh xuống khỏi người cô: “Tan làm sẽ đón em” Đào Anh Thy có chút ngây ngốc.
Tình cảnh có phải chuyển đổi hơi nhanh không? Một giây trước cô còn cảm thấy mình sẽ bị Tư Hải Minh ăn tươi nuốt sống, tư thế và phản ứng của anh đều đang chờ phát tiết rồi, một giây sau lại thu lại loại nguy hiểm đó về.
“Muốn tiếp tục à?” Tư Hải Minh bắt chéo chân, khí thế âm trầm, mắt đen chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn đầy từ tính.
Biểu cảm của cô chấn, Tư Hải Minh lại truyền lại ánh mắt mang tín hiệu nguy hiểm, khiến cô vội vàng đứng dậy: “Không, tôi sắp muộn rồi!” Cô chắc chắn rằng chỉ cần do dự thêm nửa giây nữa thôi, Tư Hải Minh sẽ nhào tới, kết cục là cô sẽ không xuống xe được, đúng là đáng sợi” Nhảy ra khỏi xe, đi đến cổng đài truyền hình, gần như là chạy trối chết.
Một đường trở vê văn phòng, ngôi trước bàn làm việc, thở hổn hển.
Có cảm giác may mắn khi sống sót sau tai nạn.
Dưới tình huống đó mà Tư Hải Minh lại buông tha cho cô, đầu óc cô lúc này ong ong, cứ như đang nằm mơ.
Nhịp tim khôi phục như bình thường, tinh thần cũng tỉnh táo lại.
Tư Hải Minh tức giận vì Tư Lệnh Sơn là thật, mà hành động mà anh ta đối với cô cũng nồng đậm nguy hiểm.
Cuối cùng vì sao lại kiêm chế? Cô không có cách nào nói với Tư Hải Minh “chuyện đã qua rồi thì để nói qua đi”, khúc mắc trong lòng anh sâu bao nhiêu mới vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo tren người Đào Anh Thy, cô hiểu rất rõ.
Cho nên không dám đi chọc giận anh.
Cô hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Tư Hải Minh, có điều chỉ là miệng thịt chịu tội trên thớt gỗ mà thôi.
Cô có thể thoát được hay không, hoàn toàn dựa vào may mắn.
Lâm Anh gõ cửa đi vào, nhìn vê phía Đào Anh Thy, kinh ngạc hỏi: “MC Thy, môi của cô sao sưng đỏ vậy?” Đào Anh Thy liếc mặt trốn tránh: “Ăn phải ớt cay.” “MC Thy, mới sáng sớm mà cô đã ăn ớt rồi à? Thật lợi hại!” Đào Anh Thy liền vã mồ hôi lạnh.
Trên xe hôn ác quá, mỗi lần bị Tư Hải Minh đánh chiếm, miệng đều thay đổi…
Dì Hà ngồi một mình ở bàn trà bên ngoài, nhìn công viên trò chơi đang thi công đẳng xa.
Đã gần xong rồi.
Không lâu nữa, bọn nhóc sẽ có thể vui chơi ở chỗ này.
Bà không biết mình còn có thể nhìn thấy hay không…
Nghĩ đến những gì đã trải qua, dì Hà đỏ cả vành mắt.
Cả đời bà chưa từng làm việc gì xấu, sao ông trời lại đối xử với bà như thế…
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Dì Hà giống như bị hù giật nảy mình một cái, trạng thái tinh thần rất kém.
Khi bà nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, mặt liền trắng bệch cả ra, không muốn nghe.
Thế nhưng bà cũng không dám không nghe, trên tay Đào Hải Trạch có video như thế, lần trước ông ta uy hiếp bà, nếu không nghe lời thì sẽ gửi video cho Đào Anh Thy xem, còn phát tán trên mạng, để cho người của cả thành phố đều nhìn thấy.
Cả đời trong sạch của bà không thể chấp nhận nỗi nhục này.
Dì Hà không biết mới sáng sớm Đào Hải Trạch đã tìm bà làm gì…
Ấn nút nghe, dì Hà nói thẳng: “Tôi hỏi Anh Thy rồi, nó không đồng ý gặp ông! Tôi đã cố hết sức rồi!” “Tôi không hỏi cái gì, tôi muốn gặp bà” Đào Hải Trạch nói.
“Ông… gặp tôi làm gì?” Dì Hà sợ hãi hỏi.
“Đương nhiên là nhớ bà rồi, đến khách sạn tìm tôi” Đào Hải Trạch nói địa chỉ khách sạn xong, còn bồi thêm một câu: “Nhất định phải tới, bà biết tôi mà mất hứng thì sẽ làm ra điều gì rồi đấy!” “Đào Hải Trạch, ông… Dì Hà tức giận vô cùng, nhưng còn chưa nói xong, điện thoại đã ngắt máy.