Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 53
Chương 53: Tôi… Tôi không cố ý
ộ cao này vừa vặn rồi. Xem ra cô đã suy nghĩ kỹ càng” Giọng nói khó lường và đầy nguy hiểm
của Tư Hải Minh vang lên.
Ánh mắt của Đào Anh Thy run lẩy bẩy, chiếc. khóa thắt lưng trên vòng eo hẹp của Tư Hải Minh đang ở gần ngay trong tầm tay cô, chiếc thắt lưng
có màu đen gần như hòa quyện với cạp quần, chất
vải đắt tiền dường như cũng không thể ngăn cản được nhiệt độ nóng hừng hực đang lan tỏa
khắp khuôn mặt của cô. Đỏ rực như muốn thiêu cháy.
“Đừng thế!” Đào Anh Thy vươn tay ra muốn đẩy Tư Hải Minh, cơ thể Tư Hải Minh đột nhiên bị chấn
đông khiến anh lùi lại một bước, bàn tay buông
hàm dưới của Đào Anh Thy ra.
Đào Anh Thy hoảng hốt giật mình, tay có chút run rẩy, vừa rồi… cô đã đẩy ở chỗ nào của anh?
Như thể xúc cảm vẫn còn đọng lại nơi lòng bàn tay.
Cô sợ đến mức cuống quít đứng dậy và đứng cách xa khỏi anh khoảng một mét, ở nơi mà cô nghĩ là an toàn.
Tư Hải Minh lúc này giống như một con mãnh thú trong rừng, hai mắt sáng rực lên, vẻ mặt lạnh
lùng, nguy hiểm đến đáng sợ.
Đào Anh Thy cảm thấy toàn thân mềm nhữn ra, run rẩy giải thích: “Tôi… Không phải tôi cố ý đâu,
thật sự đó chỉ là một việc ngoài ý muốn…”
“Cô nghĩ mình có thể trốn thoát sao?” Tư Hải Minh tiến lại gần Đào Anh Thy, khí thế mạnh mẽ của
anh khiến cô hoảng sợ lùi về phía sau. “Tôi.. Tôi không cố ý chạy đâu… Ngài Hải Minh,
thật sự là chuyện ngoài ý muốn, nhưng… Nhưng mà là tại anh áp bức tôi trước mà” Đào Anh Thy hoảng
sợ, lùi từng bước về phía sau. “Cô còn dám ngụy biện nữa sao?” “Không phải…” Đào Anh Thy xoay người bỏ chạy.
Tuy nhiên, ngay khi cô quay lại, bóng dáng của Tư Hải Minh nhanh chóng vụt qua, ấn cô vào vách tường.
AI Buông tôi ra, buông ra… Tôi không ngụy biện mà. Tôi thực lòng xin lỗi, thực sự xin lỗi, là lỗi của tôi, xin_anh hãy tha thứ cho tôi…” Đào Anh Thy
sợ hãi hét lên.
“Câm miệng” Tư Hải Minh cau mày rồi cứ thế
mà hôn lên đôi môi nhỏ ồn ào ấy.
“ƯmI” Đào Anh Thy nghẹt thở, đôi mắt to trong veo run rẩy, khi cô hoàn hồn lại thì vươn tay, muốn
đẩy anh ra.
Nhưng lồng ngực rắn chắc cùng cơ bắp cưồn cuộn của anh quấn lấy cô, khiến oô không tài nào
có thể lay chuyển được.
Tư Hải Minh đặt tay Đào Anh Thy lên trên đỉnh đầu và dùng sức lực của một tay khóa cô lại, khiến
cho cô không thể cử động được,
“Ưm.” Đào Anh Thy có cảm giác như khí oxy trong phổi đã cạn sạch, cô cảm thấy choáng váng, não như căng phồng trước sự cưỡng hôn từ Tư Hải Minh Nhiệt độ trong văn phòng đang tăng đần lên.
Thân thể của Đào Anh Thy đã mềm nhũn cả ra, mặt mày cô đỏ bừng đến tận cả mang tai, tất cả sự. giấy dụa của cô đều bị Tư Hải Minh áp chế một
cách mạnh mẽ.
Nụ hôn của anh, sự độc đoán của anh dường
như muốn nuốt chứng cả cơ thể của cô. Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Nói chính xác thì đó là một cú đập cửa.
Giọng nói trẻ con mang âm điệu đáng yêu của
Tư Thái Lâm vang lên bên ngoài: ‘Anh ơi! Anh ơi!”
Đôi mắt đen ngòm của Tư Hải Minh bỗng nhiên trở nên hung ác, nham hiểm. Anh buông Đào Anh Thy ra
Cơ thể Đào Anh Thy rã rời, cô ngã vào lòng ngực của Tư Hải Minh, miệng cô thở hổn hển, suýt
nữa là đã chết ngạt. “Anh ơi! Anh có trong đó không? Anh ơi!”
Đầu óc của Đào Anh Thy có hơi tỉnh táo, minh mãn lại, cô nghe thấy âm thanh bên ngoài, cơ thế cô cứng đờ lại, là Tư Thái Lâm ư? Tại sao cậu bé lại đến đây?
Tư Thái Lâm còn chuẩn bị dùng chân để đá
cánh cửa thì Chương Vĩ đã chạy tới và kịp thời giữ.
chặt cậu bé lại: “Em không thể đá vào cánh cửa này được.”
Vẻ mặt Tư Thái Lâm cáu kinh, đáng yêu: “Em
muốn tìm chị Anh Thy”
Chương Vĩ sững sờ: “Em nói là Đào Anh Thy sao?” “Là chị ấy”
Cửa phòng làm việc mở ra, Tư Hải Minh xuất hiện trước mặt một cách lạnh lùng. Anh nhìn Tư Thái Lâm từ trên cao nhìn xuống, bầu không khí
xung quanh trở nên ảm đạm.
Đào Anh Thy đứng đẳng sau hơi thò đầu ra một chút, nhìn thấy Tư Thái Lâm khiến cô cảm thấy khó thở vì lo lắng, căng thẳng. Lần trước cậu bé đã bị trục xuất ra ngoài, không phải là cậu bé không nhớ đấy chứ?
“Em không đến đây để tìm anh trai, em đang
tìm Đào Anh Thy” Tư Thái Lâm chỉ về hướng của
Đào Anh Thy đang đứng phía sau Tư Hải Minh.
Toàn thân Đào Anh Thy rơi vào trạng thái căng thẳng ngay lập tức. Vẻ mặt cô bất an, cố kiềm chế
sự hoảng loạn ở trong lòng,
“Em… em tìm chị làm gì vậy? Chị không quen
em? Đào Anh Thy gắng gượng nở một nụ cười