Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
  3. Chương 74: Cuối cùng
Trước /190 Sau

Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 74: Cuối cùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Còn sống, hơn nữa sống gấp hai lần thời gian. Diệp Tố mỏi mệt buông quang não, một quỹ đạo điện từ nguyên tố vận chuyển sinh động trong đầu.

Hắn đã nghiệm chứng trí nhớ ở hai thế giới không bình đẳng, cũng chứng thực rằng mình chỉ cần hoàn toàn lý giải tri thức đó mà không phải dựa vào học thuộc lòng là có thể đem ký ức về thế giới hiện thực.

Hiện tại, gió đông đã tới. Hắn nên đi hoàn thành thí nghiệm cuối cùng.

Diệp Tố thu hồi quang não, đóng máy phân tích điện từ nguyên tố lại, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ của nó, trong khoảng thời gian này, hiểu biết của hắn với dụng cụ này, có lẽ chỉ sau người chế tạo ra nó. Máy phân tích điện từ nguyên tố ở thế giới Tinh tế chỉ là dụng cụ thập phần bình thường, nhưng đối với Diệp Tố, ý nghĩa của nó lại phi phàm.

"Cảm ơn." Diệp Tố nhẹ giọng nói, đem nó dọn gọn.

Ngoài phòng thí nghiệm trời đã tối đen, nơi này không có ánh trăng, chỉ có từng viên sao trời lóa mắt điểm xuyết trên rèm trời đen, tinh quang từ trên không đổ xuống, chỉ là không tiến được đến hành lang khu thực nghiệm.

Diệp Tố nheo mắt một lúc mới thích ứng được kích thích giữa đêm tối cùng ánh đèn, đợi tầm mắt hắn rõ ràng, một bóng người đang ngồi xổm đột nhiên lẻn đến trước mặt hắn.

Diệp Tố cả kinh lùi lại một bước, lúc này mới thấy rõ là La Thành.

"Tại sao bây giờ cậu mới đi ra?" La Thành trừng mắt hỏi.

Diệp Tố thấy dáng vẻ La Thành có chút khẩn trương, hỏi: "Hiện tại là mấy giờ?"

"Sắp 10 giờ rồi cậu biết không? Không phải 9 giờ mỗi ngày cậu đều đến chỗ tôi sao, tại sao hôm nay lại muộn nhiều như vậy, lại muộn nữa ký túc xá đều phải đóng cổng, có thể để ý một chút hay không?"

"Xin lỗi, quên thời gian." Diệp Tố cười cười, hắn tiếp thu ý kiến của Kỷ Gia Duyệt, tạm thời ở tạm chỗ La Thành, thuận tiện mấy ngày nay nghiên cứu.

La Thành liếc mắt hắn một cái: "Cậu ăn cơm chiều chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy tại sao cậu đi hướng kia?"

Diệp Tố đi về hướng phòng ngủ, tương phản với hướng nhà ăn.

"Không ăn, buồn ngủ." Diệp Tố vội vàng bước đi, 10 giờ đổi thành giờ Bắc Kinh ước chừng 11 giờ trưa, hơn nữa chênh ba tiếng với đảo nhỏ Thái Bình Dương, thi đấu ở hiện thực đã tới hơn hai giờ chiều, mà hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng, cách kết thúc chân chính chỉ còn lại chưa đến năm tiếng.

La Thành dừng một chút, nói: "Vậy cậu đi về trước đi."

Diệp Tố còn chưa kịp hỏi hắn đi làm gì, vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi người đâu.

Đợi tới khi hắn trở lại phòng ngủ La Thành, tắm xong chuẩn bị lên giường đi ngủ, La Thành mới trở về.

La Thành đem hộp cơm đặt lên bàn: "Ăn trước xong hẵng ngủ, bằng không nửa đêm cậu đói tỉnh, tôi không có đồ ăn vặt."

Diệp Tố đã ngửi thấy mùi thơm cơm hộp bay ra, dạ dày vốn dĩ có điểm đói tức khắc làm phản, hắn cầm lấy đồ ăn, một luồng ấm áp theo ngón tay tản ra toàn thân, hắn ngẩng đầu nói với La Thành: "Cảm ơn."

La Thành khẽ hừ một tiếng, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Thời điểm hắn đi ra, Diệp Tố đã giải quyết xong đồ ăn, nằm trên giường ngủ rồi. La Thành đương nhiên hiểu biết bệnh ngủ của Diệp Tố, nói ngủ liền ngủ, một giây cũng không thương lượng được, hắn tấm tắc cười nhạo hai tiếng, đem hộp cơm sạch sẽ trên bàn ăn ném vào thùng rác.

(giờ này mới chợt nhận ra, ngày 24 tiếng, coi như mỗi nơi e thụ ngủ 12 tiếng, mấy tiếng còn lại sau này đi đánh trùng tộc, truyện có không thanh thủy thì cũng không có thịt ăn :/)

"Đều đói thành như vậy, còn không ăn, muốn chết à."

Trên Thái Bình Dương rộng lớn có một tòa đảo nhỏ, hôm nay thời tiết thật đẹp, trời nước một màu, hải âu theo giai điệu sóng cuộn mà tự tại bay, nói không hiểu mà cũng lười đi tìm hiểu tại sao nhân loại lại khẩn trương tụ tập một chỗ, ồn ào nhốn nháo, cô phụ thời tiết tốt như vậy.

Mặt trời đã từ trên đỉnh nghiêng về hướng Tây, lung lay sắp đổ.

Kế Vi Thường nhìn đồng hồ, ba giờ đúng.

"Diệp Tố rốt cuộc làm sao vậy? Hắn định ở trong phòng cho tới khi thi đấu kết thúc sao?"

"Kể cả thành tích không tốt, hắn cũng đã vào tới vòng thứ ba, so với chúng ta bị đào thải từ vòng hai thì vẫn tốt hơn chứ? Ít nhất ngẩng đầu làm nốt thực nghiệm, đừng để những người khác xem nhẹ Trung Quốc chúng ta!"

"Diệp Tố không phải là người sẽ thi đấu tiêu cực." Kế Vi Thường biện giải thay Diệp Tố. Xung quanh Kế Vi Thường đều là tuyển thủ Trung Quốc, đối với Diệp Tố, từ đầu bọn họ còn chờ mong biểu hiện gì đó, quán quân thì không mong đợi lắm, nhưng tốt xấu gì cũng phải để lại một màn thi đấu xuất sắc. Diệp Tố không làm bọn họ thất vọng, âm một ngàn linh hai mươi, xuất sắc đến lóe mù mắt người, điểm thấp thắng thầu lập dị, bọn họ ẩn ẩn cảm thấy, Diệp Tố hẳn là người làm chuyện đại sự. Nhưng Diệp Tố lại tinh thần sa sút không ra khỏi cửa, liên tiếp vài ngày cũng không bước vào phòng thí nghiệm, nếu không phải mỗi ngày có nhân viên tới đưa cơm cộng thêm xác nhận an toàn, có lẽ bọn họ đều cho rằng Diệp Tố đã tự sát rồi.

Nếu được sống tốt đẹp, không bệnh cũng không tai ương, tại sao lại phải trốn tránh thế này? Bởi vì điểm siêu thấp, những người ôm chờ mong với Diệp Tố đều thất vọng rồi, bọn họ bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ Diệp Tố thực sự tạc nổ phòng thí nghiệm? Dù sao thực nghiệm hóa học xảy ra nổ mạnh nơi đâu cũng có, mà phía chủ sự lại xem mặt mũi Lý Hoằng Hậu mà không hủy bỏ tư cách thi đấu của Diệp Tố. Bọn họ càng nghĩ, lại càng cảm thấy suy đoán như vậy đáng tin cậy, Diệp Tố chung quy là một cái sinh viên mà thôi, còn có thể có phát hiện kinh thiên địa, quỷ thần khiếp gì? Tiếng cười nhạo áp chế thật lâu cuối cùng bộc phát ra, ghen ghét, khinh thường với Trung Quốc đều mượn thời cơ này mà bình luận bốn phía, bề ngoài tỏ vẻ khách quan, kỳ thực lời nói từng từ đều mang gai. Tuyển thủ cùng trận doanh với Diệp Tố cũng không biết nên phản bác ra sao, dù sao, Diệp Tố thi đấu tiêu cực là sự thật, hiện tại cách kết thúc chỉ còn bốn tiếng, Diệp Tố có thể xoay người sao? Chính xác, dựa theo bọn họ phê phán, hạng mục Diệp Tố sớm đã chuẩn bị một năm, nếu thực sự có phát hiện, còn cần chờ tới bây giờ mới lâm thời nghiên cứu sao?

Thậm chí có người ngầm nói, Diệp Tố có thể vào vòng thi đấu thứ ba là do Lý Hoằng Hậu thao tác sau màn, thành tích lên lên xuống xuống ở đợt thứ hai cũng có thể giải thích điểm này. Lý Hoằng Hậu lấy thân phận của mình thuyết phục nhóm giám khảo, khiến học sinh của hắn thuận lợi thông qua thi đấu, có vài giám khảo xem mặt mũi hắn mà đồng ý, nhưng có vài người phẩm cách thanh cao không đồng ý, hai nhóm người không cách nào đồng nhất ý kiến, lúc này mới khiến điểm Diệp Tố lúc cao lúc thấp.

Ngay cả đoàn đại biểu Trung Quốc nghe thấy giải thích này, thế nhưng cũng cảm thấy có chút đạo lý. Nhưng bọn họ thực mau lại kiên định lập trường, bọn họ tin tưởng cách làm người của giáo sư Lý Hoằng Hậu không có khả năng làm ra sự tình này!

Lý Hoằng Hậu bởi vì nghiên cứu hạng nhất có lợi đối với vũ khí quân sự mà đạt được giải Nobel hóa học, vô hình trung tăng cường lực lượng quân sự của Trung Quốc, đắc tội một số người dụng tâm kín đáo, tóm được cơ hội này liền hắt nước bẩn lên người hắn.

Thân là người Trung Quốc, giờ phút này càng nên kiên định duy trì Lý Hoằng Hậu cùng một tuyển thủ Trung Quốc duy nhất lọt vào vòng thi đấu thứ ba.

Bởi vì thi đấu sắp kết thúc, truyền thông các quốc gia cũng cần mẫn đưa tin hơn, trong đó tin tức về Diệp Tố là nhiều nhất: "Thời gian địa phương là ba giờ mười lăm phút, tuyển thủ Diệp Tố vẫn đóng cửa không ra!"

Theo mỗi phút trôi qua, lòng người chờ ngoài phòng Diệp Tố xao động không thôi, hoặc khẩn trương, hoặc hưng phấn hoặc lo lắng.

Giáo sư chỉ đạo của Kế Vi Thường Triệu giáo sư cũng nằm trong đám người vây xem, trong một đám mặt người da vàng thần sắc lo lắng, hắn cực lực khắc chế biểu tình vui sướng thập phần chói mắt của mình.

Ở trên đảo nhỏ, hắn ngày đêm nơm nớp lo sợ, đồng thời chịu đủ hối hận tra tấn. Triệu giáo sư đôi khi nghĩ tới, nếu không phải hắn ham tiền của Kế Vi Thường, mà từng bước trở thành giáo sư chỉ đạo của Diệp Tố, hiện tại hắn cũng có thể nhờ Diệp Tố không giống người thường mà được ngoại giới chú ý, sư danh truyền xa, tiền đồ một mảnh sáng lạn. Tưởng tượng đến khả năng này, Triệu giáo sư liền như có trăm móng vuốt cào tâm. Nhưng sự thật đã định, hắn cũng chỉ có thế cầu nguyện Diệp Tố bình thường một chút, lại bình thường một chút, tốt nhất lần thi đấu này cứ như vậy mà qua đi đi.

Diệp Tố thi đấu tiêu cực về nước xong nhất định sẽ bị bốn phía phê bình, Triệu giáo sư cũng vừa lúc có thể nhảy ra nói, hắn đã sớm nhìn ra tính không ổn của hạng mục Diệp Tố cùng phẩm tính không tốt của người này, mới không lựa chọn hắn, căn bản không có cái gì mà tiềm quy tắc! Hắn nhìn ra, còn Lý Hoằng Hậu chưa nhìn ra đã đồng ý, hắn là một khối vàng bị mai một! (dạ là khối cứt vàng to bị nước cống giật trôi mai một thành từng cục nhỏ)

Nghĩ đến trường hợp kia, Triệu giáo sư rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, sau đó, hắn thực mau liền giống vịt bị bóp cổ phát không ra tiếng.

Lạch cạch, cửa phòng Diệp Tố rốt cục mở, bởi vì nhiều ngày không thấy ánh mặt trời cộng thêm ngủ quá nhiều, gương mặt Diệp Tố hiện lên tái nhợt không bình thường cùng sưng phù. Hắn ra khỏi cửa phòng, thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, có điểm kinh ngạc cười.

Nhân viên công tác bên chủ sự thấy thế lập tức ngăn phóng viên cùng quần chúng vây xem, che chở Diệp Tố đi tới phòng thí nghiệm.

Đoàn đại biểu Trung Quốc đi theo phía sau hắn, giúp hắn "Hộ giá hộ tống", thẳng đến khi Diệp Tố đi vào khu thực nghiệm.

Kế Vi Thường bỗng nhiên hô to một tiếng: "Diệp Tố, cố lên!" Hắn vẫn luôn tin tưởng Diệp Tố, có lẽ không ai có thể biết được thiên phú cùng ngộ tính của Diệp Tố với hóa học như hắn, ba năm đại học, theo học hành lên cao, hắn càng lúc càng thấy rõ sự chênh lệch giữa mình cùng Diệp Tố. Đáng tiếc Diệp Tố sinh ra trong một gia đình bình thường, không có đủ tài chính giúp hắn tiếp xúc với hoá học thâm ảo sớm hơn, nếu không hắn cũng sẽ giống Yoshimoto Miwa và Khải Lợi, đã sớm thiếu niên nổi danh. Hắn tin tưởng chắc chắn, Diệp Tố có thể sáng tạo nên kỳ tích.

Một tiếng này của hắn phảng phất như một cái chốt mở, nhóm da vàng mắt đen đợi ở bên ngoài cùng nhau hô to: "Diệp Tố, cố lên!"

Kêu gọi rung trời làm Diệp Tố quay đầu lại, tươi cười tự tin với những người ủng hộ mình.

Thời gian thi đấu chỉ còn lại có ba tiếng rưỡi.

Diệp Tố đâu vào đấy mà mở trên trăm đài dụng cụ trong phòng thí nghiệm lên, sau đó dựa theo trình tự mà phân tích đám khí chứa nguyên tố mới, nhận được hơn mười loại quỹ đạo electron.

Diệp Tố ngồi trước máy tính, phân biệt từng cái, quen thuộc nhất chính là quỹ đạo điện từ của Oxy, hắn loại trừ đầu tiên, sau đó là Heli, Nito,...

Giám khảo trong phòng điều khiển rốt cuộc thấy được bóng dáng Diệp Tố, mấy ngày nay bọn họ còn trộm vào phòng thí nghiệm Diệp Tố xem đống dụng cụ hỗn độn kia, càng xem càng thấy liên hệ giữa chúng thực vi diệu, khiến bọn họ đôi khi cũng có cảm giác bừng tỉnh. Đối với mục đích của trọn bộ dụng cụ, bọn họ không khỏi tò mò, không nghĩ đến Diệp Tố liền vài ngày không tới phòng thí nghiệm, khiến bọn họ đều có điểm bất lực.

Lúc này, kỳ thật phần lớn tuyển thủ đều đã hoàn thành thí nghiệm, nhóm giám khảo đơn giản tụ tập lại trước video theo dõi Diệp Tố.

"Hắn đang làm gì?"

"Bên trong có biến thể của Fourier mở rộng, chẳng lẽ có quan hệ với điện từ?"

Khi Diệp Tố loại trừ một loại nguyên tố cuối cùng hắn quen thuộc, trên màn hình máy tính chỉ còn lại một quỹ đạo electron cuối cùng.

Diệp Tố đột nhiên thở gấp, quỹ đạo electron này khác hẳn với quỹ đạo những nguyên tố hắn nhận thức, đường cong tuyệt đẹp bày ra thế giới thần kỳ và rộng rãi của hóa học, đây là một nguyên tố mới! Là nguyên tố hắn đã đau khổ tìm kiếm hơn một năm trời!

Quảng cáo
Trước /190 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Song Diện Tổng Tài Sủng Thê Chỉ Nam

Copyright © 2022 - MTruyện.net